Đệ tứ thập cửu chương: Những ngày hạnh phúc ai nấy đều muốn nắm chặt không phải sao?
Thật ra mà nói, loại người như Hàn Phong cũng coi như là hiếm thấy, bởi vì hắn mặc kệ thế nào, lúc nào, đối với hắn thế nào, đều là bộ dạng cười tít mắt đó, không tức giận, nhưng ngươi cũng sẽ không biết lúc nào hắn vừa cười vừa đâm ngươi một dao, hơn nữa tuyệt đối là đâm vào chỗ hiểm, hoàn toàn không cho ngươi con đường sống, cho nên thật ra Nhậm Bình Sinh không thích đến gần một người như thế.
Thế nhưng hiện tại đang ở nơi xa lạ, Trung Quốc lớn như vậy nhiều nơi như vậy, không có hẹn trước vậy mà lại có thể gặp được bạn học cũ của mình, vẫn làm Nhậm Bình Sinh cảm thấy có chút bất ngờ.
"Hội trưởng đại nhân đúng là trùng hợp, ta vừa mới nghĩ phải chia tay cuộc đời cao trung rồi, không thể nhìn thấy hội trưởng đại nhân nữa đúng là đau lòng, nhưng thật may, trên danh sách học sinh mới nhìn thấy được tên của hội trưởng đại nhân. Chúng ta đúng là có duyên."
Nhậm Bình Sinh nhìn hắn một cái, rất nghiêm túc nói: "Đúng là có duyên." Sau đó không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Hàn Phong cũng được xem là người quen, tuy thái độ của Nhậm Bình Sinh vẫn là hờ hững, nhưng hắn vẫn nở nụ cười tươi tiếp tục nói: "Nếu đã có duyên như thế, hội trưởng đại nhân, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm thế nào?"
Lúc này Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu, nhìn Hàn Phong hỏi: "Tại sao phải cùng đi ăn cơm?"
Vẻ mặt Hàn Phong đau khổ vô cùng nói: "Hội trưởng đại nhân thật lạnh lùng, đương nhiên là chúc mừng duyên phận giữa chúng ta rồi."
". . ."
. . .
. . .
Cho nên mới nói, ở bên cạnh người quen thật sự là không cách nào làm khó dễ hắn, vì vậy rốt cuộc vì sao lại đi ăn cơm với người này, Nhậm Bình Sinh thật sự nói không nên lý do.
Thật ra các CLB ở đại học cũng chỉ là hữu danh, có bao nhiêu CLB nghiêm chỉnh hoạt động đâu? Cơ bản chính là lừa ngươi nộp đồng phí CLB, sau đó thì không có chuyện gì xảy ra, có lẽ bốn năm đại học của ngươi cũng tìm không ra người phụ trách CLB, nói thật ra thì đại học cũng thần kỳ lắm, nói lớn không lớn nhưng rất nhiều người ngươi không muốn thấy, đi lòng vòng hồi cũng gặp mặt, nhưng nói nhỏ không nhỏ, bởi vì rất nhiều người ngươi muốn tìm có lẽ tốn bốn năm đại học cũng tìm không ra.
Trên cơ bản đội trưởng CLB võ thuật Nhậm Bình Sinh tham gia từ lần trước không thấy xuất hiện nữa, nhưng cái người Hàn Phong này lại khắc khắc xuất hiện trước mặt Nhậm Bình Sinh, nói đến CLB thư pháp, cũng y chang vậy, nhưng mà có chút không giống với các CLB khác, thật sự đứng đắn hoạt động. Một tuần một lần không hơn.
Bởi vì liên quan đến CLB, Nhậm Bình Sinh và Hàn Phong tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Nhưng mà vẫn giống như cũ, ăn trưa, chiều tan học, hay là tối Nhậm Bình Sinh đều cúi đầu chơi điện thoại di động, cơ bản không nhìn đến Hàn Phong.
"Hội trưởng đại nhân, trước giờ chưa từng phát hiện ngươi thích chơi điện thoại đến thế a?" Hàn Phong cầm đũa, nhìn người trước mặt mình.
