Đệ tam thập ngũ chương: Tiểu thư trở về thật là tốt~~~ ta lại cảm thấy an toàn hơn.
Lúc quản gia đại nhân nhận được tin tức Nhậm Yên Vũ muốn thi vào trường sơ trung của Nhậm Bình Sinh, trái tim tức khắc liền lạnh lẽo.
Vốn là một ngôi nhà náo nhiệt cỡ nào a~~~ nhưng hôm nay thì sao? Tiểu thư đi, nhị tiểu thư cũng đi. . . tương lai của Nhậm gia quạnh quẽ biết nhiêu a. . . rõ ràng trường sơ trung gần đây tốt mà~~ tuy cao trung gần đây hơi kém một chút. . .
Quản gia đau buồn. . . quản gia cảm thấy nhị tiểu thư chính là bị tiểu thư phá hủy! Bằng không nhị tiểu thư tuyệt đối sẽ không rời nhà. . . hức hức hức hức! Cho nên quản gia hạ quyết tâm! Đợi đến khi lên đại học, nhất định phải không từ thủ đoạn để Nhậm Bình Sinh thi vào trường đại học ở thành phố này!
Đại học ở thành phố này là phi thường phi thường tốt, cũng là trường điểm! Chíp chíp chíp chíp!
Kỳ thực. . . quản gia đại nhân, ngài nghĩ vậy là không đúng, trẻ con luôn phải ra ngoài rèn luyện mừ~
Nhưng mà vẫn là không nên nói cho ngài biết. . .
Những ngày bận bù đầu sẽ cảm thấy mỗi ngày trôi qua vô cùng nhanh, cho nên mỗi ngày đọc sách nha đến trường nha làm bài tập nha đủ thứ, khí trời cũng vội vàng chuyển lạnh. Vì vậy năm mới một lần nữa đến rồi.
Tết năm nay, Nhậm Bình Sinh đã tuổi, Nhậm Yên Vũ cũng đã tuổi rồi.
Nhậm Yên Vũ tuổi rồi, trong dịp tết năm Nhậm Yên Vũ tuổi, một lần nữa Nhậm Bình Sinh ý thức được một vấn đề rất quan trọng.
tuổi a~~~ tuổi xinh đẹp cũng đại diện cho, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ sắp đi vào thời kỳ nổi loạn rồi!
Thời kỳ nổi loạn!
Đây thật sự là thời kỳ đặc biệt khiến mỗi một phụ huynh đều vô cùng đau đầu a. Vì luôn vội vàng đến trường đồng thời bởi vì có một muội muội chưa bao giờ nguyện ý yên tĩnh, thời kỳ nổi loạn của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh có vẻ vô cùng yếu ớt, trên cơ bản đã bị tình cảm đặc biệt giữa mình và muội muội làm tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh xoắn quẩy, bị tàn ác cán dẹp lép. Chỉ nhớ Nhậm Yên Vũ sắp bước vào thời kỳ nổi loạn, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh hoàn toàn quên mất kỳ thực mình cũng đang ở trong thời kỳ nổi loạn quan trọng này! Tiểu thư ngài vì nhị tiểu thư cỡ nào mất ăn mất ngủ a~~ mặc niệm vì khổ cực của ngài.
Bởi vì tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh mất ăn mất ngủ, khiến quản gia và Nhậm gia một đám người không đáng tin cậy may mắn không gặp phải Nhậm Bình Sinh thời kỳ nổi loạn, thế nhưng Nhậm Bình Sinh không có thời kỳ nổi loạn, không có nghĩa là tiểu quỷ luôn dằn vặt người kia cũng không có, chuyện này bây giờ chưa xảy ra, thế nhưng đã trở thành mối bận tâm của tất cả mọi người trong Nhậm gia đồng thời còn suy nghĩ các loại biện pháp nên giải quyết thế nào nếu chuyện xảy ra. Cho nên, năm Nhậm Yên Vũ tuổi, đã được định trước là một năm mới không yên tĩnh.
Nhậm Bình Sinh đại diện cho một phụ huynh tốt thời đại mới, đương nhiên sẽ không xem nhẹ thời kỳ quan trọng của Tiểu Vũ nhà mình.
Thời kỳ nổi loạn rất quan trọng, đồng thời còn là thời kỳ cần phải chú tâm xem trọng, nếu xử lý không tốt, có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của trẻ nhỏ nha! Luôn luôn già dặn tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh tại một năm mới như vậy, bị quản gia kéo đi, lo lắng về vấn đề làm sao đối mặt với thời kỳ gần nổi loạn của Nhậm Yên Vũ.
