Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đệ nhị thập cửu chương: 【Yên Vũ Nhậm Bình Sinh】-- ::: Rốt cuộc công thụ là cái gì, ai có thể giải thích rõ ràng cho ta không.

Nhậm Yên Vũ đang khóc, nàng khóc không có tiếng động. Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Yên Vũ như vậy, đột nhiên mới nhận ra, đã rất lâu rất lâu rồi Nhậm Yên Vũ không có khóc, nhưng mà lúc trước rõ ràng nàng là quỷ thích khóc yêu khóc nhất a.

Kỳ thực Nhậm Bình Sinh vẫn thấy rất phiền khi Nhậm Yên Vũ oa oa khóc lớn, nhưng mà nàng nhìn Nhậm Yên Vũ hiện tại, đột nhiên vô cùng nhớ nhung Nhậm Yên Vũ sẽ oa oa khóc lớn kia. Chí ít lúc Nhậm Yên Vũ oa oa khóc lớn, nàng chỉ cảm thấy phiền lòng, mà không giống như bây giờ, đau lòng, thậm chí còn có chút thống khổ.

"Tiểu Vũ. . . Tiểu Vũ làm sao vậy?" Nàng không biết tại sao, thậm chí nàng đang nhớ lại những chuyện hôm nay đã xảy ra, thế nhưng nàng không tìm được nguyên nhân khiến Nhậm Yên Vũ trở nên như vậy, rốt cuộc là chuyện gì, khiến nàng lựa chọn xối nước lạnh giữa đông?

"Tỷ tỷ. . . thích quá nhiều người. . ." Nhậm Yên Vũ khóc nói: "Ngươi thích nhiều người như vậy, có còn hơi sức thích Tiểu Vũ không? Từ từ tỷ tỷ sẽ không còn hơi sức thích Tiểu Vũ nữa, tỷ tỷ sẽ không thích Tiểu Vũ, đi thích người khác."

Nhậm Bình Sinh ngẩn ra, nàng chưa từng nghĩ Nhậm Yên Vũ sẽ nói như vậy: "Sao lại thế? Người tỷ tỷ thích nhất vẫn là Tiểu Vũ a. Thế nào tỷ tỷ lại không có hơi sức thích Tiểu Vũ nữa?"

"Nhưng mà tỷ tỷ thích nhiều người lắm. . . tỷ tỷ thích càng nhiều người Tiểu Vũ lại càng khổ sở."

Nhậm Bình Sinh ôm Nhậm Yên Vũ, quả thực không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, chỉ là cảm thấy đau lòng vô cùng, Tiểu Vũ của nàng, được nàng nuôi từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ thấy nàng khổ sở như vậy? Hôm nay nàng ôm Nhậm Yên Vũ, chỉ cảm thấy lòng đau như sắp nứt ra, chỉ cảm thấy muốn đem tất cả những thứ của mình giao hết cho Nhậm Yên Vũ, chỉ cần có thể làm Nhậm Yên Vũ vui, cái gì nàng cũng có thể cho, "Được, sau này tỷ tỷ chỉ thích Tiểu Vũ, không thích người khác, có được không?"

Nhậm Yên Vũ còn đang khóc, cơ thể trong chăn càng tựa sát vào người Nhậm Bình Sinh, cánh tay nho nhỏ gắt gao ôm lấy thắt lưng Nhậm Bình Sinh. Nàng đã có được câu trả lời mình muốn, mục đích của nàng đã đạt được rồi, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy khó chịu, thậm chí so với không có được đáp án còn khó chịu hơn. Lờ mờ, nàng biết được, tