U Linh Boss

chương 35: cain

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Thượng)

Thời đại không ngừng tiến bộ

Vương Tiểu Minh nghe thấy tiếng gầm quay đầu lại. Thế nhưng thanh âm vang dội khí thế kia chỉ còn quanh quẩn trong ký ức, lúc cánh cửa đó khép lại, rừng rậm và cả con hổ đều biến mất, tất cả chỉ còn là một mảnh tường trắng xóa.

Trên tường có vẽ một bức họa —— Những tán cây xanh lá xanh lam xen lẫn, cành lá rũ xuống sum xuê, còn có cả một con hổ uy phong lẫm liệt ——– nó trừng to mắt nhưng không nhúc nhích, chẳng có lấy chút sinh khí nào.

Trong lòng cậu cuồn cuộn cảm giác mất mát, cảm khái nói: “Cứ như vừa trải qua một giấc mộng a.”

Baal quan sát cảnh vật chung quanh, đây là một gian phòng rộng khoảng hai ba trăm mét vuông, trần nhà hình vòm rất cao. Hắn nghĩ một chút, vươn tay, năm ngón co lại thành trảo ——

Bốn phía không hề biến hóa.

“Nơi này là Huyết Dạ sơn.” Hắn xác định.

Vương Tiểu Minh nhìn hắn, lại nhìn sang tay hắn, mau chóng phản ứng lại, “Không thể dùng năng lực được sao?”

“Ờ.” Baal đáp, “Có lẽ là rừng Ảo Diệt đã chuyển chúng ta đến chỗ này trước thời hạn.”

“Trước thời hạn? Tại sao nhỉ?”

Baal nhìn cánh cửa duy nhất trong đại sảnh, “Tìm ai đó hỏi chút là biết liền.” Nếu đã tới được Huyết Dạ sơn rồi, việc hắn cần làm bây giờ là túm cổ tên Cain chết tiệt từ trong quan tài ra!

Vương Tiểu Minh đi theo sau hắn, nhìn tay hắn để lên nắm cửa, khẽ đẩy vào trong.

Ầm ——

Không khí bên trong rất náo nhiệt, tiềng ồn ào như sóng biển cuồn cuộn đánh lại đây.

Dường như cảm giác được sự xâm nhập của người lạ, thanh âm thoáng cái yên lặng.

Nguyên bản những kẻ còn đang đỏ mặt tía tai đều đồng loạt quay lại nhìn hai vị khách không mời mà đến.

Ước chừng sửng sốt được khoảng hai giây, một thanh âm kinh ngạc hô to, “Edward? Vương Tiểu Minh?”

Lập tức Vương Tiểu Minh cảm thấy ánh mắt nơi đó nhìn về phía cậu càng thêm nóng rực.

Ánh mắt Baal quét qua một lượt.

Xem ra đây là một gian phòng họp, chính giữa có một bàn tròn hội nghị, mười một gã Huyết tộc chia làm ba phe rõ ràng.

Chủ nhân của thanh âm kinh ngạc đó chính là Singh.

Baal khóe miệng khẽ nhếch: “Nếu ta đoán không sai, chỗ này ắt hẳn được gọi là hội nghị các trưởng lão nhỉ.”

‘Được gọi là’ ba chữ giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim của hầu hết Huyết tộc trong này.

“Hỗn láo!” Một gã Huyết tộc mang khuôn mặt cực kì xấu xí đứng phắt dậy, “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không hả?!”

“Biết chứ.” Baal thản nhiên đáp trả, “Nếu ngươi nghe không được lần sau nhớ đeo thêm máy trợ thính nha.”

“Ngươi…” Sự tức tối càng khắc sâu bộ dạng ấn tượng của hắn, làm cho gương mặt xấu xí kia trông càng thêm dữ tợn.

Singh vội vàng xen vào giải vây: “Được rồi. Edward, cho dù trưởng lão của gia tộc McCorvey vắng mặt, ngươi cũng nên tôn trọng trưởng lão của tộc khác.” So với trước khi họ tiến vào trung tâm trò chơi, cử chỉ và khẩu khí của y lúc này ẩn chứa vài phần áp lực và thiếu kiên nhẫn khó mà hình dung, “Nói cho chúng ta biết, Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở đây. Thời gian khảo nghiệm còn chưa kết thúc cơ mà.”

“Cái này hả, ngươi nên hỏi Cain mới phải…”

“Cain đại nhân.” Vương Tiểu Minh vội vàng đỡ lời giúp hắn. Đứng trên lập trường của một người thấu tình đạt lý sẽ cảm thấy, Baal kiêu ngạo như vậy là do tính cách và tác phong vốn có của hắn rồi. Nhưng đứng trên lập trường của Huyết tộc, tỏ ra kiêu ngạo như thế rất dễ… bị ăn đập.

Baal nhướn mày liếc cậu một cái.

Singh nhìn ra phía sau họ, “Nếu vậy… những Huyết tộc khác thì sao?”

“Không thông qua.” Baal nhún nhún vai, khẩu khí thoải mái tự nhiên cứ như thể một chút bụi cũng chả liên quan gì tới hắn.

Singh và mấy trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau.

Singh dò hỏi: “Nguyên nhân là…” Y đã từng ra lệnh cho Michelle, nếu Edward không chịu chấp nhận vào phe mình thì cứ trực tiếp loại bỏ. Đương nhiên, y cũng từng nghĩ tới chuyện Michelle thất bại. Dù sao ngay cả Daniel còn chẳng thắng nổi. Y tổ chức cuộc họp này chính là để kêu gọi sự thống nhất của các tộc khác, vạn nhất gã Huyết tộc này sức mạnh vượt quá quy luật của đời thứ sáu, thật sự ra khỏi rừng Ảo Diệt, thì tất cả bọn họ sẽ liên thủ diệt trừ hắn ta!