"Ừ." Nhậm Bình Sinh cũng không ngẩng đầu lên chút nào, "Ta không phải hội trưởng gì nữa rồi, ngươi không cần cứ gọi ta như thế." Bởi vì vừa tỏ tình với Nhậm Yên Vũ, cho nên bây giờ hai người rất dính nhau, chỉ cần có thời gian là sẽ nhắn tin gọi điện thoại, thật ra chủ đề cũng chỉ ba chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, tối đa cũng chỉ nói một câu "Ta nhớ ngươi" vân vân. Bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên cũng không giống như những người cuồng nhiệt yêu đương, dính tới dính lui nói lời ân ái, đúng là không thốt ra khỏi miệng được.
Lặt vặt không đáng kể
Hàn Phong cũng không để ý, tiếp tục cười tít mắt nói: "Vậy muốn gọi ngươi là cái gì? Nhậm Bình Sinh? Hay gọi ngươi Bình Sinh?"
Nhậm Bình Sinh "Ừ" một tiếng: "Tùy ngươi."
Hàn Phong nheo mắt, thử gọi một tiếng: "Bình Sinh?"
Nhậm Bình Sinh cúi đầu nhắn tin, bởi vì lực chú ý đều đặt trên tin nhắn, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, nên "Ừ." một tiếng nữa.
Gần nhất dường như Nhậm Yên Vũ rất bận rộn, luôn ở trên lớp, có mấy lần gọi điện về, quản gia nói Nhậm Yên Vũ đăng ký học thêm, lại còn mời gia sư, bây giờ trên cơ bản buổi tối thứ bảy chủ nhật còn có buổi tự học, hoàn toàn không có thời gian. Nhậm Bình Sinh cảm thấy có gì kỳ lạ, thành tích của Nhậm Yên Vũ tốt, kỳ thi lần trước vẫn đứng đầu năm nhất, nàng không rõ tại sao Nhậm Yên Vũ còn muốn mời gia sư về nhà dạy làm gì, càng không rõ, tại sao Nhậm Yên Vũ bận rộn như thế mà còn có thời gian nhắn tin với mình.
Hỏi Nhậm Yên Vũ, nàng cũng chỉ nói: "Bởi vì cao trung rồi, muốn thi vào đại học phải cố gắng hơn." Nhậm Bình Sinh không cho ra được đáp án, nhưng cũng không sốt ruột, siêng năng học tập là tốt, chuyện như này nếu như Nhậm Yên Vũ nguyện ý nói với mình, nhất định sẽ nói với mình.
Vốn Nhậm Bình Sinh không muốn quản chuyện này, nhưng mà qua hai tháng, quản gia gọi điện đến nói, Nhậm Yên Vũ sinh bệnh rồi, sốt không chịu giảm.
Bất ngờ như vậy khiến Nhậm Bình Sinh nghĩ đến lần sốt hồi lớp của Nhậm Yên Vũ, Nhậm Bình Sinh nóng ruột, cùng ngày hôm đó nàng xin nghỉ đón máy bay về nhà.
Đi máy bay trở về cũng hết ba tiếng đồng hồ, Nhậm Bình Sinh vừa xuống liền ngồi xe về nhà, Nhậm Yên Vũ ở nhà còn không biết Nhậm Bình Sinh về, lúc này còn đang nằm trên giường mơ mơ màng màng.
Nhậm Bình Sinh đi đến đưa tay đặt lên trán Nhậm Yên Vũ, mẹ con ơi, nhiệt đồ này như trứng chần nước sôi.
"Sao lại sốt đến thế này?" Bởi vì Nhậm Yên Vũ như vậy khiến tâm tình Nhậm Bình Sinh vô cùng không tốt, khẩu khí cũng rất tệ.
"Bắt đầu từ khuya hôm qua." Quản gia bên cạnh lập tức trả lời.
"Chuyện gì xảy ra? Bác sĩ đến chưa? Nói thế nào?"
