Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đệ tứ thập lục chương: Còn không biết thì đừng có học đòi người lớn nói yêu đương!

Nhậm Bình Sinh có chút mâu thuẫn, lời Nhậm Thanh Nghiên nói với nàng, nàng hiểu, thế nhưng nàng muốn ngẫm nghĩ, nàng cẩn thận ngẫm nghĩ rốt cuộc mình nên làm gì, mọi việc đều phải có kế hoạch đã trở thành thói quen của Nhậm Bình Sinh, nàng sẽ không làm chuyện chưa qua suy sét, cho nên nàng tốn thời gian rất dài để nghĩ, nàng vừa nghĩ như vậy, đã nghĩ qua mùa xuân, nghĩ đến mùa hè. Nghĩ tròn một học kỳ.

Nàng nghĩ đến năm bận rộn nhất cuộc đời cao trung, năm ba.

Nhậm Yên Vũ năm ba sơ trung rồi, năm ba sơ trung tốt hơn năm ba cao trung một chút, nhưng cũng không rảnh rỗi gì, cả ngày học bài học bài học bài, đọc sách đọc sách. Nàng nhìn Nhậm Bình Sinh nghĩ rồi nghĩ, dựa theo tốc độ này phỏng chừng trước lúc Nhậm Yên Vũ tốt nghiệp sơ trung, Nhậm Bình Sinh vẫn chưa suy nghĩ xong.

Nhậm Yên Vũ chưa đợi được Nhậm Bình Sinh suy nghĩ rõ ràng, Lâm Nham lại tìm đến.

Cho nên phải nói thế nào đây? Con trai chủ động hơn nhiều?

Cuộc sống năm ba rất là bận rộn, cho nên ngày tháng hiếm khi có được thời gian nghỉ ngơi, học sinh tuyệt đối sẽ không buông tha nó, bộ cao trung tự tổ chức đoàn du lịch, định đi chơi ở vùng lân cận. Bất ngờ là, Nhậm Bình Sinh vậy mà lại đồng ý tham gia, cho nên đương nhiên Nhậm Yên Vũ cũng đi theo cùng.

Bởi vì chỉ có ngày nghỉ, nhưng lại có được hai chồng bài tập, cho nên sự thật là bọn họ không thể đi quá xa, chỉ có thể chơi ở lân cận, may là dù chỉ ở lân cận, thế nhưng bởi vì vật liệu được chuẩn bị phong phú, một đám người cùng lên núi chơi, sau đó cắm trại ngoài trời, cũng rất thú vị. Các học sinh rất ít khi được ra ngoài chơi, càng ít có cơ hội cắm trại ngoài trời tự mình làm cơm vân vân, cho nên ai nấy đều kích động, buổi tối ngày tháng trời đã bắt đầu lạnh, các học sinh vây quanh lửa trại, vừa chuyện trò vừa cười đùa, hát hát nhảy nhảy ai nấy đều vui vẻ.

Lâm Nham, Hàn Phong và Lâm Tu Nhai cũng đến, bọn họ đàn ca, dẫn đến các nữ sinh vỗ tay hú hét.

Bởi vì quan hệ với tỷ tỷ cho nên Nhậm Yên Vũ mới có thể đến đây cùng, giữa đoàn người nàng là nhỏ tuổi nhất, dáng vẻ lại xinh nhất, cho nên đương nhiên dọc đường đi đều được người khác chiếu cố. Cho nên lúc này Lâm Nham vào cánh gà tự lấy nước cho mình, nàng không có suy nghĩ quá nhiều, chỉ là lúc khiêu vũ sau đó, Lâm Nham đến mời nàng khiêu vũ, nàng không thể không nghĩ.

Xung quanh có nhiều nữ sinh như vậy, tuổi của nàng lại là nhỏ nhất, tại sao hết lần này đến lần khác Lâm Nham lại tìm nàng khiêu vũ? Nàng là muội muội của Nhậm Bình Sinh, không phải muội muội của Lâm Nham, dọc đường đi luôn chăm sóc, giờ lại còn làm hành động như vậy, nếu như Nhậm Yên Vũ còn không nghĩ ra, tâm tư cẩn trọng của nàng đúng là quá vô ích.

Nhậm Yên Vũ liếc mắt nhìn Nhậm Bình Sinh ở bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Nhậm Bình Sinh đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt đó tất cả đều là khẩn trương, nhưng mà một câu cũng không nói, không nói không thể, cũng không nói có thể, chỉ chăm chăm mà nhìn.