Nhưng mà trong dự liệu lúc trước của y, cho dù Michelle và Andy có thất bại đi chăng nữa thì Ma đảng Mật đảng ít nhất cũng còn người lưu lại. Ai ngờ tình hình bây giờ hóa ra cũng như sức mạnh của Edward, một lần nữa vượt ra khỏi dự tính của y.

Baal không kiên nhẫn trả lời: “Thi thố thất bại mà còn cần nguyên nhân gì nữa chứ?”

Vương Tiểu Minh cười gượng bổ sung: “Cái này tôi cũng từng trải qua nhiều lần. Có thể không phải do thầy giáo dạy quá dở mà chỉ tại mình không nỗ lực thôi.”

“Hoặc do tư chất quá kém.” Baal lại bổ sung thêm một cái.

Mười một vị trưởng lão: “…”

“Ta đồng ý.” Gã trưởng lão có gương mặt xấu xí tự dưng thốt ra một câu như vậy.

“Ta cũng đồng ý.”

“Ta đồng ý…”

“Đồng ý.”

“…”

Nguyên bản các vị trưởng lão còn đang cãi nhau ỏm tỏi bỗng nhiên lại thò ra chín phiếu tán thành.

Ở Huyết tộc giới – một nơi chấp hành nghiêm chỉnh thứ bậc xã hội như này, những ‘đứa trẻ’ có tính cách giống Baal tuyệt đối chẳng ai khen là hoạt bát đáng yêu hoặc là có cá tính. Bọn họ chỉ biết cái thứ như hắn không thể dạy được nữa. McCorvey được xưng tụng là kẻ điên, hơn nữa còn bị Mật đảng ngầm bài xích đâu hẳn là không có lý do.

“Leslie, ngươi thì sao?” Singh quay đầu nhìn về phía trưởng lão của gia tộc Ventrue, người từ đầu đến giờ vẫn luôn duy trì thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

Leslie chậm rãi nâng mi.

Sắc mặt của hắn trước giờ không được tốt, luôn mang theo bộ dạng hơi thở mong manh, tưởng như chỉ cần mạnh tay một chút sẽ khiến hắn tắt thở, vĩnh biệt cõi đời. Nhưng những ai thật sự biết về thân phận của hắn gắn liền với truyền kỳ của Huyết tộc đều không dám tỏ ra khinh thường.

Là Huyết tộc tam đại đầu tiên mở miệng đề nghị tiêu diệt nhị đại, trong thân thể hắn có sự quả cảm, quyết liệt và tàn nhẫn mà đại đa số Huyết tộc không có.

“Ta…” Leslie ngừng một chút, “Phản đối.”

Tất cả ánh mắt lập tức ngưng tụ trên mặt… và đôi môi đỏ tươi diễm lệ của hắn.

Singh ngẩn người, “Vì sao?” Leslie đã lâu lắm không tham gia bỏ phiếu nào ngoài phiếu trắng, kể từ lúc nhị đại không chết cũng ẩn dật, Cain ngủ say, hắn đã trở thành đại tộc trưởng của Huyết tộc giới. Để duy trì công bằng, hắn thậm chí còn chưa từng bác bỏ khi Ma đảng đề nghị hắn bỏ trống phiếu. Hành động lúc này thật sự quá khác thường.

Baal nhìn Leslie, khẽ nhíu mày: “Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.”

“Đây là vinh hạnh của ta.” Leslie phá lệ đứng dậy, hành lễ chào hỏi hắn.

Những gã Huyết tộc khác ồn ào một trận.

“Ta muốn gặp Cain.” Baal phát hiện tình huống bây giờ hình như thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Sớm biết như vậy, có lẽ hắn căn bản chẳng cần phải tham gia cái trò đêm hội máu tươi ngớ ngẩn kia.

“Đương nhiên là được.” Leslie chỉ vào một cánh cửa khác trong phòng họp, “Từ chỗ này đi thẳng về trước, ngài sẽ nhìn thấy một cánh cửa lớn màu vàng.”

Baal có thâm ý khác nói với hắn, “Ngươi thật thông minh.”

Leslie một lần nữa ngồi xuống, thái độ tự nhiên hào phóng đáp: “Ta bất quá chỉ dựa theo ý của Cain đại nhân mà làm thôi.”

Baal khóe miệng khẽ nhếch, kéo tay Vương Tiểu Minh không coi ai ra gì hùng hổ mở cánh cửa kia. Trước khi rời đi, hắn quay đầu nói với Singh: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ cám ơn hắn.” Chỉ vừa mới đây thôi, trong lòng hắn đích xác nảy ra ý nghĩ một mẻ tiêu diệt sạch bọn họ.

Nụ cười mà Singh luôn dắt trên môi không thấy đâu nữa, y quay lại nhìn chằm chằm Leslie, “Ta nghĩ ngươi còn nợ chúng ta một lời giải thích.”

“Ngươi cho rằng ai có thể để bọn họ thoát khỏi khảo nghiệm của rừng Ảo Diệt tiến vào phòng họp trước khi chúng ta biểu quyết đây?” Leslie trong lời nói mang theo một chút châm biếm.

“…”

Trưởng lão Huyết tộc đồng loạt giật mình.

Singh sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Rốt cục hắn là ai?” Hắn tuyệt đối không phải là một Huyết tộc đời thứ sáu bình thường. Khẩu khí khi Leslie nói chuyện với hắn tuyệt đối không phải là một Huyết tộc trưởng bối nói chuyện với vãn bối.

Leslie nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Tiểu Minh và Baal bước vào trong một hành lang thật dài.

Bức họa hai bên tường miêu tả những khung cảnh khác nhau. Vương Tiểu Minh nhận ra trong số đó có mấy bức vẽ cảnh địa ngục và nhân giới, những bức kia chắc là bảy giới còn lại.

“Bức họa nào là thiên đường nhỉ?” Cậu tò mò ngắm tới ngắm lui.

Baal đối với việc Vương Tiểu Minh cứ chấp nhất thiên đường đã trở nên chết lặng, “Chỗ nào mà toàn bộ trắng xóa ấy.”