"Tiểu thư à, qua năm nay nhị tiểu thư đã tuổi rồi, rất nhanh sẽ lên sơ trung a." Quản gia lôi kéo Nhậm Bình Sinh lôi hết ruột gan ra nói.
"Ừ." Nhậm Bình Sinh cau mày, buông quyển sách giáo khoa trong tay xuống, nghiêm túc đối mặt với quản gia, "Tiểu Vũ còn chưa dậy à?"
". . ." Nhất thời quản gia không biết phải trả lời làm sao. Tiểu thư, những lời này của ngài cùng chuyện ta muốn thảo luận hoàn toàn không có liên quan gì tới nhau, xin đừng cố ý nói sang chuyện khác! Điều này làm người ta rất khó bắt kịp suy nghĩ của nàng, đối với người đã lớn tuổi mà nói, như vậy là không tốt. . . không tốt.
"Nhị tiểu thư vẫn chưa dậy, muốn ta đi gọi nhị tiểu thư dậy chứ?" Bảo mẫu ở bên cạnh chăm chú hỏi. Cho nên mới nói muốn đối mặt với kiểu suy nghĩ đột nhiên bộc phát của Nhậm Bình Sinh, kẻ ngốc sẽ có ưu thế hơn à? Bởi vì kẻ ngốc chưa bao giờ suy nghĩ nhiều! Cho nên thế giới của kẻ ngốc mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng tự nhiên được hả?
Nhậm Bình Sinh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Quên đi, cũng khó có được ngày nghỉ, sang năm nàng sẽ bận rộn nhiều việc, để nàng ngủ thêm một hồi đi." Bởi vì cũng ở trong lớp sắp tốt nghiệp, Nhậm Bình Sinh càng hiểu rõ sự bận bịu của Nhậm Yên Vũ, cho nên hiếm khi quan tâm như vậy.
Bảo mẫu tuân lệnh, ngồi một bên không nói. Rốt cuộc quản gia cũng bắt lại được mạch suy nghĩ đứng đắn, tiếp tục nói: "Tiểu thư à, nhị tiểu thư sẽ lên sơ trung, thời kỳ này rất là quan trọng, rất nhiều đứa trẻ vốn rất ngoan ngoãn nghe lời bởi vì lên sơ trung phụ huynh không chú ý dạy dỗ, khiến con trẻ bị thế giới bên ngoài mê hoặc, từ đó về sau bước đi trên con đường không có lối về." Quản gia tiên sinh, ngài nghĩ nhiều quá!
"Phải đó phải đó tiểu thư, ở sơ trung trẻ nhỏ sẽ tiếp xúc rất nhiều người, nếu không an bài tốt, nhị tiểu thư của chúng ta. . ." Sắc mặt của bảo mẫu còn khó coi hơn quản gia, cho nên các thành viên Nhậm gia từ khi Nhậm Yên Vũ còn bé đã lo lắng vấn đề nghiêm trọng Nhậm Yên Vũ có thể biến thành thiếu nữ bất lương hay không cho tới bây giờ cũng chưa từng ngừng nghỉ? Cho nên mới nói a, nhị tiểu thư a, ngài có bao nhiêu không đáng tin cậy a? Lúc nào cũng làm người ta cảm thấy ngài sẽ bất lương.
Nhị tiểu thư bày tỏ mình rất vô tội, nhị tiểu thư khóc thầm, nàng thề ngoại trừ có tâm tư không thuần khiết với tỷ tỷ ra, thật sự không có suy nghĩ không thuần khiết nào cả.
Lần này Nhậm Bình Sinh đã hoàn toàn buông quyển sách giáo khoa trong tay, tuy hiện tại là lúc gần thi cử việc học hành rất quan trọng, thế nhưng luôn tự xưng là phụ huynh của Nhậm Yên Vũ tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cảm thấy chuyện giáo dục con trẻ càng quan trọng hơn, cho nên nàng lập tức kêu bảo mẫu đi lấy cuốn sách gần đây không hay đụng đến 《 cách trở thành phụ huynh tốt》.
"Ta và Tiểu Vũ không học cùng trường, cho nên rất nhiều phương diện ta không thể trông coi, nhưng mà ta sẽ để Tiểu Vũ vào trường mình, như vậy lúc trực tiếp vào cao trung chúng ta có thể chung một trường, cũng có thể quan tâm Tiểu Vũ đầy đủ. Nhưng bình thường vẫn cần các ngươi tỉ mỉ quan sát, nếu Tiểu Vũ có thay đổi gì, nhất định phải báo cho ta biết." Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nói như vậy, bày tỏ mình đã sớm quan tâm đến vấn đề này trước những người lớn nhưng không đáng tin cậy ở Nhậm gia, cũng đã chuẩn bị xong kỹ năng đối mặt với Nhậm Yên Vũ sắp đến thời kỳ nổi loạn.