Haiz. . . Nhậm Yên Vũ cỡ nào hy vọng lúc này Nhậm Bình Sinh nói không thể.

Tròng mắt nàng đảo một vòng, liền mỉm cười chấp nhận lời mời của Lâm Nham.

Hành động này lập tức đưa đến tiếng la và tiếng huýt từ xung quanh. Các tiểu quỷ tinh lực tràn đầy, làm vài chuyện hô to hú nhỏ này cũng là bình thường.

Từ nhỏ Nhậm Yên Vũ đã đi theo Nhậm Bình Sinh học tập đủ thứ, vũ đạo đương nhiên không tệ. Có lẽ bởi vì ánh trăng quá đẹp, hay là tiếng nhạc quá rúng động, hay là vũ đạo của hai người giữa vòng tròn quá xinh đẹp, cho nên sau đó có không ít người bị ảnh hưởng, cùng nhau đến bên cạnh lửa trại, theo âm nhạc bắt đầu nhảy nhót.

Chỉ có một mình Nhậm Bình Sinh, cho đến cuối cùng cũng chỉ yên lặng ngồi một bên, nhìn những người hăng hái nhảy múa ở giữa, nhìn lửa trại cháy vang lên tiếng lách tách.

"Hội trưởng đại nhân có tâm sự?" Hàn Phong cười cầm một lon nước đưa cho Nhậm Bình Sinh. Hắn vừa nhảy xong cùng một nữ sinh, lúc này có hơi nóng nực, lại khát nước.

Nhậm Bình Sinh đưa tay nhận đồ uống Hàn Phong đưa, nhìn lửa trại trả lời: "Nghĩ vài chuyện lung tung."

Nhậm Bình Sinh uống nước, nhìn thoáng qua Nhậm Yên Vũ ở trung tâm, không nói gì, đơn giản đưa tay đặt đồ uống qua một bên, ngả người ra nằm, nhắm hai mắt lại.

Lần đầu tiên gặp đứa trẻ xấu xa này, nàng ngã một tư thế quỳ rạp xuống đất trước mặt mình, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. Sau đó mỗi ngày đều không ngừng dằn vặt, khiến tinh thần cả nhà thiếu chút nữa không xong, bị mắng vì tè dầm, cho nên đến tuổi cũng không chịu thôi mang tã, vẻ mặt đắc ý khi lần đầu tiên tặng quà cho mình, sau đó vì mấy viên kẹo mà đem bán bản thân, luôn miệng nói mình là vợ của tỷ tỷ, nhà trẻ, tiểu học, mỗi ngày đều trông mong chờ mình đón về nhà. Coi như có là lúc khóc quấy, cũng nhớ rõ mình muốn làm bé ngoan, kỳ thực dù mỗi ngày đều bị làm khổ, nhưng so với những đứa trẻ khác mà nói, nàng đã là đứa trẻ làm người khác thấy rất yên tâm.

Nếu như có thể, nàng tình nguyện mỗi ngày đều lo lắng không thôi, mỗi ngày Nhậm Yên Vũ đều ỷ lại nàng.

Đáng tiếc là không thể nào, thời gian sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai. Cho nên, mỗi một ngày nàng lớn lên đại diện cho nàng lại cách xa mình hơn một ngày. Sợ, nhưng bất lực.

Cho nên, bây giờ nên làm gì đây?

Để mặc nàng rời đi, hay là giãy giụa lần cuối trước lúc chết?

Nếu như vẫn còn là con nít thì tốt rồi, vẫn là cô bé lẽo đẽo theo mình, trông mong nhìn mình lấy kẹo từ trong cặp ra, vẫn là cô bé, có vài viên kẹo thì đã vui vẻ đến có thể đem bản thân đi bán thì tốt rồi.

"Đáng tiếc không thể nào." Nhậm Bình Sinh nhắm hai mắt, khẽ nói. Nàng không dám mở mắt ra, bởi vì dù có nhắm mắt nàng cũng biết nước mắt đã muốn tràn khóe mi, khẽ động chút thôi sẽ không chống đỡ được nữa, cho nên nàng không dám mở.

"Cái gì không thể nào?" Đột nhiên nghe Nhậm Bình Sinh nói vậy, Hàn Phong quay đầu lại hỏi. Đáng tiếc Nhậm Bình Sinh không đáp. Sườn mặt nàng phiếm màu ấm áp từ ngọn lửa trại, ngũ quan rõ ràng, mang theo chút lãnh đạm làm người khác không dám đến gần.