Vương Tiểu Minh ban đầu còn tưởng hắn đang giỡn cậu, nhưng đi về trước thêm vài bước nữa cư nhiên nhìn thấy một bức họa gần như chỉ một màu trắng xóa, cậu ngây dại, “Đây là thiên đường?”

Baal hờ hững lướt quá, “Đại khái.”

“Đại khái?”

“Có lẽ đây là thiên đường trong cảm nhận của y.” Baal chợt lóe lên chút thương hại dập dờn nơi đáy mắt.

“Trống rỗng?” Vương Tiểu Minh cố gắng nhìn vào bức họa trắng xóa kia hòng tìm ra một chút không phải màu trắng, “Nga, nơi này có màu xám… Tro bụi sao?”

“Có lẽ là bóng dáng?”

“Bóng dáng? Không có thứ này thứ kia làm sao có bóng dáng?” Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt.

Baal nói: “Có đôi khi bóng dáng là ở trong lòng.”

Vương Tiểu Minh cẩn thận nhìn vệt xám được coi là bóng dáng kia, “Căn cứ vào hình dạng, hình như là bóng cây nhỉ.” Cậu dừng một chút, nhớ tới giai thoại về hai cái cây đánh đố chuyện tam thế, “Chẳng lẽ ước mơ lớn nhất của Cain đại nhân là kiếp sau được đầu thai làm một cái cây ư?”

Baal mặt không đổi sắc bác bỏ, “Y chẳng có cơ hội đâu.”

Vương Tiểu Minh trầm ngâm: “Ta nghĩ là mình đã biết tại sao ngài ấy cứ luôn ngủ mãi.”

“…” Baal dựa theo lối suy nghĩ của Vương Tiểu Minh cũng tự tìm được đáp án ——

Bởi vì y cứ mải miết ở trong mộng làm một cái cây.

Cánh cửa màu vàng lớn xuất hiện cuối hành lang.

Ván cửa bóng loáng do được ánh đèn hành lang chiếu vào, lập lòe chói mắt.

Vương Tiểu Minh nheo mắt lại, nhìn ảnh phản chiếu của mình và Baal trên cánh cửa, đột nhiên reo lên: “A!”

“Làm sao vậy?”

“Tóc ta xù lên này.” Cậu bới bới tóc.

Baal: “…”

“Tóc của ta mới xù lên khi nãy hay là từ lúc bước vào đã xù rồi?” Vương Tiểu Minh lo lắng hỏi.

Baal ngạc nhiên: “Tóc của ngươi không phải từ lúc bắt đầu gặp ta đã như vậy sao?”

“Không phải mà.” Mặt Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa là dán lên cửa, “Ngươi xem, chỗ này xù lên một cục.”

Baal không tức giận nói: “Ai bảo ngươi cứ thích ngủ nghiêng một bên.”

Vương Tiểu Minh ủ rũ: “Mới nãy nhất định ta đã làm cho nhân loại mất mặt rồi.” Trong phòng hội nghị đều là trưởng lão của Huyết tộc a. Cậu chẳng khác nào một đứa trẻ răng mọc chưa đủ lại chạy tới hội nghị Liên Hiệp Quốc biểu diễn.

Baal thấy mặt của Vương Tiểu Minh đã 囧 đến không thể 囧 hơn, an ủi: “Yên tâm, đây là lần cuối cùng.”

Vương Tiểu Minh đáng thương ngẩng đầu.

“Lần sau có mất là mất mặt Huyết tộc.” Cho nên căn cứ vào nguyên tắc ‘việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài’, Huyết tộc đời nào dám đi bêu rếu khắp nơi —— cùng lắm là lưu hành nội bộ thôi.

Vương Tiểu Minh: “…”

Cửa khẽ rục rịch, từ từ mở ra.

Vương Tiểu Minh tò mò thò đầu vào lại bị Baal kéo lại ép vào ngực hắn.

“Ta rất tò mò bộ dạng của Cain đại nhân.” Cậu nhỏ giọng thì thầm.

Baal nói: “Có thể khẳng định chính là, y có hai răng nanh, không ăn chay.”

Vương Tiểu Minh gật gù: “Bởi vì rất yêu cây cối cho nên trân trọng thực vật ha?”

Baal: “…”

“Không phải, là bởi ta hấp thu dinh dưỡng của đất mà sống.” Một thanh âm mang theo chút trêu chọc vang lên.

Vương Tiểu Minh sửng sốt, nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: “Cain đại nhân?”

“Mời vào.” Trong thanh âm dường như ẩn ẩn ý cười.

(trung)

Thời đại không ngừng tiến bộ

Cửa lại mở rộng hơn.

Đèn trên tường sáng lên, là một gian phòng khách rộng hai mươi mấy mét vuông. Bên trong có dựng hai cái ghế sofa hình vòng cung, bọc quanh cái bàn trà hình tròn, trên bàn lại bày một bộ ấm chén đầy đủ. Đối diện còn có một cánh cửa đen như mực đang tỏa sáng.

“Mời ngồi.”

Baal vẫn đứng im không nhúc nhích, “Nếu ngươi tỉnh dậy từ lâu chắc hẳn đã biết mục đích chúng ta tới đây.”

“Xem ra sau này ta không nên ngủ lâu như vậy nữa. Nếu không thế giới biến chuyển quá nhanh ta theo không kịp mất.” Trong thanh âm của Cain ý cười ngày càng nồng đậm, “Có ai ngờ một kẻ trước giờ được xưng tụng là đọa thiên sứ hủy diệt (a.ka phá hoại) Baal lại phải lén lén lút lút đột nhập vào Huyết tộc giới chứ?”

Mặt Baal thoáng cái đã đen như đít nồi, “Ta rất sẵn lòng dùng phương thức vốn có của ta.”

“Hôm nay thì không được.” Cain lịch sự từ chối, “Ta ngủ cũng lâu rồi, để ta thêm ít thời gian co giãn gân cốt, vận động máu huyết đã.”