"Bác sĩ đến rồi, cũng đã uống thuốc hạ sốt, nhưng mà hiệu quả không rõ ràng, bác sĩ nói sốt quá cao, có lẽ lát nữa bác sĩ sẽ đến vô nước biển cho nhị tiểu thư."
"Sốt quá cao?" Nhậm Bình Sinh vừa đổi khăn đắp trán cho Nhậm Yên Vũ, vừa cau mày hỏi: "Sao lại sốt cao?"
"Nói là do mệt mỏi, gần đây nhị tiểu thư quả thật rất vất vả, mỗi ngày đến trường không nói, còn học thêm, cuối tuần cũng không có thời gian nghỉ ngơi."
Nhắc đến việc này Nhậm Bình Sinh càng không hiểu được: "Tại sao Tiểu Vũ muốn học thêm? Còn mời gia sư? Tiểu Vũ bị hạ thành tích sao?"
Quản gia vừa nghe lập tức nói: "Thành tích của nhị tiểu thư không giảm, vẫn là hạng một hạng hai."
"Vậy thì tại sao?"
"Nhị tiểu thư cũng không nói."
". . ." Nhậm Bình Sinh bất đắc dĩ quay đầu nhìn Nhậm Yên Vũ nằm trên giường, cơn tức trong lòng một điểm nửa điểm cũng không có, thấy bộ dạng Nhậm Yên Vũ như vậy chỉ cảm thấy, cái kia là đau lòng nha, đứa trẻ này sao có thể dằn vặt bản thân mình như vậy?
"Được rồi, quản gia nghỉ ngơi trước đi, ta ở đây chăm sóc Tiểu Vũ được rồi, khi cần uống thuốc thì ngươi đem đến. Bác sĩ tới thì bảo hắn trực tiếp lên đây."
"Vâng tiểu thư." Quản gia vội vã gật đầu đi xuống lầu.
Quản gia vừa đi, Nhậm Bình Sinh liền bò lên giường, ôm Nhậm Yên Vũ vào lòng, lau mồ hôi cho nàng.
Nhậm Yên Vũ mơ mơ màng màng, mắt cũng không mở, chỉ luôn miệng gọi Nhậm Bình Sinh.
Nhậm Bình Sinh cứ như thế trả lời, cũng không biết Nhậm Yên Vũ có nghe hay không.
Sau đó bác sĩ đến, vô nước biển cho Nhậm Yên Vũ, căn dặn các loại không thể, các loại nghỉ ngơi. Nhậm Bình Sinh ghi nhớ, sau đó ở bên giường trông nom từng chút.
Đưa tay sờ đầu Nhậm Yên Vũ, đã bớt sốt một chút, nhưng vẫn còn rất nóng, Nhậm Bình Sinh không khỏi lo lắng, cứ tiếp tục sốt không biết có phát ngốc không?
Nghĩ như vậy nàng lại trách Nhậm Yên Vũ quá liều mạng, nhưng mà lại nghĩ, chịu học thật ra cũng không phải chuyện xấu, không thể trách Nhậm Yên Vũ. Sau đó suy nghĩ gì cũng không còn nữa, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ còn lại đau lòng thôi.
Mình mới đi chưa được bao lâu a, tiểu tổ tông lại trở thành như vậy rồi, làm cho nàng sao có thể yên tâm a?
Đợi nước biển nhỏ hết, Nhậm Bình Sinh liền ôm Nhậm Yên Vũ vào lòng, nghe Nhậm Yên Vũ gọi mình, vừa vỗ nàng vừa không ngừng thay khăn lông.
"Tỷ tỷ. . . Tỷ tỷ. . ."
"Ở đây, Tiểu Vũ, tỷ tỷ ở đây." Nàng vỗ, trả lời, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nhậm Yên Vũ, đau lòng cúi đầu hôn nàng.
