Đệ tam thập cửu chương: Mẹ nó! Những người làm tác giả tăng ca tất cả đều đi XXX
Lại có người không đứng đắn rồi - -!
Nhậm Bình Sinh cảm thấy đầu mình rất đau.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Quản gia thấy Nhậm Bình Sinh lại lật cuốn 《 cách trở thành phụ huynh tốt》 liền biết Nhậm Bình Sinh lại đang xoắn quẩy.
Nghe quản gia gọi mình, Nhậm Bình Sinh quay đầu lại rất chăm chú nhìn quản gia. Sau đó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói với quản gia: "Thôi, vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi."
Nháy mắt trái tim quản gia bị trọng thương, quản gia chết tại chỗ!
Vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi.
Vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi. . .
Vẫn là ngươi gọi a di qua đây đi. . .
Tiểu thư, bây giờ người chỉ tín nhiệm a di không tín nhiệm ta sao? Tiểu thư, tiểu thư người không thể như vậy a. . .
Nội tâm của quản gia tiên sinh cuộn trào. Nhiều năm làm bạn như vậy, thì ra tiểu thư đã bắt đầu từ từ không tín nhiệm ta nữa rồi, quản gia tiên sinh cảm thấy bản thân vậy mà lại không phát hiện ra thay đổi nhỏ xíu này của tiểu thư mà đau khổ vạn phần.
Xin đừng nhìn quản gia tiên sinh đang đau khổ vạn phần vẫn không tỉnh lại, bởi vì bảo mẫu tiểu thư đã lên sân khấu rồi, bảo mẫu nhìn quản gia tiên sinh vẻ mặt đau khổ, bày tỏ bản thân còn không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng bảo mẫu tuân theo tất cả yêu cầu của Nhậm Bình Sinh, đương nhiên là nàng không có lá gan không tuân mệnh.
Vì vậy bảo mẫu hồi hộp vạn phần.
Nhậm Bình Sinh cầm quyển 《 cách trở thành phụ huynh tốt》 trong tay vẻ mặt nghiêm túc nhìn bảo mẫu: "Dì Triệu. . ."
Tâm tình của bảo mẫu a, tiểu thư ngài thật sự không thích hợp chơi trò trầm ngâm ngài nói thẳng đi được không, đúng là làm trái tim người ta chịu không nổi.
"Tiểu thư, mặc kệ ngài có yêu cầu gì ngài nói đi, xin ngài, ngài nhanh nói đi~~~ "
Dường như Nhậm Bình Sinh rất thỏa mãn với biểu hiện lúc này của bảo mẫu, vì vậy hàng chân mày vốn nhíu lại có hơi giãn ra, dường như có hơi khó xử nói: "Dì Triệu ngài đừng khẩn trương, dù sao ta vẫn là tiểu bối, trên rất nhiều phương diện ta không thể lo lắng chu toàn."
". . ." Bảo mẫu cảm thấy chân mình run rẩy.
Nhậm Bình Sinh tiếp tục nói: "Nhất là trên phương diện chăm sóc Tiểu Vũ, dù sao ta cũng không có kinh nghiệm, còn rất nhiều chỗ ta cũng không ngờ tới."
"Không đúng không đúng không đúng, tiểu thư ngài đã nghĩ rất nhiều, nghĩ phi thường nhiều, nghĩ quá chừng nhiều! Xin ngài đừng có nghĩ nữa." Gần như là Nhậm Bình Sinh nói xong câu đó bảo mẫu liền mở miệng trả lời theo bản năng.
Bảo mẫu đại nhân, ngài bị tàn phá bao lâu rồi a, lời trái lương tâm như thế vậy mà có thể nói trôi chảy.
Nhậm Bình Sinh cau mày. Nàng có thể coi những lời này của bảo mẫu xem là khích lệ không? Thành phần khích lệ hình như có hơi thấp. . .
"Vẫn là có chỗ không nghĩ đến." Mặc kệ thành phần khích lệ có chiếm được % hay không, Nhậm Bình Sinh cũng không có tâm tư suy nghĩ, đối với nàng mà nói, những thứ này không quan trọng, vấn đề hiện tại mới là trọng điểm nàng nên quan tâm, vì vậy triệt để gạt bỏ những nhân tố không quan trọng này, Nhậm Bình Sinh rất nghiêm túc nói với bảo mẫu: "Hiện tại Tiểu Vũ càng ngày càng lớn rồi, thế nhưng những năm qua, ta vẫn không có lo lắng đến việc này, Tiểu Vũ. . . khụ khụ. . . cơ thể Tiểu Vũ đã dậy thì rồi, nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
". . . ???" Không biết có phải ảo giác hay không, bảo mẫu vậy mà lại cảm thấy Nhậm Bình Sinh xấu hổ, còn đỏ mặt.