“Sao cũng được.” Baal hừ lạnh.

“Nga. Hóa ra ngươi dẫn theo nhân loại ngàn dặm xa xôi chạy tới Huyết Dạ sơn là muốn tìm ta đánh nhau sao?” Cain hỏi.

Baal nghiến răng: “Đã lén theo dõi tụi này lâu như vậy chẳng lẽ ngươi còn làm bộ? Nếu ta đoán không sai, rừng Ảo Diệt chính là cảnh mộng của ngươi.”

“Cũng không hẳn.” Cain sửa lại, “Phải nói là ta đã dùng ý thức của mình biến khu rừng nguyên bản trở thành ảo cảnh, rồi chính ta sa vào trong đó.”

Baal hừ lạnh một tiếng: “Biến heo thành thứ quái thai là sở thích mà ngươi theo đuổi hả?”

“Nếu đã là rừng Ảo Diệt, ta đương nhiên muốn dồn tâm sức sáng tạo ra một thứ gì đó khác người một chút.” Cain cảm thấy thật vừa lòng đối với kiệt tác mình làm ra.

Baal nói: “Sau đó chờ bọn chúng biết được chân tướng sẽ vỡ mộng.”

Cain hỏi vặn lại: “Làm chúng vỡ mộng chẳng phải ngươi sao? Chính ngươi đã dùng năng lực đẩy chúng ra ngoài rừng Ảo Diệt.”

Baal cắn răng: “Còn không phải tại cái thứ quy tắc chết tiệt của ngươi à!”

“Đào thải và tiếp nhận ấy hả?” Theo như ngữ điệu của Cain, có thể nhận thấy y rất tự hào và phấn khích, “Quy tắc của rừng rậm luôn là cá lớn nuốt cá bé, đào thải cũng thế. Ta cảm thấy làm như vậy rất công bằng. Về phần khu rừng tiếp nhận thì… Nếu đã bước vào rừng Ảo Diệt đều phải biết tận dụng tất cả ưu thế về địa hình địa lý chứ.”

Vương Tiểu Minh đột nhiên hiếu kỳ: “Nếu Baal không đẩy hết đám người kia ra khỏi rừng Ảo Diệt thì liệu chúng tôi có trở thành hai kẻ bị loại do không được khu rừng tiếp nhận không?”

“Không. Bởi vì trước khi các ngươi ra tay, hai đứa trẻ nhà Giovanni và Ravon đã bị một đám khác loại bỏ rồi.” Cain chẳng tỏ vẻ gì là mất hứng. Thực tế y luôn dùng thái độ tán thưởng dành cho các loại cạnh tranh lành mạnh như thế —— nhưng đến cuối cùng, “lành mạnh” ở mức độ nào thì chỉ có trời mới biết.

Vương Tiểu Minh sửng sốt, “A?” Giovanni và Ravon chẳng phải là Michelle và Andy ư?

“Bất quá,” Cain dừng một chút, lại nói tiếp, “Nếu cuối cùng số người còn lại vẫn là mười hai, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa… Baal chỉ có thể dùng cách hắn muốn để xông vào Huyết Dạ sơn.” Nói cách khác, hai người họ cũng không được khu rừng tiếp nhận.

Baal nhíu mày: “Vì sao?” Hắn ngay cả khi gặp sói còn ráng nhịn không dám giết.

“Bởi vì các ngươi đã phá hủy quy luật tự nhiên.”

“Quy luật tự nhiên?” Vương Tiểu Minh không tự chủ được lại nhớ tới con hổ đáng yêu thích kêu “meo meo”.

Quả nhiên, Cain giải thích: “Con hổ sao có thể kêu như chó và mèo được chứ?”

Vương Tiểu Minh cảm thấy linh cảm của mình thật chính xác, “Nhưng ngay từ đầu nó đã kêu meo meo rồi mà.”

“Ừm. Cho nên tên đầu sỏ đó đã không được thông qua.”

Baal không tức giận hỏi: “Chứ con hổ kêu meo meo và con heo quái thai kia khác nhau cái khỉ gì?”

“Khác biệt chính là,” Cain thản nhiên nói, “Con hổ là đề bài còn con heo chính là gợi ý.”

Vương Tiểu Minh: “…”

Baal trầm mặc giây lát, đột nhiên hiếu kỳ: “Vậy ra đối với ngươi, gốc cây kia không phải đào mà là trái cấm đúng không?”

Những lời này nói ra tựa như chìa khóa thời gian, khiến cho thời gian lập tức đóng băng tại chỗ.

Vạn vật tĩnh lặng.

“…” Cain không trả lời.

Vương Tiểu Minh khẩn trương áp chế hô hấp của mình, chỉ sợ thở mạnh một phát sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Sau một lúc lâu, Baal lên tiếng trước, “Nếu Adam và Eve không ăn vụng trái cấm, thế giới này sẽ vĩnh viễn không tồn tại một kẻ tên là Cain, dù có là người hay Huyết tộc.”

“Cũng sẽ không có Abel.” Giọng Cain rầu rĩ.

Adam? Eve?

Hai người này thì cậu biết, nhưng mà…

Abel?

Vương Tiểu Minh đầu óc chếnh choáng, mặt mày xay xẩm do đề tài bị xoay chuyển quá nhanh khiến cậu không theo kịp nội dung họ đang nói.

Baal bĩu môi. Với tính cách của hắn, nói đến thế này đã là nhân nhượng cực hạn rồi. Về phần đối phương có muốn nghe hay không để tự họ quyết định đi.

“Nếu ngươi đã biết ý định của chúng ta, vậy thì đáp án thế nào?” Hắn đã xắn tay áo làm sẵn công tác chuẩn bị.

“Ồ. Ta muốn nghe từ chính miệng ngươi nói cơ.” Thanh âm của Cain đã khôi phục lại giọng điệu hào hứng vốn có.

Ánh mắt Baal hơi nheo lại, nhưng khí lạnh trong mắt vẫn không ngừng tản ra.