Tình cảm con người đôi khi rất kỳ quái, lúc trước khi Nhậm Bình Sinh lần đầu tiên thấy Nhậm Yên Vũ nàng chán ghét cực kỳ, sau đó Nhậm Yên Vũ lẽo đẽo đi theo nàng, cũng thấy vô cùng phiền phức, nếu như lúc đó có người nói với Nhậm Bình Sinh, sau này có ngày nàng sẽ thích tiểu quỷ này, quan tâm tiểu quỷ này, chỉ cần tiểu quỷ này có một chút không vui, nàng càng không vui gấp mười lần, thật sự đánh chết Nhậm Bình Sinh nàng cũng không tin, còn có thể cho rằng đầu óc người đó có bệnh. Nhưng mà hôm nay Nhậm Bình Sinh lại quan tâm Nhậm Yên Vũ như vậy, Nhậm Yên Vũ khó chịu nàng còn khó chịu hơn, giống như bây giờ, mặc kệ ôm Nhậm Yên Vũ thế nào, chăm sóc thế nào, nhưng trong lòng Nhậm Bình Sinh vẫn khó chịu muốn chết, mong muốn để mình được khó chịu thay, mới có thể làm bản thân nàng thấy dễ chịu một chút.
Có đôi khi bản thân Nhậm Bình Sinh cũng thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc tại sao mình lại thích tiểu quỷ này như thế? Tại sao nhỉ?
Nhậm Yên Vũ bệnh dằn vặt cả buổi tối, cả buổi tối đó Nhậm Bình Sinh cũng không dám rời đi, vẫn cứ ôm Nhậm Yên Vũ như vậy, ngủ luôn rồi, cho nên sáng sớm ngày hôm sau, khi nhị tiểu thư của chúng ta rốt cuộc cũng giảm sốt tỉnh lại, thì ngạc nhiên vui vẻ phát hiện mình vậy mà lại ngủ ở trong lòng Nhậm Bình Sinh.
Cảm giác này đúng là quá đẹp quá tuyệt vời a~~~~~~~
Tâm tâm niệm niệm của nàng cũng chỉ có Nhậm Bình Sinh, nhưng mà cảm giác vừa tỉnh lại liền phát hiện mình vậy mà nằm trong lòng Nhậm Bình Sinh người đang tha hương đi học.
Đây không phải là mơ chứ? Đột nhiên Nhậm Yên Vũ cảm thấy cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa!
Nhưng mà đêm qua Nhậm Yên Vũ thật sự sốt đến hồ đồ, cũng không biết Nhậm Bình Sinh về đây lúc nào, đương nhiên càng không biết Nhậm Bình Sinh chăm sóc mình thế nào, nhưng mà dù nàng không biết, nghĩ sơ thôi nàng cũng biết Nhậm Bình Sinh lo lắng cho mình thế nào, đau lòng vì mình thế nào, lại chăm sóc mình thế nào. Rồi nàng ngẫm nghĩ sau khi nàng và Nhậm Bình Sinh biểu lộ, đã lâu rồi không gặp nhau, bây giờ vậy mà lại có thể ngủ cạnh nhau, đúng là càng nghĩ càng hạnh phúc nha nha nha~~~
Vừa nghĩ như vậy ngã bệnh đúng là tuyệt vời~~~ vì vậy nhị tiểu thư cúi đầu len lén hôn Nhậm Bình Sinh còn chưa thức dậy, sau đó quyết định để bệnh tình của mình kéo dài thêm một chút.
Những ngày hạnh phúc ai nấy đều muốn nắm chặt không phải sao? Nếu như đã đưa đến tận mặt mình rồi, còn không nắm chặt không phải quá ngốc rồi sao? Nhị tiểu thư của chúng ta là kẻ ngốc như vậy sao hả?
Đương nhiên không phải rồi, hắc hắc hắc hắc.
Cho nên mới nói, kế tiếp nên làm cái gì cho tốt đây? Nhậm Yên Vũ nhắm mắt lại, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Nhậm Bình Sinh cố sức nhỏ nằm nằm, tự hỏi nên lợi dụng cơ hội hiếm có này như thế nào. Đương nhiên không thể để Nhậm Bình Sinh quá cực khổ rồi, chính mình cũng đau lòng, nhưng một vài phúc lợi thích hợp hẳn nên có đúng không?
Ai ui~~~ càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.