Đệ lục thập chương: Thật ra Tiểu Vũ không phải Liễu Ưu giao phó cho ta.
Nhậm Bình Sinh chờ Nhậm Yên Vũ tan học, đem lời nhắn nhủ của đối phương nói cho nàng, biểu hiện của nàng rất bình thản, vẫn không hề gì như trước, chỉ là nghe xong quay qua Nhậm Bình Sinh đáp một tiếng "ừm" bày tỏ đã biết.
Nàng híp mắt, nụ cười trông rất không có ý tốt.
"Có phải tỷ tỷ rất không muốn Tiểu Vũ đi không."
". . ."
"Nếu như cố gắng một chút, Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không đi đâu." Mặc kệ là biểu tình hay là biểu hiện cũng đều vô cùng vui vẻ, nhưng từ trong nụ cười ấy, câu "cố gắng" đó tuyệt đối không phải cái gì trong sáng.
Gần như là trong nháy mắt, Nhậm Bình Sinh lập tức hiểu ra ý tứ của Nhậm Yên Vũ. Một cái liếc mắt xem thường bắn qua.
Cái thứ này, thật là không biết nên nói gì.
Cái thứ khiến Nhậm Bình Sinh không biết nên nói gì cứ như vậy mà đi.
Dù xem thường, nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn vô cùng lo lắng, Nhậm Yên Vũ vừa đi nàng liền chuyển tới chuyển lui trong phòng, chuyển lui chuyển tới, chuyển đến Nhậm Thanh Nghiên chóng mặt.
Cho đến khi Nhậm Bình Sinh chuyển đến Nhậm Thanh Nghiên hận không thể nhấn nàng xuống bồn cầu, Nhậm Bình Sinh đột nhiên ngừng lại, quay đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi Nhậm Thanh Nghiên: "Mẹ và mẹ của Tiểu Vũ rốt cuộc là sao? Năm đó mẹ của Tiểu Vũ thật sự giao Tiểu Vũ cho mẹ? Thật sự không phải mẹ cướp về?"
Giọng điệu và vẻ mặt không tin tưởng đó, thiếu chút nữa khiến Nhậm Thanh Nghiên từ tìm cách đổi thành thật sự nhấn chết con gái trong bồn cầu.
"Lẽ nào mẹ con trông giống kẻ lừa người lắm hả? Người ra cũng rất đáng tin cậy có được hay không?"
". . ."
Mẫu thân đại nhân vẻ mặt nghiêm túc, tiểu thư vẻ mặt hoài nghi.
Kỳ thực con nhỏ này mới không là con ruột của mình thì phải? Mẫu thân đại nhân bi thương.
. . .. . .
"Thật ra Tiểu Vũ không phải Liễu Ưu giao phó cho ta." Nhậm Thanh Nghiên nói.
"!" Ta biết ngay mà! Nhậm Bình Sinh kinh sợ! Chuyện như vậy mà cũng làm được!
Đầu óc Nhậm Thanh Nghiên phiêu đi, bay đến một nơi rất xa rất xa.
"Liễu Ưu nói muốn gặp ta, ta liền đi, ta đã tìm nàng một năm trời. . . vốn đã sắp tuyệt vọng, vốn không dám hy vọng xa vời còn có thể gặp lại nàng. . ." Nhậm Thanh Nghiên nói như vậy, Nhậm Bình Sinh vậy mà lại nhìn ra ưu buồn từ trên người nàng? Vậy mà lại nhìn thấy mắt nàng ngấn nước?! Câu chuyện hãm hại tới cỡ nào a?! Thậm chí Nhậm Bình Sinh hoài nghi mắt mình bị mù rồi!
Tựa hồ Nhậm Thanh Nghiên không có phát hiện nỗi kinh ngạc của con gái, hoàn toàn chìm đắm trong việc đã qua, chìm đắm tại một nơi mà bản thân nàng đã đi hết mười mấy năm mới có thể thoát ra.
Thời đại học, thiên kim tiểu thư và cô bé lọ lem cẩu huyết gặp nhau, tiểu thư cao cao tại thượng, cô bé lọ lem nội liễm tự ti, vốn dĩ thiên kim tiểu thư tuyệt đối sẽ không màn đến cô bé lọ lem này, hiện thực là tàn khốc, câu chuyện cô bé lọ lem gặp được hoàng tử đâu dễ dàng gặp phải?