Cain nói bâng quơ: “Cơ hội thế này có lẽ trăm triệu năm mới có một lần. Không nên tùy tiện lãng phí a.”

Vương Tiểu Minh đứng bên cạnh Baal, cảm thấy một luồng khí lạnh dày đặc vô thanh vô tức trải rộng trên mặt đất, vội vàng mở miệng: “Là tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

Cain vô cùng dễ tính, thoải mái hỏi: “Nga? Nói nghe thử.”

Vương Tiểu Minh cố thu hết dũng khí nói: “Tôi muốn nhờ ngài biến tôi thành Huyết tộc.”

Cain từ chối cho ý kiến, “Lý do?”

“Tôi muốn được mãi mãi ở bên Baal.” Từng câu từng chữ cậu nói ra leng keng hữu lực.

Baal khóe miệng khẽ nhếch.

“Lý tưởng này nghe qua không hấp dẫn lắm.” Trước khi Baal lên cơn Cain đã kịp bổ sung, “Bất quá, ta từ trước đến giờ vẫn thường hay giúp đỡ nhân loại. Nếu ngươi có thể trả lời ta ba câu hỏi, ta sẽ giúp ngươi.”

Vương Tiểu Minh nghiêm túc đáp: “Ngài hỏi đi.”

“Ngươi đã nói muốn được mãi mãi ở bên Baal, như vậy câu hỏi thứ nhất của ta, mãi mãi là bao xa?”

Vương Tiểu Minh sửng sốt, “Mãi mãi là bao xa?” Nếu lúc này có máy tính ở đây, cậu có thể dùng baidu tìm ra một đống hổ lốn, nhưng mà trả lời ngay tức khắc thì…

Cain bổ sung: “Ta không chấp nhận đáp án phiến tình hoặc trả lời cho có lệ. Ta muốn một hình tượng cụ thể.”

Baal nói: “Co đầu rụt cổ ngủ vùi mà gọi là hình tượng cụ thể sao?”

Cain tự động bác bỏ những lời này.

Vương Tiểu Minh cúi đầu, hai mũi chân lại bắt đầu không ngừng cọ cọ. Đại khái được khoảng ba bốn phút, cậu đột nhiên ngẩng đầu nói: “Xa bằng thương của một chia cho ba.”

“Thương của một chia cho ba?”

Vương Tiểu Minh vui vẻ giải thích: “Chính là tuần hoàn số lẻ vô hạn đó.”

Cain: “…” Y đương nhiên biết đó là tuần hoàn số lẻ vô hạn, y chỉ không ngờ vấn đề này lại trở thành hỏi xoáy đáp xoay.

“Câu hỏi thứ hai.” Y nói, “Khi ngươi có được sinh mệnh vĩnh hằng rồi, ngươi sẽ dùng nó để làm gì? À, Baal, ngươi cũng cùng trả lời đi.”

Baal cười lạnh: “Ấu trĩ là một loại bệnh.”

Cain không ngần ngại đáp trả: “Cố chấp cũng vậy thôi.”

Là học trò ngoan duy nhất ở trong này, Vương Tiểu Minh trả lời rất nghiêm túc, “Tôi sẽ cố gắng ngày nào cũng thật vui vẻ.”

“Cố gắng mỗi ngày? Nhưng đó là chuỗi số tuần hoàn vô hạn, mỗi ngày trôi qua ngươi có thể làm độc nhất một chuyện được sao.” (Mỗi ngày chỉ làm một chuyện (ノ≧∀≦)ノ chuyện mà hủ nào cũng mún coi (ノ≧∀≦)ノ)

Vương Tiểu Minh vụng trộm đưa mắt nhìn Baal, nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự mỗi ngày đều được ở bên Baal, như vậy dãy số tuần hoàn vô hạn ấy sẽ tương đương với chuỗi ngày hạnh phúc vô hạn. Tôi rất chờ mong.”

“Dãy số tuần hoàn vô hạn tương đương với chuỗi ngày hạnh phúc vô hạn?” Cain hạ thấp giọng lặp lại câu trả lời của cậu, “Đáp án của ngươi thì sao, Baal?”

“Dù ta có không trả lời được cũng chẳng bao giờ chọn cách ngủ vùi trốn tránh.” Baal lạnh lùng nói.

“Được rồi, câu cuối cùng. Nếu giao Vương Tiểu Minh cho ta sơ ủng, như vậy cậu nhóc sẽ trở thành con ta, là Huyết tộc nhị đại. Baal, kể cả như vậy ngươi cũng đồng ý chứ?” Câu cuối cùng của Cain rõ ràng là khiêu khích chẳng hề nể nang.

Baal lại như thể chả liên can đến hắn, lạnh nhạt nói: “Hóa ra ngủ nhiều quá chỉ số thông minh cũng bị thoái hóa theo.” Hắn đã đứng ở đây rồi, còn hỏi đồng ý hay không đồng gì nữa?

“… Vậy thì, vào đi.” Cánh cửa màu đen chậm rãi hé mở, lộ ra một con đường xoắn ốc đi xuống. Ngọn đèn hai bên đường đã bật sáng, lập lòe không ngừng.

Baal đang định cất bước.

“Nghi thức sơ ủng của Huyết tộc từ trước đến nay, người ngoài xin miễn tham quan.” Cain cảnh báo.

Vương Tiểu Minh trong lòng sợ hãi muốn chết. Tâm trạng hiện tại của cậu so với lên đài chịu trảm cũng chẳng khác là bao. Bất quá cậu vẫn cố giữ chặt tay Baal, kiên định nói: “Ta có thể tự đi được.”

Baal nhíu nhíu mày.

Tin đồn về Cain rất ít, đa số chỉ xoay quanh vấn đề ngủ nghỉ của y. Hắn từng đọc qua tư liệu về Huyết tộc trên bàn của Michael. Trong đó những gì nói về Cain có mỗi ba mặt giấy, còn về Leslie lại hơn những ba ngàn trang. Cho nên hắn không tài nào phân biệt được Cain lần này là thật tâm hay giả ý.