Lần đầu tiên hắn thấy Nhậm Bình Sinh yên lặng như vậy, hơn nữa còn nằm bên cạnh mình.

Thời gian giống như ngừng lại, sườn mặt nàng giống như lóa sáng.

Đột nhiên Hàn Phong cảm thấy trái tim mình vừa đập, ách. . . được rồi, thật ra trái tim của ai bình thường lúc nào cũng đập, cho nên Hàn Phong cảm thấy tim mình hiện tại đang đập mạnh.

Nhậm Yên Vũ không có chơi quá lâu, thật ra nàng cũng chỉ tìm một cơ hội nói chuyện với Lâm Nham mà thôi, hai người cũng không phải si nam oán nữ gì, nói thẳng thắng với nhau là được rồi, nhân tiện nói thật ra, tiểu thuyết đều là gạt người, cho nên tình yêu oanh liệt thời trung học không thể nói là không có, nhưng tuyệt đối hiếm có! Nhiều nhất, phổ biến nhất chính là, chia tay rồi đau lòng ngày một ngày hai, sau đó không có gì nữa.

Nhậm Yên Vũ nói rõ nỗi lòng rồi quay trở lại, đáng tiếc nàng vừa quay trở lại liền nhìn thấy Nhậm Bình Sinh và Hàn Phong đang song song nằm trên đất, bộ dạng kia thật sự vừa hài hòa lại không hài hòa!

Nổi điên nha!

Mới có một chốc mà đã xảy ra chuyện gì a!

Tại sao tỷ tỷ lại nằm cạnh Hàn Phong!

Thanh thiên bạch nhật! Ban ngày ban mặt! Vậy mà lại phát sinh chuyện làm người khác tức điên như vậy!

Nhậm Yên Vũ cảm thấy đột nhiên mình vô cùng muốn chửi thề!

Nhưng mà nàng vẫn kiềm chế, mặc kệ là thế nào, vẫn phải giữ hình tượng, cho nên nàng xoạt xoạt xoạt chạy tới giữa Nhậm Bình Sinh và Hàn Phong, ngã xuống chen người vào, phát hiện Nhậm Bình Sinh vậy mà lại đang ngủ.

Hàn Phong bên cạnh không có ngủ, Nhậm Yên Vũ vừa chen vào thì hắn liền ngồi dậy, nhìn Nhậm Yên Vũ cười nói: "Nhị tiểu thư không đi khiêu vũ nữa à?"

"Không, tỷ tỷ của ta mệt mỏi, chúng ta về lều ngủ trước."

Nổi điên nha nổi điên nha nổi điên nha~ ngươi nhất định chết chắc rồi chết chắc rồi~

Mang theo oán niệm cường liệt, trên mặt Nhậm Yên Vũ vẫn nở nụ cười ngoan hiền, sau đó đỡ Nhậm Bình Sinh đi về lều.

Không ổn không ổn, cứ phát triển như vậy là không ổn. Vào lều, Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh đang ngủ bên cạnh mình, trong lòng thầm nghĩ, mình phải trò chuyện với tỷ tỷ một chút.

Được rồi, lại là trò chuyện, nhưng mà cuối cùng lần này cũng có cải thiện, chí ít diễn viên trò chuyện và bị trò chuyện đã thay đổi, đúng là đáng mừng.

Quản gia cảm thấy gần đây quan hệ của tiểu thư và nhị tiểu thư lại bắt đầu trở nên vi diệu, dù lần vi diệu này không có mang cảm giác bất ổn, nhưng quản gia vẫn cảm thấy quan hệ này rất kỳ quái, bên trong không khí tràn ngập một loại cảm giác làm người khác rất khó nói rõ ràng.

Chẳng lẽ bởi vì mùa thu là mùa đa sầu đa cảm sao? Cho nên mới như vậy?

Cuộc sống cao trung một tháng mới có thể về nhà một lần, cuối tháng này, người người lại có thể về nhà rồi, hiếm khi được nghỉ ngơi, dù còn vác theo rất nhiều bài tập, nhưng có thể về nhà ăn cơm, sau đó ngủ trên chiếc giường của mình vẫn là một chuyện làm người khác cảm thấy hạnh phúc, đáng tiếc Nhậm Bình Sinh lại không thấy vui.

Bởi vì, Nhậm Yên Vũ yêu đương rồi.

Nhậm Yên Vũ chính thức yêu đương rồi. Hơn nữa quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, đối tượng của Nhậm Yên Vũ thích thật sự là Lâm Nham.

Là Lâm Nham!

Chuyện này là từ khi nào, xác định hồi tiệc tối buổi cắm trại sao?

Nhậm Bình Sinh rất đau khổ, thế nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài.

Nhậm Bình Sinh cũng rất hối hận.

Mẹ nói rất đúng, rất nhiều việc nếu như không có dũng khí bắt đầu, nhất định sẽ không có kết quả, nhưng mà hiện tại nàng bắt đầu hay không bắt đầu đều không còn ý nghĩa gì nữa phải không?

Nhậm Yên Vũ đã có bạn trai rồi, vậy nàng làm sao bây giờ? Nàng còn có thể làm gì sao? Chẳng lẽ còn có thể giống như trước đây cầm thân phận phụ huynh bảo Nhậm Yên Vũ vứt bỏ? Nhậm Bình Sinh không làm được.

Nhưng mà cái dạng này thật sự rất đau khổ.

Nhưng dường như Nhậm Yên Vũ rất vui, trên gương mặt luôn là nụ cười híp cả mắt, sau đó về phòng rất chăm chú nói với Nhậm Bình Sinh: "Tỷ tỷ, ta có người yêu rồi."

Nhậm Bình Sinh siết chặt nắm tay, nhưng mà vẫn rất bình tĩnh hỏi: "Ừ. . . là Lâm Nham à?"

Nhậm Yên Vũ có chút kinh ngạc gật đầu nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ biết rồi?" Có lẽ vì trước đó Nhậm Bình Sinh đã nói qua, không ngăn cản Nhậm Yên Vũ yêu đương vân vân, cho nên Nhậm Yên Vũ không có khẩn trương, tiếp tục nói: "Nhưng mà vì ta chưa từng yêu ai, cho nên không biết phải làm gì khi ở bên nhau."

"Chỉ cần giống như bình thường là được rồi, không cần căng thẳng." Thật ra câu này là Nhậm Bình Sinh nói đại, bởi vì giống như Nhậm Yên Vũ, trên phương diện này Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không có bất cứ kinh nghiệm gì.

Nhậm Yên Vũ nghe xong sau đó chăm chú hỏi: "Bình thường là như nào?"

Nhậm Bình Sinh không đáp. Bình thường ở bên nhau như thế nào không phải chuyện của các ngươi sao? Còn không biết thì đừng có học đòi người lớn nói yêu đương chứ!

"Tự ngươi hiểu, chỉ cần đầu óc tỉnh táo bảo trì cự li không đi quá giới hạn là được rồi." Thực sự không biết nên trả lời thế nào, Nhậm Bình Sinh nói ra một câu mang ý sâu xa.

Nhậm Yên Vũ vẫn rất chăm chú nghe, dường như có điểm không hiểu lắm với câu nói sâu xa của Nhậm Bình Sinh, vì vậy nàng híp mắt vui vẻ nhìn Nhậm Bình Sinh nói: "Tỷ tỷ dạy ta được không? Chúng ta cùng luyện tập thấy thế nào?"

". . ." Thấy cái gì thế nào!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đầu óc Nhậm Bình Sinh cấp tốc hiện nội dung của vô số phim thần tượng và ngôn tình, nội dung thể loại này không phải rất thịnh hành ở mấy chục năm trước sao? Rốt cuộc là tình tiết cẩu huyết gì thế này?! "Loại chuyện như vậy đừng tùy tiện tìm người thử bậy bạ." Lúc nói câu này hai hàng chân mày Nhậm Bình Sinh gắt gao nhíu chặt.

"Nhưng mà không thử ta không biết nên làm cái gì, nếu như đi quá giới hạn thì làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt chăm chú như vậy không giống đang nói đùa, nhưng mà chẳng lẽ các phụ huynh sẽ luyện tập cái này với con cái của mình hả? Như vậy hình như sai nha? Hơn nữa. . . luyện tập làm sao? Muốn luyện tập cái gì?===

Quên mất, follow, cám ơn mọi người

m( _ _ )m

Mình chẳng thích số nào như số cả, càng nhiều càng thích cho nên mình canh cái này lâu rồi, ác một cái =))) ngay mùng TvT mùng mình không nghĩ có ai sẽ vào wattpad chơi với mình đâu, nhưng bỏ đi thì lỡ như... TvT may là chụp được rồi 'v'b

Truyện Chữ Hay