Vì vậy một lần nữa chứng minh đám người Nhậm gia giải quyết mọi chuyện còn chậm hơn một người còn chưa thành niên là cực kỳ không đáng tin cậy, không có ngoại lệ.
Trở thành một phụ huynh tốt thật sự cực khổ, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, sự cống hiến của ngài nhất định nhị tiểu thư đại nhân sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Tết năm nay, tâm tư tinh tế còn hơn Nhậm Bình Sinh đương nhiên tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ phát hiện mọi người trong nhà là lạ.
Ai zui~ tại sao vừa ngủ một giấc dậy cảm thấy mọi người ai nấy trở nên kỳ kỳ quái quái nhỉ?
Tròng mắt ngập nước lấp lánh ánh sáng đảo một vòng, Nhậm Yên Vũ nheo lại, mỉm cười nói với người dễ dàng xuống tay nhất - bảo mẫu: "Dì Triệu, các ngươi lại lén thương lượng chuyện gì với tỷ tỷ không cho ta biết?"
Bảo mẫu giật mình lập tức nói: "Không có a tại sao nhị tiểu thư lại nghĩ thế?"
Nhậm Yên Vũ ủy khuất: "Nhưng mà Tiểu Vũ cảm thấy mọi người là lạ, các ngươi nhất định có chuyện gì gạt Tiểu Vũ, các ngươi không coi Tiểu Vũ là người một nhà." Biểu tình này cỡ nào ngọt ngào đáng yêu lê hoa đái vũ, tiểu mỹ nhân trưởng thành lực sát thương cũng càng lớn hơn trước, biểu tình đã hoàn toàn trưởng thành rồi, kỹ xảo càng thêm thành thạo, muốn có vẻ mặt gì là có vẻ mặt đó, nắm vững từng cái không sai một ly.
Trong nháy mắt bảo mẫu bị giết chết. Thành công trở thành kẻ phản bội.
Nhưng mà chuyện người lớn Nhậm giakhông đáng tin cậy trở thành kẻ phản bội đã thấy tới quen mắt rồi.
Không đáng tin cậy mà~
Chiếm được tin tức Nhậm Yên Vũ tâm tình tốt nheo lại đôi mắt xinh đẹp, tâm tình tốt uống ly sữa trong tay, tâm tình tốt nghĩ mình có thể lợi dụng thời kỳ nổi loạn để làm chuyện gì đây?
Thời kỳ nổi loạn a~~~~
Thời kỳ nổi loạn a~~~~~~~~ thật ra là một thời kỳ vô cùng tốt đẹp.
Vì vậy năm mới trôi qua, Nhậm Yên Vũ rõ ràng cảm giác được tỷ tỷ của mình càng quan tâm mình hơn trước.
Vốn bởi vì hai người đã từ từ trưởng thành, Nhậm Bình Sinh rất ít khi hỏi đến vấn đề trong trường Nhậm Yên Vũ, nhưng mà gần đây Nhậm Bình Sinh vậy mà lại bắt đầu nói bóng gió quan tâm đến chuyện trong trường Nhậm Yên Vũ.
"Sắp thi vào sơ trung rồi, chương trình học có cái gì không rõ ràng không?" Buổi tối trướcc giờ ăn cơm, hai người làm bài tập ở phòng khách, Nhậm Bình Sinh quan tâm hỏi.
Biểu tình Nhậm Yên Vũ xuất hiện một chút khó khăn buồn bực: "Gần đây bài tập lão sư cho có hơi nhiều, có vài bài hơi khó."
"Bài nào khó?" Nhậm Bình Sinh kề đến hỏi.
Nhậm Yên Vũ đưa ngón tay chỉ vào bài kia nói: "Bài này đáp án là phải không? Tuy đã tính ra rồi, nhưng có chút không chắc chắn."
Nhậm Bình Sinh liền tựa sát đến chăm chú nhìn một chút. Gật đầu nói: "Ừm, đúng là , Tiểu Vũ thật lợi hại. Còn có bài nào không chắc chắn nữa không?"