Trời ạ ạ ạ ạ ạ ạ! Thế giới đang xảy ra chuyện gì?! Tiểu thư nhà nàng vậy mà lại đỏ mặt xấu hổ?! Bảo mẫu nghiêm trọng nghi ngờ mình đã bị Nhậm Bình Sinh dọa xỉu đi rồi.
"Trong nhà cũng không có đồ lót thích hợp với Tiểu Vũ, vốn là ta nên tự mình đi, nhưng bởi vì hôm nay phải đến trường, thật sự không có thời gian, cho nên cuối tuần này chỉ có thể phiền dì Triệu một chút, giúp ta mua cho Tiểu Vũ vài món thích hợp với nàng." Nhậm Bình Sinh giảm bớt xấu hổ của mình, cúi đầu viết xuống giấy số đo vòng của Nhậm Yên Vũ, nói: "Ta so sánh một chút, có lẽ là cỡ này, ngài dựa theo mua là được rồi, lúc này phiền dì Triệu." Gương mặt Nhậm Bình Sinh có nong nóng, mặc dù ở trước mặt người khác ngoại trừ Nhậm Yên Vũ nàng đã quen bình tĩnh xử lý tất cả mọi chuyện, thế nhưng dù sao khụ khụ khụ. . . chuyện này khá riêng tư, cho dù là Nhậm Bình Sinh, lúc nói những lời này với bảo mẫu vẫn là có chút ngại ngùng.
Coi như là nàng, khi đó cũng là tự nàng đi mua. . . nhưng mà hiện tại không có cách nào, đều do nàng suy nghĩ không chu toàn.
Trong vài phút phản ứng của bảo mẫu vẫn chưa trở về, hiện ra trạng thái đực mặt.
"? Dì Triệu? Ngươi làm sao vậy?" Thấy bảo mẫu không có phản ứng, Nhậm Bình Sinh nhướng mày hỏi.
" Không có không có không có không có!" Bảo mẫu lập tức lắc đầu nguầy nguậy, "Cái kia, tiểu thư muốn ta mua đồ lót cho nhị tiểu thư?!"
Giật mình, giật mình!
Nhị tiểu thư đáng yêu của bọn họ thì ra đã tới tuổi cần nội y rồi sao?
Bảo mẫu phải cảm thán năm tháng thật sự không buông tha ai a, vốn là một đứa trẻ nhỏ đứng còn không vững hôm nay đã cần nội y rồi sao?
Nhậm Bình Sinh gật đầu nói: "Phải, chuyện này vốn là ta nên làm, nhưng bởi vì suy nghĩ không đủ, cho nên chưa chuẩn bị, đến hôm nay mới nhớ tới, nhưng mà lại không có thời gian, cho nên phải phiền dì Triệu rồi."
"Không có không có không có, sao lại phiền a, chuyện tiểu thư giao phó ta nhất định sẽ làm tốt, tiểu thư yên tâm, đây là bổn phận của ta, một chút cũng không phiền phức." Từ kinh ngạc ban đầu đã chậm rãi kéo thần trí về, bảo mẫu vội vàng nói.
"Vậy là tốt rồi." Nhậm Bình Sinh cũng không phải loại người nói nhiều, thấy bảo mẫu trả lời như vậy cũng không nói nữa, cúi đầu lại viết gì đó lên giấy, sau đó đưa cho bảo mẫu nói: "Đây là số đo của Tiểu Vũ, phía trên là tên của cửa hàng đồ lót, dì Triệu ngài đến đó mua."
Bảo mẫu vội vã nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn, ngực nhị tiểu thư thật nhỏ a, nhưng ở tuổi này. . . Kỳ thực vẫn có không gian phát triển, xem ra tương lai sẽ không tệ.
Bảo mẫu không ngừng tự hỏi trong lòng, đột nhiên bóng đèn chợt lóe, cả kinh kêu lên: Nhưng mà làm sao tiểu thư biết rõ ràng kích cỡ của nhị tiểu thư a?
Chẳng lẽ bởi vì các nàng ngủ cùng nhau? Nhưng ngủ cùng nhìn cái là có thể biết rõ ràng? Vậy sao nàng không biết?
Hay là. . . Hay là. . . Hay là thế này thế này thế này. . .
Trời ạ! Thế này. . . Lẽ nào lẽ nào lẽ nào. . . bảo mẫu hỗn loạn.
Bảo mẫu đại nhân, ngài lại diễn sâu rồi. YY có lợi cho sức khỏe, nhưng quá nhiều là không tốt.
Được rồi, bảo mẫu đại nhân cầm lấy tờ giấy nhỏ YY quá độ chúng ta đừng nhìn, xin dời ánh mắt lên lầu hai, bởi vì nhị tiểu thư xuống tới rồi.
Nhị tiểu thư xuống tới rồi, rất hiển nhiên nhị tiểu thư không biết tiểu thư đang nói gì với bảo mẫu, nhưng mà nhị tiểu thư rất không hài lòng tiểu thư và bảo mẫu gần nhau như thế.
Nhị tiểu thư đang suy nghĩ, thỏ áp đảo cỏ gần hang trong truyền thuyết, tuy sự đe dọa của con thỏ này không lớn, nhưng lúc nào cũng khiến trong lòng nàng thấy không thoải mái, cho nên mới nói, người một nhà cũng không thể không đề phòng a, mình cũng phải cẩn cẩn thận thận nhà mình.
Tên một bộ tiểu thuyết thanh mai trúc mã; Thỏ này ăn cỏ gần hang đấy
Đang YY đột nhiên bảo mẫu cảm thấy có một ánh mắt không tầm thường, bảo mẫu quay phắt đầu lại, thì thấy Nhậm Yên Vũ đứng trên cầu thang, cau mày nhìn mình. . .
Tại sao tại sao tại sao. . . tại sao nàng cảm thấy ánh mắt của nhị tiểu thư đáng yêu nhà mình vậy mà lại có sát khí?! Hơn nữa luồng sát khí này hình như còn chỉa về phía nàng?
Nháy mắt bảo mẫu cảm thấy buồn! Bảo mẫu không rõ rốt cuộc mình đã làm gì khiến Nhậm Yên Vũ tức giận.
Bảo mẫu không rõ a không rõ a không rõ!
Nhậm Yên Vũ nhìn bảo mẫu, sau đó quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, có chút ủy khuất nói: "Tỷ tỷ, ngươi thức dậy sao không gọi ta?"
Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu nhìn Nhậm Yên Vũ cười nói: "Ta thức hơi sớm, nên không gọi ngươi, không phải ngươi cũng thức rồi sao?"
"Nhưng lỡ như ta ngủ nữa thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ không chờ ngươi."
"Tỷ tỷ ngươi không thể như vậy."
Tiểu cô nương năm đó được bảo bọc trong lòng hôm nay đã bắt đầu trưởng thành, chỉ là những người che chở tiểu cô nương không có chú ý đến mà thôi.
Vừa vào học, Nhậm Bình Sinh lại bắt đầu phiền não nữa rồi, Nhậm Bình Sinh phiền não cái gì?
Kỳ thực cái này cũng không gọi là phiền não, chỉ là phiền phức mà thôi, dù là ai bị người ta cả ngày quấn lấy đều thấy phiền phức, nhất là người có điểm khiết phích như Nhậm Bình Sinh, tuy người quấn lấy nàng là một đại soái ca.
"Hội trưởng đại nhân, ngài đã đổi ý chưa? Giáng sinh sắp đến rồi." Hàn Phong nhìn Nhậm Bình Sinh vẫn không có động tĩnh gì, híp mắt cười nói.
Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu, dường như có chút bất đắc dĩ mà thở dài: "Bạn học Hàn Phong, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, nơi này là cao trung, không phải đại học, tuy hiện nay ở nước ngoài có rất nhiều trường cao trung khá là thoải mái, nhưng dù sao ở đây cũng là Trung Quốc, vẫn là cao trung Trung Quốc đại lục, ta không biết có phải ngươi xem quá nhiều phim thần tượng hay không, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ở đây, trách nhiệm của học sinh cao trung là đọc sách đọc sách đọc sách, học tập học tập học tập, kiểm tra kiểm tra kiểm tra. Dù ngươi không muốn ngươi cũng không được trốn tránh hiện thực. Cao trung chúng ta, không có nhiều thời gian sau khi học xong cho ngươi tiêu xài, hiểu?"
"Hội trưởng đại nhân. . ." Hàn Phong đến gần nói, "Chỉ biết cắm đầu vào sách không thể thi vào trường đại học tốt."