"Lúc đó ta thật sự không phải người tốt." Nhậm Thanh Nghiên nói như vậy.
"Ừm." Nhậm Bình Sinh gật đầu, hiện tại cũng không thấy được mẹ là người tốt.
". . ." Nhậm Thanh Nghiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhậm Bình Sinh, con nhỏ này tuyệt đối không phải mình sinh ra.
Có lẽ chỉ do hiếu kỳ, lúc này các thiếu nam thiếu nữ lúc nào cũng tò mò với mọi chuyện, một lần ra ngoài cắm trại, xuất phát từ lễ phép nàng mời cô bé lọ lem, có lẽ do không biết nên từ chối như thế nào, cô bé lọ lem vậy mà lại đồng ý. Nhưng mà ai nấy đều biết, đối với cô bé lọ lem mà nói, lần đi này tuyệt đối không phải hồi ức vui vẻ gì, trên thực tế cũng là như thế.
Các tiểu thư ăn gì cô bé lọ lem không đủ sức ăn, cô bé lọ lem ăn gì hoàn toàn chẳng đáng các tiểu thư ngó. Tiểu thư cũng nhìn ra sự xấu hổ của cô bé lọ lem, thế nhưng cô bé lọ lem vẫn không nói gì, hiển nhiên tiểu thư sẽ vui vẻ coi như không biết.
Thời đó cắm trại ngoài trời không giống như bây giờ, hấp dẫn các chúng thanh niên. Khi đó ra ngoài cắm trại cũng không nhiều, các tiểu thư được nuông chiều từ bé, cũng là nhất thời hứng trí, tuy có chuẩn bị, đồ đạc cũng toàn là đắc tiền, nhưng chung quy cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm sinh tồn ngoài thôn dã. Gấu con sở dĩ bị gọi là gấu con là bởi vì biết rõ mình không có bản lĩnh gì, nhưng không biết sợ chết, cái gì cũng muốn thử nhìn một chút.
Dù bộ dạng của cô bé lọ lem là không muốn đi, nhưng vốn vì nội liễm lại có chút nhát gan, bây giờ lại thấy tất cả mọi người đều hưng trí muốn đi, biết là nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể đi cùng.
Lần đi này liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc leo núi Nhậm Thanh Nghiên vô ý té vào trong một sơn cốc, bị ngã trật chân.
"Nói thật ra, lúc đó hên là chỉ ngã trật chân, không có ngã toi mạng nhỏ đúng là cảm tạ trời đất." Nhậm Thanh Nghiên tự giễu nói, liếc mắt nhìn Nhậm Bình Sinh.
"Gieo gió gặt bão, đáng đời." Con gái ruột không phải mình sinh một lần nữa đánh giá như vậy.
Tại sao lại đẻ ra một đứa như thế a, tạo phải nghiệt gì?
Một đám gấu con thế nào cũng không ngờ lại có chuyện như vậy, một đám không có chủ ý, lúc đó điện thoại cũng không có, cầu cứu cũng không có cách nào cầu cứu. Có cô còn khóc luôn, có cậu thì luống cuống an ủi, vừa tìm cách làm sao cứu Nhậm Thanh Nghiên, nhưng rốt cuộc cũng là không có kinh nghiệm, có thể nghĩ ra cách gì?
Trái lại Liễu Ưu bình tĩnh khác thường, trước tiên xử lý đoàn người, sau đó bảo mọi người tìm dây thừng trong hành lý, tìm cây cột lại, vừa cột vào người vừa leo xuống cứu người.
Lúc đó Nhậm Thanh Nghiên ở đáy cốc, may là sơn cốc không sâu, lúc nàng ngã xuống cũng cố gắng nắm lấy một vật gì đó để giảm xóc, cho nên bảo vệ được tính mạng, nàng ở dưới chờ, thậm chí thấy tuyệt vọng, nàng hy vọng có ai đến cứu mình, nhưng nàng biết không ai có thể cứu mình, cho nên nàng tuyệt đối không ngờ, người đó sẽ là Liễu Ưu.
Khi cô bé lọ lem luôn luôn tự ti leo từ trên núi xuống, đột nhiên Nhậm Thanh Nghiên thấy cơ thể của nàng vậy mà lại tỏa sáng.
Đó là cảm kích, là cảm kích của một người nhìn thấy ánh rạng đông.
Sau đó thì? Sau đó thì Nhậm Thanh Nghiên được cứu, một đám gấu con thay phiên cõng Nhậm Thanh Nghiên đến bệnh viện địa phương, rất nhanh Nhậm Thanh Nghiên đã nhận được trị liệu tốt nhất.
Cô bé lọ lem thì? Cô bé lọ lem thì vẫn như lúc trước, nội liễm cùng có chút tự ti.
Nhưng mà cảm giác của Nhậm Thanh Nghiên đối với Liễu Ưu thì không còn như trước, sau đó lại không biết là làm sao, hai người trở thành bạn bè, tiếp xúc càng ngày càng nhiều, Nhậm Thanh Nghiên lại càng phát hiện nỗi dịu dàng của Liễu Ưu, không phải là nỗi dịu dàng bản tính, mà là trong lúc lơ đãng tỏa ra, càng cảm nhận nỗi dịu dàng của Liễu Ưu, Nhậm Thanh Nghiên càng thích ở bên cạnh nàng.
Bốn năm đại học tốt đẹp nhất chính là, không có sầu lo, bốn năm đại học rất nhanh liền trôi qua, sau khi hai người tốt nghiệp vậy mà lại không có chia ly, Nhậm Thanh Nghiên muốn Liễu Ưu vào công ty của mình, Liễu Ưu cũng không có phản đối, rất vui vẻ chấp nhận, tiếp xúc giữa hai người lại càng nhiều lên.
Khoảng thời gian đó thật ra không có ai cảm thấy gì, cũng ít tiếp xúc, cho nên hoàn toàn không cảm thấy tình cảm vượt quá bạn bè của hai người có gì kỳ lạ.
Mãi đến khi gia đình của Liễu Ưu hy vọng nàng kết hôn, mãi đến khi Nhậm Thanh Nghiên cũng lo lắng cho hôn nhân cũng của mình.
Nhậm Thanh Nghiên gặp được một người đàn ông không tệ, đối phương cũng tốt với nàng, gia thế cũng tốt, rất xứng với Nhậm Thanh Nghiên, gia đình hai bên đều ưng thuận, hai người ở bên nhau hầu như không phải lo lắng gì, hơn nữa lúc đó cha của Nhậm Thanh Nghiên bệnh nặng, ông không yên lòng nhất chính là đứa con gái duy nhất của mình, mẹ của Nhậm Thanh Nghiên từ sớm đã qua đời, vẫn là cha nuôi nàng lớn lên, vì có thể để cha vui vẻ một chút, Nhậm Thanh Nghiên đồng ý lời cầu hôn của đối phương.
Không thể nói là nàng yêu đối phương bao nhiêu, nhưng nàng cảm thấy bản thân vô cùng thỏa mãn với hết thảy của đối phương, đến tuổi thích hợp để kết hôn, cứ như vậy ở bên nhau.
Cũng cứ như vậy Nhậm Thanh Nghiên và đối phương đi làm giấy chứng nhận, chuẩn bị làm hôn lễ.
Chuyện này Nhậm Thanh Nghiên có nói với Liễu Ưu, lúc đó Liễu Ưu cũng không nói thêm gì, không thấy nàng vui vẻ cũng không nhìn ra có đau thương. Có thể là nàng đau, hiện tại Nhậm Thanh Nghiên ngẫm lại, biểu tình và hành vi lúc đó của Liễu Ưu, thật ra mỗi thời mỗi khắc đều nói cho nàng biết rằng, Liễu Ưu có bao nhiêu đau, có bao nhiêu khổ, chỉ là nàng không nhận ra.
Khi ấy rõ ràng hai người thân thiết như thế, nàng lại không nhận ra.
Trước một ngày Nhậm Thanh Nghiên đi làm giấy đăng ký kết hôn, Liễu Ưu đến tìm.
"Nàng đến tìm làm gì?" Nhậm Bình Sinh nhịn không được hỏi, thật ra nàng không hỏi cũng có thể đoán được rồi, nhưng vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
Nhậm Thanh Nghiên cười mang theo đau buồn và cay đắng, nàng nhắm mắt lại, dường như vẫn còn rơi vào nỗi đau khổ không cách nào kiềm chế trong lúc đó, nàng nói: "Đến xin ta đừng kết hôn."