"Ừm. . . có, nhưng không phải tỷ tỷ cũng có rất nhiều bài tập sao? Quấy rầy tỷ tỷ như vậy là không tốt. . ." Nói tới đây, nhị tiểu thư à dùng việc vốn là của mình đi quấy rầy người ta ngươi cảm thấy hổ thẹn thật hả?
"Bài tập thế nào cũng không quan trọng bằng Tiểu Vũ a." Đã hoàn toàn đắm chìm trong vai phụ huynh tốt tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cảm thấy tình cảm tràn lan nói ra lời buồn nôn hết biết, mà còn hoàn toàn không hay. Tương lai của tiểu thư sau này làm thế nào kham nổi a~
Sau khi hai người cố gắng tham khảo các loại vấn đề "học thuật" tiểu học gặp phải, quản gia liền đến gọi hai tiểu thư ăn cơm tối. Đối với vấn đề giao lưu ngày hôm nay với Nhậm Yên Vũ tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cảm thấy rất thỏa mãn, nhìn Nhậm Yên Vũ chăm chú học tập như vậy cảm thấy vui mừng vô cùng.
Tiểu Vũ nhà nàng tuy bị vây trong thời kỳ đặc biệt này, nhưng vẫn có thể nhìn ra Tiểu Vũ vẫn vô cùng chăm chú hiếu học, vậy là tốt rồi, mình phải tiếp tục quan tâm. Trên sách nói, tại thời kỳ đặc biệt này phụ huynh nhất định phải hiểu con trẻ, chu đáo với con trẻ, hiểu rõ suy nghĩ con trẻ, trò chuyện cùng con trẻ nhiều hơn, đồng thời cho con trẻ một ít không gian thích hợp. . .
Hai mắt Nhậm Yên Vũ cong cong, vô cùng vui vẻ thành công đoạt được toàn bộ thời gian rảnh rỗi của Nhậm Bình Sinh. Cho nên mới nói, thời kỳ nổi loạn đúng là rất tốt~
Lúc ăn cơm tối, Nhậm Yên Vũ vừa nhìn Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc, vừa nghĩ, mình có nên tiếp tục lợi dụng thời kỳ then chốt này để tỷ tỷ về nhà ở không? Dù sao cơ hội rất ít a~~
Nhậm Yên Vũ sẽ bỏ qua thời kì then chốt này hả? Đương nhiên không rồi~
Đã bước đi vô cùng tự tại trên con đường phúc hắc Nhậm Yên Vũ rất nhanh đã đem suy nghĩ tốt đẹp của mình chuyển thành thực tiễn, vì vậy dưới sự kiên nhẫn cố gắng của mình, trước một ngày đi học, Nhậm Yên Vũ thành công làm Nhậm Bình Sinh bỏ ý niệm ở lại KTX trường.
"Tiểu thư, ngài thật sự về nhà ở?" Đối với quyết định này của Nhậm Bình Sinh quản gia rất bất ngờ. Tiểu thư luôn chăm chú học tập, chưa bao giờ chậm trễ trên phương diện này, bây giờ vậy mà lại thay đổi ý định về nhà ở vào giữa năm ba giai đoạn then chốt này?!
"Phải! Tiểu Vũ sắp thi vào sơ trung rồi, chính là giai đoạn then chốt, ta nghĩ có lẽ nên về nhà ở, thường ngày cũng có thể dạy kèm Tiểu Vũ một chút, vấn đề nàng không hiểu ta cũng có thể kịp lúc chỉ bảo nàng." Nhậm Bình Sinh nói rất bình thản, nghe giọng điệu, dường như hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng.
Quản gia giật mình, tiểu thư à, ngài làm sao vậy? Luôn đặt vấn đề học tập ở vị trí đầu, ngài. . .
Quản gia nội ngưu đầy mặt. Tiểu thư, vì nhị tiểu thư, ngài thực sự là hi sinh quá nhiều~~~~
Cho nên mới nói, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cứ như thế về nhà ở. Bảo mẫu nhìn Nhậm gia náo nhiệt vô cùng cảm khái vạn nghìn lần.
Tiểu thư trở về thật là tốt~~~ ta lại cảm thấy an toàn hơn.
Má ôi~~ cần một tiểu quỷ để đề cao cảm giác an toàn, cho nên mới nói các ngài không đáng tin cậy đến cỡ nào a! Đại danh từ của Nhậm gia chính là không đáng tin cậy hả? Hả?
Mặc kệ Tác giả-kun oán giận, cũng may bất luận thế nào, tóm lại chính là Nhậm gia lại trở về thời kỳ đáng tin cậy rồi~ đúng là đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng~