Editor: Tsuki
Beta: Hiên
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gin đứng hình tại chỗ cả nửa giờ, đột nhiên nói: “Chúng ta hay là theo phía sau xem thử đi?”
Thạch Phi Hiệp khinh bỉ nói: “Ngươi thật sự rất tà ác.”
“Ngươi khẳng định từ này có thể dùng chỉ quỷ hút máu cao quý bọn ta?”
“Ta nghĩ ngươi sẽ rất vinh hạnh.”
......
Gin kỳ quái: “Ta rốt cuộc đã làm cái gì khiến ngươi lại nghĩ ta thích bị gắn với cái từ ‘tà ác’?”
Thạch Phi Hiệp rất chân thành: “Ngươi cái gì cũng không làm, ta đã cảm thấy như thế.”
Gin há miệng, hai răng nanh sắc nhọn lạnh lẽo lóe sáng.
Thạch Phi Hiệp nói: “Kỳ thật có một việc ta sớm muốn hỏi, răng nanh ngươi rút ra rút vào thường xuyên như vậy, không khó chịu sao?”
Gin torng mắt ánh lên tia nguy hiểm, “Không, chỉ là có chút ngứa, đặc biệt nhớ mùi vị lúc cắn người.”
“Ngươi hẳn là nên tiêm vac-xin phòng bệnh chó dại.” Thạch Phi Hiệp vừa nói vừa hướng phía nhà bếp mà chạy.
Bây giờ chưa đến giờ ăn, nhà bếp yên lặng vắng tanh.
Thạch Phi Hiệp ngồi xổm ở cửa, thấy Gin đang hùng hổ tới gần, không cả quay đầu mà tiếp tục ngồi yên không lên tiếng.
Gin rón ra rón ré mà đi đến mép cửa bên kia.
Ở nhà bếp, Dea đang đứng cạnh bếp lò.
“Làm tốt lắm!” Gin đột nhiên làm động tác giương nắm tay.
Thạch Phi Hiệp tức giận mà liếc ngang hắn một cái, “Hắn còn chưa làm cái gì.”
Gin nói: “Ta đang động viên hắn.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Nếu ngươi còn làm ồn, hắn sẽ ra đánh ngươi cho hả giận.”
Quả nhiên, tai Dea giật giật, làm Thạch Phi Hiệp cùng Gin sợ đến mức lập tức cắn tay áo.
Antonio ngẩng đầu, “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Dea thôi không nhìn hướng cửa, nói: “Không có gì.”
Antonio phập phồng lỗ mũi, “Ta ngửi thấy mùi con người.”
Thạch Phi Hiệp đang ngồi xổm ở cửa giật mình.
Dea thản nhiên: “Không cần để ý đến hắn.”
Antonio tiếp tục chiên thịt bò.
Trong nhận thức của Thạch Phi Hiệp, nếu nói Dea là kẻ suốt ngày ngồi chọn hoa quả, thì Antonio là kẻ mỗi giây mỗi phút đều đứng nấu đồ ăn. Ít nhất mỗi lúc hắn muốn ăn sáng với ăn khuya, đều có thể mò được đồ ăn từ tủ trong nhà bếp.
Dea nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Antonio, muốn nói lại thôi.
Antonio nhanh gọn để miếng thịt bò lên đĩa, đưa cho hắn, “Ngươi nếm thử coi sao?”
Dea nói: “Ta không ăn thịt.”
“Ngươi ngày nào đó phải bỏ đi cái thói quen ăn uống kia, nó làm hỏng lạc thú lớn nhấtcủa đời ngươi.”
Dea nói: “Ta là quang minh tinh linh, không phải hắc ám tinh linh.”
Antonio nhún vai, lấy nĩa từ chỗ đựng dụng cụ ăn uống, mà bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Dea lộ vẻ do dự.
Antonio nhai nhai nuốt xong, buông chén đĩa hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Dea nói: “Sao ngươi biết ta tìm ngươi có việc?”
“Nếu như là trước kia, ngay khi ta chuẩn bị cắn phát thứ nhất, ngươi liền quay đầu đi.”
Dea cúi đầu. Niềm kiêu hãnh của tinh linh làm hắn khó có thể mở miệng nói tiếp.
Thạch Phi Hiệp con ngươi đảo liên tục.
Dea đột nhiên nổi nóng, “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi cần hoa quả gì. Ta đi trước.”
“Khoan đã.”
Khoan đã......
Miệng Antonio cùng tâm Thạch Phi Hiệp trong ngoài cùng hô.
Antonio nói: “Ngươi còn chưa hỏi ta mà?”
“Cái gì?” Dea ngơ ngác.
“Ngươi vừa rồi mới nói ngươi tới hỏi ta cần hoa quả gì, thế nhưng ngươi vẫn chưa hỏi ta.”
Dea nói: “Bởi vì giờ ta không muốn hỏi nữa.”