Nhậm Bình Sinh cũng không ngẩng lên: "Những lời này ngươi có thể đi nói với các bạn chỉ biết cắm đầu vào sách."
Hàn Phong đến gần Nhậm Bình Sinh, nhìn hàng mi dài của nàng, không chớp mắt nói: "Nhưng mà hội trưởng đại nhân, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, mình chính là loại chỉ biết cắm đầu vào sách sao?"
Hàng mi dài chớp a chớp, Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu, nhìn Hàn Phong, nói: "Đọc sách là sở thích của ta, không liên quan gì đến thi cử, cho nên ta cũng không cảm thấy."
Chiếc điện thoại trên bàn run lên, Nhậm Bình Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua, tiếp điện thoại: "Alo. . . ừ, ta biết rồi, ngươi ở cửa chờ ta, ra ngay." Trả lời ngắn gọn, giống như con người Nhậm Bình Sinh, không dây dưa dài dòng, chưa đến một phút Nhậm Bình Sinh đã cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Hàn Phong: "Bạn học Hàn, ta còn có việc, không có chuyện gì thì ngươi đi đi." Tuy lời nói chính là hỏi ý, tuy có mang theo giọng điệu hỏi ý, nhưng hiển nhiên là không có dự định hỏi ý, bởi vì nói xong Nhậm Bình Sinh đã đi ra ngoài, hoàn toàn không chờ Hàn Phong trả lời.
Người nam sinh vẫn ngồi trên bàn như trước nhìn theo bóng lưng Nhậm Bình Sinh, bất đắc dĩ nhún vai, xem ra hội trưởng hội học sinh mới nhậm chức này quả nhiên khó khăn như trong truyền thuyết. Dường như phải có đối sách a. . .
Lẽ nào dùng mỹ nam kế?
Đột nhiên Hàn Phong cảm thấy lạnh, chậc chậc chậc. . . với người như Nhậm Bình Sinh, dùng mỹ nam kế, cũng phải có dũng khí nhất định.
Lúc Nhậm Bình Sinh ra ngoài bảo mẫu và quản gia đã chờ sẵn, quản gia vẫn còn đau buồn vì chuyện hồi sáng, đương nhiên tâm tình của bảo mẫu cũng không phải tốt, đối với ánh mắt có sát khí Nhậm Yên Vũ nhìn nàng ban sáng nàng vẫn còn đang đau buồn.
Nhậm Bình Sinh vẫn giống như trước đây, không nói nhiều, chỉ đơn giản dặn dò vài câu thì cầm lấy nội y đi. Đi không được bao lâu đã thấy Hàn Phong cười tủm tỉm nhìn mình.
"Hội trưởng đại nhân."
Nhậm Bình Sinh cau mày."Bạn học Hàn, đi theo người khác là hành vi thất lễ."
Hàn Phong vẫn tủm tỉm cười như trước: "Hội trưởng đại nhân ngài hiểu lầm rồi, trường học chỉ có mấy con đường, chúng ta tuyệt đối là trùng hợp."
"Nếu vậy, mời bạn học Hàn nhường đường đi." Nhậm Bình Sinh cầm theo thứ trong tay định bỏ đi.
"Hội trưởng đại nhân quên mang đồ lót à?"
". . ." Rõ ràng là một cậu con trai tại sao có thể bình thản nói ra lời này? Tuy là Nhậm Bình Sinh, nhưng đối mặt với Hàn Phong vô sỉ như vậy cũng cảm thấy da mặt mình không khỏi giật giật. Cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay mình, rõ ràng không phải trong suốt, cũng không có ghi chữ xx nội y, sao đối phương có thể nhìn ra?
Nhậm Bình Sinh liếc mắt nhìn Hàn Phong.
Biến thái!
Lập tức bỏ đi, tuyệt không quay đầu lại.
". . . Hình như bị trở thành biến thái rồi?" Hàn Phong có hơi đau đầu xoa xoa trán, nhìn bóng lưng Nhậm Bình Sinh lẩm bẩm nói.
Nhưng mà, như thế khiến cho hắn nghĩ đến, hội trưởng đại nhân khó khăn này hình như có một muội muội, đang học ở bộ sơ trung, nghe nói hội trưởng đại nhân vô cùng cưng chiều muội muội mình, có lẽ có thể xuống tay với người muội muội kia.
Nhưng mà. . . đối với trẻ con, hắn không có rành a. . . làm sao bây giờ?