“Ta sẽ trở về nhanh thôi.” Vương Tiểu Minh cam đoan, sau đó lo lắng bước xuống thông đạo.

Cánh cửa đen nặng nề đóng lại, ngăn cách Vương Tiểu Minh và Baal thành hai thế giới.

Baal hậm hực ngồi trên sofa, ngón tay chỉ về phía cái chén. Cái chén lắc lắc rồi bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Sau đó ——

Ngón tay Baal khẽ gảy, chén sau bay lên đẩy chén trước đập vào tường, vỡ vụn.

Thời gian chờ đợi bao giờ cũng chậm hơn bình thường.

Nhất là khi ngươi hoàn toàn không biết mình phải chờ đến lúc nào.

Giờ phút này, Baal đã mấy lần dâng trào xúc động muốn đẩy cửa ra, nhưng vì nghĩ tới sản phẩm thất bại là Hạng Văn Kiệt thành ra phải cắn răng nhịn xuống. Nhưng nhịn lâu như vậy, lỡ phút cuối lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn… vậy khác nào xôi hỏng bỏng không đâu!

Dù có thế nào, sự băn khoăn vẫn như ngọn lửa dày vò trong tim Baal. Nhất là khi trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh Cain kề môi sát vào cổ Vương Tiểu Minh ——

“Chết tiệt!” Tay hắn đột nhiên vung lên.

Toàn bộ bàn trà lập tức đập lên cánh cửa ——

Cửa mở ra.

(hạ)

Thời đại không ngừng tiến bộ

Bàn trà rầm một tiếng, đập vào cánh cửa khiến nó đóng lại.

“Ối!” Đằng sau cánh cửa vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Baal vội vàng mở cửa ra. Vương Tiểu Minh đang ngồi bệt trước cửa, tay ôm trán, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu.

“Nhe răng ra xem nào.” Biểu tình của Baal rất nghiêm túc.

Vương Tiểu Minh chậm rãi hé miệng —— một hàm răng đều thẳng tắp.

“Không thành công sao?” Baal không biết trong lòng đang lâng râng là cao hứng hay là mất hứng.

“Nga. Chờ chút.” Vương Tiểu Minh khép miệng lại, đẩy môi sang trái sang phải một chút rồi sau đó mới từ từ hé miệng, hai chiếc răng nanh hiện ra rõ ràng!

Ánh mắt Baal hơi trầm xuống.

Vương Tiểu Minh đứng dậy, thả tay xuống nói: “Kỳ thật…”

“Ngươi đứng đây chờ.” Baal vừa dứt lời đã xòe cánh bay xuống thông đạo hình xoắn ốc.

Vương Tiểu Minh chỉ cảm thấy trên mặt một luồng gió lạnh xẹt qua, quay đầu lại đã không còn thấy thân ảnh Baal đâu nữa.

“…”

Khoảng chừng một phút sau, cậu nghe thấy phía dưới có tiếng gì đó liên tục vang lên đến tận đến cửa ——

“Ngươi chui vào đây làm gì?” Ngữ khí của Cain rất kém.

“… Ngươi đang mặc cái thứ giẻ rách gì thế này?!” Ngữ khí của Baal còn u ám hơn.

“Áo ngủ.” Cain trả lời vô cùng đứng đắn.

“Ta đánh là vì ngươi mặc áo ngủ!”

Kế tiếp, một loạt âm thanh rất khó hình dung, nếu có thể hình dung thì chính là nồi niêu xoong chảo, bát đĩa thau gáo thay nhau va chạm, tiếng động hoành tráng rung động đến tận tâm can.

Vương Tiểu Minh yên lặng ngồi trên ghế sofa.

Ba tiếng sau.

Vương Tiểu Minh nằm trên ghế sofa ngáy khò khò.

Baal cuối cùng cũng hùng dũng trở về, một quyền đấm mạnh lên cánh cửa. Cain chết tiệt, đang đánh dở chừng tự dưng lăn đùng ra ngủ! Hơn nữa có lay kiểu gì cũng nhất quyết không tỉnh. Hắn đánh nhau nhiều trận như vậy, đây là lần đầu tiên bực bội và uất ức nhất!

Vương Tiểu Minh bị tiếng đập cửa làm giật mình, thân thể chấn động, theo bản năng biến thành một con dơi nhỏ bay loạng choạng.

Vì vậy, Baal bực bội không chỗ trút giận cứ thế trơ mắt nhìn dơi nhỏ Vương Tiểu Minh bay lềnh bềnh trước mặt hắn.

“…”

Là đứa khốn nạn nào đã nghĩ ra cái trò ngu ngốc biến Vương Tiểu Minh thành Huyết tộc vậy?!

Baal nghẹn một bụng khí, tức anh ách mà không thể phát tiết.

Không bao lâu sau, chú dơi nhỏ đã trở lại, vô tội đậu lên ghế sofa, chậm rãi biến về hình người.

“Hừ.” Baal dùng tròng trắng liếc cậu.

Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu, “Ta cũng không biết sao lại thế này nữa, hễ cứ căng thẳng là thân thể sẽ tự động biến thành dơi.”

“Hừ.” Căng thẳng? Hắn quay lại thì có gì mà căng thẳng chứ?

Vương Tiểu Minh nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, nói chuyện càng thêm cẩn thận, “Ngươi sao thế?”

“Hừ.” Hỏi những lời này có phải đã quá muộn rồi không?

Vương Tiểu Minh có chút bất đắc dĩ, “Tại sao ngươi lại đánh nhau với Cain đại nhân a?”

“Hừ!” Y cư nhiên còn hỏi hắn tại sao! Baal hung dữ trừng cậu, “Ai cho phép y mặc đồ ngủ!”

Vương Tiểu Minh rụt cổ lại. “Chẳng lẽ ngươi muốn ngài ấy trần truồng sao?”

Baal không nói được nữa đành tiếp tục “Hừ”!