Hắn nói xong, quay đầu muốn đi. Đột nhiên, thân thể Gin xông ra, ngã vào cửa, không đợi hắn phản ứng, chỉ thấy Thạch Phi Hiệp ôm lấy đùi hắn, kêu lên: “Ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể có lỗi với Hughes!”
......
Hắn sao lại muốn có lỗi với Hughes?
Gin không hiểu nhìn vẻ mặt bi phẫn của Thạch Phi Hiệp.
“Ngươi sao có thể như vậy! Hughes vừa chu đáo vừa dịu dàng, nhất là hắn chưa bao giờ để ý đến răng nanh ngươi. Ngươi cho rằng chuyện đó dễ dàng lắm sao?” Thạch Phi Hiệp khoa tay muá chân cả lên, “Phải biết rằng mỗi lần hôn môi hắn đều phải chịu nguy cơ bị bệnh uốn ván đó!”
......
Người trong suốt bị bệnh uốn ván?
Gin càng ù ù cạc cạc.
“Hơn nữa!” Thạch Phi Hiệp nhanh chóng từ mặt đất bò lên, vọt tới bên người Dea, “Bọn họ mới là một đôi chân chính. Bọn họ cùng ngươi chung sống nhiều năm như vậy, thế nào ngươi lại nhẫn tâm, lại có tâm địa phá đám họ chứ? Bọn họ đều là bạn bè của ngươi mà.”
......
Người sói làm sao có thể cùng là bằng hữu với huyết tộc cao quý.
Gin khinh thường nghĩ.
“Ngươi không biết là nên chúc phúc họ sao?” Thạch Phi Hiệp đưa lưng về phía Dea, liều mạng hướng Gin nháy mắt.
Có lẽ Gin thường ngày đoán sai rất nhiều thứ, nhưng hôm nay xem như hắn đoán đúng rồi. Hắn từ mặt đất chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Dea đang cảnh giác với Antonio đang đần thối ra, “Các ngươi thật sự là một cặp?”
......
Phòng bếp thực yên tĩnh.
Thạch Phi Hiệp ho khan hai tiếng.
Dea chậm rãi nói: “...... Đúng vậy.”
Antonio ở một bên trên mặt tràn ngập dấu chấm hỏi.bg-ssp-{height:px}
Gin đột nhiên xoay người, một tay để ở khung cửa, lắc đầu quầy quậy: “Ta không tin, ta không tin...... Ngươi muốn ta như thế nào tin chứ?”
Dea nói: “Ngươi muốn tin thế nào?”
Gin lập tức nghiêm mặt nói: “Vậy muốn xem ngươi như thế nào làm cho ta tin.” Tốt nhất là làm cho Hughes tin, rồi bọn họ sẽ giải thích thế nào, hắn liền lại có thể ôm lấy tấm thân mảnh khảnh kia…
Tâm trí hắn lại bay bổng.
......
Dea nhìn biểu tình mê đắm của hắn, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”
Thạch Phi Hiệp vội vàng nói: “Gin! Ngươi tỉnh tỉnh, không cần lại một mực khăng khăng! Cho dù ngươi dây dưa thế nào đều vô ích, hắn vẫn sẽ không thích ngươi. Từ bỏ đi. Hắn cùng Antonio mới là một đôi trời sinh a. Ngươi hẳn là nên chúc phúc bọn họ......”
Gin: “......” Những gì cần nói đều bị Thạch Phi Hiệp giành hết rồi, hắn nói gì được nữa?
Thạch Phi Hiệp linh hoạt ứng biến hạ giọng: “Ngươi đi đi. Đi mau đi mau, không cần làm cản trở người ta...... Đi ngay.”
Gin hùng hổ: “Tốt, ta hiện tại đi. Đừng cho là ta dám bước tiếp. Có điều...... Ta sẽ không bỏ cuộc đâu. Ta sẽ trở về!”
Gin chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn, Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng thở phào.
Antonio buồn bực lên tiếng, “Các ngươi đang làm cái gì?”
Dea giận dữ nói: “Để ta giải thích.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Các ngươi từ tốn trao đổi, ta ra ngoài thay đổi không khí. Chuyện vừa rồi làm ta lòng tràn đầy căm phẫn.”
Hắn nới carvat, thẳng tiến biến khỏi nhà hàng, nhìn thấy Gin ủ rũ đứng một xó.
“Sao vậy? Mọi thứ đều tiến triển thuận lợi mà.”
Gin quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng.
......
Thạch Phi Hiệp nói: “Nói thật, ngươi nhìn rất giống bị bệnh chó dại.”
“Đừng buộc ta cắn chết ngươi.” Răng nanh Gin dính máu.
Thạch Phi Hiệp hoảng sợ, “Ngươi cắn lưỡi tự sát?”
“Không, vừa rồi đuổi theo kéo Hughes lại không cẩn thận bập phải môi.”
Tuy rằng Gin dùng ‘ không cẩn thận ’ ba chữ, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn rất nhanh hình dung được tình cảnh thê thảm vừa rồi. Hắn chậm rãi hỏi: “Ý ngươi nói...... vừa rồi Hughes ở nhà ăn?”
“Đúng vậy.”
......
Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi biết không? Trên đời này có một số người trời sinh đã không thích hợp làm ăn cướp, bởi vận số họ tồi đến độ ngay cả đến uống nước còn bị hóc hàm răng.”
Gin nghiến răng nghiến lợi nói: “Răng ta sau khi gặp ngươi mới bị hóc.”
Thạch Phi Hiệp vội vàng nói: “Bình tĩnh.”
“Ngươi giờ còn cách nào giải quyết không?”
Thạch Phi Hiệp thở dài, “Có.”
Gin nói: “Hy vọng biện pháp này tốt hơn lần trước.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta không biết lần này so với lần trước có tốt hơn được không, ta chỉ biết đây là biện pháp cuối cùng ta có thể nghĩ ra.”
“Cái gì?”
“Thành khẩn nhận tội.”
Cửa phòng Hughes
Gin vẻ mặt bi tráng nhìn theo Thạch Phi Hiệp.
“Từ từ.” Thạch Phi Hiệp tay định ấn chuông cửa bỗng rút về, quay đầu nói với hắn, “Ngươi có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn ta được không?”
“Ánh mắt gì?”
“Ánh mắt nhìn liệt sĩ.”
Gin nghĩ nghĩ, dứt khoát nhắm mắt lại.
Thạch Phi Hiệp nâng tay muốn ấn chuông cửa, nhưng do dự ba giây, quay đầu nói: “Quên đi, ngươi vẫn cứ mở mắt đi.”
Gin mở mắt nói: “Lại vì cái gì?”
“Bởi vì bộ dáng vừa rồi của ngươi thật giống đang mặc niệm.”
“......”
Đối với sự thăm hỏi của Thạch Phi Hiệp, Hughes cũng không cự tuyệt, có điều đối với ánh mắt cầu xin của Gin, hắn lựa chọn làm như không thấy. Điều này khiến vui mừng trong lòng Gin chưa kịp đâm chồi đã chuyển thành ganh tỵ.
Thạch Phi Hiệp nghe tiếng tiếng đóng cửa phía sau lưng, thở dài nói: “Chuyện này trách thì phải trách ta.”
Hughes pha ly nước cam đưa hắn, nhẹ nhàng nói: “Không, chuyện không liên quan đến ngươi.”
Thạch Phi Hiệp nhận ly nước, nhìn nửa khuôn mặt phản chiếu có màu da cam của mình thành cốc, suy nghĩ cuồn cuộn dâng trào: Hughes ôn nhu thiện lương chu đáo mà đem cho cái tên Gin dê già đội lốt người kia thật là đáng tiếc quá mà.....
Mục đích hắn đến đây bắt đầu lung lay.
Hughes nói: “Ta chỉ là không thích hắn có việc gạt ta mà thôi.”
......
Aiz. Một người giơ roi, một người chịu đựng đay mà. ( Tsu: sao cảm thấy nó giống SM thế này ==”? Hiên: Ta beta cho nó SM luôn)
Thạch Phi Hiệp giống như nhìn thấy cảnh một đóa hoa nhaiif vui mừng hoan hỉ, tung tăng nhảy đến cắm trên một bãi phân trâu.
Hughes thay đổi giojg điệu nói: “Ngươi đến có phải muốn nói chuyện này không?”
“Không. Ta là đến giải thích toàn bộ sự việc xảy ra mới nãy ở nhà bếp. Thật ra, Gin nói như vậy chỉ để ép Antonio cùng Dea diễn trò, làm ngươi tin rằng bọn họ mới là một đôi, không có chân trong chân ngoài gì với hắn. ” Thạch Phi Hiệp ỉu xìu, “Có điều vở diễn của chúng ta thất bại thảm hại rồi.”
Hughes mỉm cười nói: “Ta biết.”
......
Này cũng biết?
Thạch Phi Hiệp trực tiếp hỏi: “Ngươi còn có cái gì chưa biết không?”
Hughes nói: “Ta không biết hắn định khi nào mới đến giải thích, đem sự việc thẳng thắn nói rõ từ đầu đến cuối.” Dù sao, đám hắn mội cú ban nãy cũng thỏa mãn rồi.
......
Thạch Phi Hiệp mở cửa, nặng nề nhìn Gin. Chờ cho đến khi vẻ mặt chờ mong của hắn từ từ chuyển thành xám xịt, mới mỉm cười, nghiêng người chìa tay ra hiệu ‘mời vào’.
Vù!
Thạch Phi Hiệp bị đẩy ra, cửa đóng ‘sầm’ một cái.
......
Hắn nâng thắt lưng, yên lặng nhìn cái thảm dưới chân.
Cái này có được gọi là ‘tân nương cưới về phòng, bà mối bị ném qua tường’ không?