Đến xin nàng đừng kết hôn, nhưng mà khi ấy Nhậm Thanh Nghiên không rõ, nàng không rõ tại sao Liễu Ưu lại muốn nàng làm vậy, tại sao không chúc phúc cho nàng.
Không phải cả hai là bạn thân sao? Nếu là bạn thân, tại sao Liễu Ưu không chúc phúc cho nàng?
"Tại sao? Tại sao ngươi bảo ta đừng kết hôn với A Thìn?"
Liễu Ưu nhìn Nhậm Thanh Nghiên, đau khổ nhắm mắt lại, dường như hạ quyết tâm rất lớn, mới mở mắt ra, nhìn Nhậm Thanh Nghiên nói: "Ta không muốn ngươi kết hôn với A Thìn, bởi vì ta thích ngươi, vì ngươi ta có thể làm tất cả!"
"Ta không muốn ngươi kết hôn với A Thìn, bởi vì ta thích ngươi, vì ngươi ta có thể làm tất cả!" Nhậm Thanh Nghiên nhắm hai mắt nhẹ nhàng nỉ non, câu nói kia nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc trước là hoảng sợ, sau đó là không thể giải thích, sau đó nữa là không cách nào quên, cuối cùng là hối hận và đau khổ khôn nguôi.
Đau khổ vì tại sao lúc đó lại không hiểu, đau khổ vì tại sao lúc đó bản thân lại cho ra đáp án ấy, đau khổ vì tại sao lúc đó bản thân lại không hiểu, thậm chí nàng còn căm hận chính mình.
Vẫn luôn hận, hận đến nhiều năm như vậy, nàng không có cách nào để mình rảnh rỗi, bởi vì một khi rảnh rỗi rồi nàng không có khắc nào không nhớ đến gương mặt của Liễu Ưu vào lúc đó, lời Liễu Ưu nói vào lúc đó, và cả câu trả lời của chính mình.
Vừa nhớ đến ngày ấy, nỗi đau khổ và hối hận khôn cùng bao phủ lấy cả người Nhậm Thanh Nghiên, giống như bóng đè, không cách nào trốn chạy.
Nàng nhớ rõ ngày hôm đó nàng khó hiểu hỏi: "Ngươi thích ta?"
"Phải, ta thích ngươi, ta muốn ở bên ngươi, ngươi có thích ta không?"
"Nhưng mà, ngươi là con gái a, ta cũng vậy, sao có thể ở bên ngươi? Sao có thể thích ngươi?"
Sắc mặt của Liễu Ưu thoáng chốc liền trắng bệch, nàng nhìn Nhậm Thanh Nghiên, vẫn nhìn, sau đó ánh sáng trong đôi mắt liền trở nên ảm đạm. Nàng nói: "À, vậy ta xin lỗi."
Nàng là con người nội liễm lại tự ti như vậy, mặc dù ở bên cạnh Nhậm Thanh Nghiên đã nhiều năm, nàng vẫn luôn nội liễm và tự ti như thế, lúc đó nàng phải lấy biết bao dũng khí mới có thể nói ra với Nhậm Thanh Nghiên? Mới có thể khẩn thiết như vậy, khẩn thiết xin nàng đừng kết hôn, hy vọng nàng có thể ở bên mình.
Nhưng mà Nhậm Thanh Nghiên lại cự tuyệt, thậm chí còn ngây thơ cự tuyệt, chỉ trong thoáng chốc đã để Liễu Ưu tuyệt vọng.
Sau đó Liễu Ưu đi về, nàng không nói thêm gì nữa, thậm chí Nhậm Thanh Nghiên cũng không rõ chuyện tối ngày hôm đó rốt cuộc là làm sao. Nàng vẫn coi Liễu Ưu là bạn thân của mình, thậm chí mời Liễu Ưu tham dự hôn lễ.
Mà Liễu Ưu cũng thật sự tham dự. Nhưng sau lần đấy, Liễu Ưu liền rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng lần nào nữa.
Hôm nay ngẫm lại, Liễu Ưu ngày hôm đó mang theo nụ cười đếm tham dự hôn lễ có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu tuyệt vọng.