Vương Tiểu Minh thầm nghĩ, từ nay về sau, cậu chính là thành viên của Huyết tộc. Nếu Baal và Cain quan hệ căng thẳng, mình bị kẹt ở giữa sẽ vô cùng xấu hổ. Cho dù thế nào, cậu phải có trách nhiệm xoa dịu mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Cậu nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, kỹ thuật của Cain đại nhân tuy rằng không được thuần thục cho lắm, trước sau phải dùng đến hai mươi mốt ống kim, nhưng mà thái độ của ngài ấy rất nghiêm túc.”

“Kim gì?” Baal nhíu mày hỏi.

Vương Tiểu Minh kéo tay áo lên để lộ ra cánh tay xanh xao toàn nốt kim châm: “Thì dùng để rút máu và truyền máu đó.”

“…” Baal chớp chớp mắt.

Vương Tiểu Minh kể: “Cain đại nhân nói, đây là phát minh mới dùng để thực hiện sơ ủng, ngài ấy chưa thử qua bao giờ, cho nên kỹ thuật không tốt lắm, nhưng về sau ngài ấy sẽ cố gắng cải tiến.”

“Cho nên, việc sơ ủng của ngươi… được thực hiện thông qua ống kim sao?” Biểu tình của Baal rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp.

“Ừ.” Vương Tiểu Minh gật gật đầu.

Baal: “…”

“Có chuyện gì sao?” Vương Tiểu Minh thấy vẻ mặt hắn có chút đăm chiêu.

Baal đáp: “Không có gì. Tại y mặc áo ngủ cho nên ta ngứa tay thôi.”

Vương Tiểu Minh âm thầm nhắc nhở mình, về sau khi ngủ chớ có bao giờ mặc áo ngủ.

“Sau khi ngươi biến thành Huyết tộc, có khó chịu chỗ nào không?” Ngoại trừ việc đột nhiên biến thành dơi ra, Baal không thấy cậu có điểm nào khác thường nữa.

Vương Tiểu Minh nhún vai, “Chẳng có gì đặc biệt. Nhưng mà có cảm giác như khí lực mạnh mẽ hơn, nhãn lực, thính lực so với lúc trước cũng nhạy hơn nhiều, đi đứng thật thoải mái…” Nói xong, cậu bất thình lình biến thành con dơi, bay trên đầu Baal một vòng rồi mới biến lại như cũ, “Lại còn biến thành dơi nữa này.”

“Cái này mới nãy ta đã được thưởng thức rồi.” Baal nói, “Ngoài mấy cái đó ra có tác dụng phụ không?”

Vương Tiểu Minh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Baal dần dần trở nên sâu thẳm, sau đó giơ răng nanh ra hù: “Ta rất thèm máu.”

Baal giơ tay lên vỗ vỗ đầu cậu. “Đầu tiên lo luyện cho tốt đã.”

Vương Tiểu Minh xoa xoa chỗ bị vỗ, cười gượng: “Diễn dở quá sao?”

“Không phải quá dở.” Hắn thấy nét mặt Vương Tiểu Minh hân hoan, lại bổ sung thêm một câu, “Dở là chứng tỏ ngươi có diễn. Thế nhưng ngươi chưa đạt đến cấp độ đó đâu.”

Vương Tiểu Minh ủ rũ nói: “Ta vốn định chạy tới đài truyền hình kiếm miếng cơm ăn a.”

Baal nghĩ tới vài thứ đã từng xem qua trên TV nhà Vương Tiểu Minh, hắn cổ vũ cậu: “Đến bổ sung nhân số cũng không thành vấn đề.”

Biểu hiện hứng thú của Vương Tiểu Minh lại càng suy sụp, “Từ nay về sau, ta không còn là nhân loại nữa phải không?”

“Ừm.”

“Vậy có phải ta sẽ rất khó tìm việc không?” Vương Tiểu Minh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, “Lỡ như chứng minh thư của ta hết hạn thì biết làm thế nào bây giờ?” Người bình thường khi sống đến bốn năm mươi tuổi, dung mạo sẽ biến hóa rất rõ rệt. Cho dù cậu có nói mình trang điểm hay tu dưỡng dung nhan thì cũng chỉ đến sáu mươi tuổi là cùng. Nếu như năm sinh trên chứng minh thư cách thời gian thực tế những tám mươi chín mươi năm, sao cậu có thể vác cái mặt hai mươi tuổi nhơn nhơn đi ra đường được đây?

Baal trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi muốn tiếp tục ở lại nhân giới hả?”

Vương Tiểu Minh ngẩn người, cười cứng đơ: “Kỳ thật không nhất thiết phải thế. Đến chừng đó có lẽ ba mẹ và anh hai đã qua đời rồi cũng nên…” Trước khi quyết tâm trở thành Huyết tộc, cậu cũng đã tính kỹ cho tương lai rồi —— cứ ở một thành phố khác, hàng tháng định kỳ gửi tiền sinh hoạt về cho gia đình. Từ hồi năm nhất về thăm nhà, sau khi khiến cho người nhà kinh ngạc và khủng hoảng một trận, cậu chỉ biết với trình “xui xẻo” của cậu không nên bôi đen ngày vui của người khác. Cho nên điện thoại đã trở thành cách thức liên lạc duy nhất giữa cậu và gia đình.

Mà lúc này, có lẽ cậu phải cảm kích phương thức ấy mới đúng. Bởi vì nhờ nó mà cậu có thể che đậy thân phận Huyết tộc của mình.

“Cũng không phải là không có cách.” Baal chậm rãi lên tiếng, “Ở nhân giới có nhiều Huyết tộc như vậy, chắc chắn bọn chúng tự có phương pháp riêng.”

Hai mắt Vương Tiểu Minh sáng lên.

Hai phút sau, bọn họ một lần nữa xuất hiện hoành tráng trong phòng hội nghị.

Bởi vì Vương Tiểu Minh đã chính thức trở thành Huyết tộc cho nên thái độ của Baal cực kỳ hống hách, không nể nang ai. Cái này nhìn cái là biết liền nhờ tiếng đạp cửa đinh tai nhức óc của hắn.

Thân thể Leslie hơi ngả vào ghế dựa, dường như không hề sợ hãi với sự xuất hiện của họ.

Nhưng mấy vị trưởng lão Huyết tộc còn lại đều vô cùng kinh ngạc. Nhất là khi bọn họ ngửi thấy mùi vị tỏa ra từ trên người Vương Tiểu Minh.

“Nhị đại?”

“Nhị đại!”

Singh tỏ ra trấn định. Lúc trước y đã nhận ra trong lời nói của Leslie hình như ám chỉ điều gì đó. Nếu như Cain đã giúp bọn họ thoát khỏi rừng Ảo diệt hòng ngăn chặn âm mưu bí mật của các trưởng lão, thế thì chuyện biến Vương Tiểu Minh thành Huyết tộc nhị đại là lẽ đương nhiên. Tuy rằng y không biết rốt cục nguyên nhân thật sự là gì, nhưng y chắc chắn một điều, thân phận của Edward cực kỳ không đơn giản.

“Leslie.” Trưởng lão của gia tộc Jimmis lạnh lùng cất tiếng, “Ngươi thật sự muốn để cho nhị đại quật khởi một lần nữa sao?”

Leslie thản nhiên đáp: “Nếu ngươi muốn chống đối quyết định của Cain đại nhân thì cứ việc dũng cảm xông lên đi.”

Trưởng lão Jimmis lập tức suy sụp khí thế.

Cho dù bọn họ có là trưởng lão Huyết tộc tam đại, trong tay nắm bao nhiêu quyền lực hoặc là bao nhiêu quyền lực được nắm trong tay, vẫn có một ranh giới mà họ vĩnh viễn không bao giờ xóa bỏ được. Đó chính là, người đứng đầu duy nhất của Huyết tộc mãi mãi chỉ có Cain!

Vương Tiểu Minh thấy ánh mặt họ không ngừng nhìn chòng chọc vào mình, cậu sợ hãi lui về sau.

Nhưng Baal đã kịp chặn lại rồi đẩy cậu lên trước: “Từ giờ trở đi, những kẻ này đều là vãn bối của ngươi.”

Các vị trưởng lão: “…”

“Ngươi có thể tùy ý sai họ làm những chuyện ngươi muốn.” Baal vỗ vai cậu, ngầm ám chỉ đã hắn là chỗ dựa của cậu.

Vương Tiểu Minh thu hết dũng khí bước lên trước từng bước.

Singh đột nhiên hỏi: “Nếu đã trở thành nhị đại, vậy thì cậu ta có thể thành lập gia tộc riêng đúng không?” Chỉ cần y lập ra gia tộc của chính mình, như vậy đương nhiên sẽ đánh mất quyền sai khiến gia tộc khác.

Leslie khẽ liếc y một cái, không thèm vạch trần, quay sang hỏi Vương Tiểu Minh: “Ý của cậu thế nào?”

“Ý của tôi rất đơn giản.” Vương Tiểu Minh nói, “Các người có thể làm cho tôi một chứng minh thư có hiệu lực vĩnh viễn được không?”

Các vị trưởng lão: “…”

Màn hội đàm nhanh chóng có kết quả.

Vương Tiểu Minh chẳng những được tặng một bộ chứng minh thư hiệu lực vĩnh viễn —— một bộ có mười hai tấm, mà còn có thể sử dụng luân phiên trong mười hai tháng với quốc tịch chủng loại đa dạng. Hơn nữa cậu còn được hưởng dụng ba căn biệt thự miễn phí suốt đời, mỗi tháng sẽ được nhận hai mươi vạn Đôla Mỹ, cuối năm tùy vào tình hình kinh doanh của mười ba gia tộc khác có thể được chia cổ tức bảy tám phần trăm —— đây là do Vương Tiểu Minh đã từ chối đất được cấp ở trấn Thập Tam Liên và thành U Ám cho nên mới được thay thế bằng các điều kiện ưu đãi khác.

Đương nhiên, đã hưởng thụ quyền lợi thì đồng nghĩa với việc phải có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ.

Thứ nhất, Vương Tiểu Minh mỗi năm chỉ có thể về Huyết tộc giới một lần. Lý do bóng bẩy là bởi thân phận của cậu quá cao, nếu thường xuyên xuất hiện sẽ dễ dẫn đến bạo động, gây cản trở giao thông —— còn lý do thật sự không hỏi cũng biết. Huyết tộc chính thống nằm trong tay tam đại, nhị đại thì không được phép tham gia. Nay lại tự nhiên lại mọc ra một tên, quyền lực rất có khả năng sẽ bị phân tán hoặc tước bỏ.

Đối với điểm này, Vương Tiểu Minh và Baal đều không ý kiến.

Với Vương Tiểu Minh mà nói, tuy rằng cậu đã trở thành Huyết tộc, nhưng cậu chẳng thích thú lại càng không chút cảm tình gì với Huyết tộc giới. Một năm về một lần cũng là quá xa xỉ rồi. Còn với Baal thì, hiệu lực của mấy quy ước vớ vẩn này có khác chi giấy trắng.

Ngoài ra. Vương Tiểu Minh cũng không được nhúng tay vào chuyện của mười ba gia tộc khác. Đó là vấn đề mà các trưởng lão đặc biệt lưu ý.

Vương Tiểu Minh càng không có ý kiến. Thật ra so với nội bộ Huyết tộc thì cậu còn tò mò về chuyện của nhân loại hơn.

Thảo luận các điều kiện xong xuôi, sắc mặt của các trưởng lão Huyết tộc đã không còn khó coi như trước nữa.

Leslie đứng dậy, vỗ tay làm nền: “Chào mừng gia nhập Huyết tộc.”

Mấy vị trưởng lão khác nhìn một hồi, cũng vỗ tay ăn theo.

Truyện Chữ Hay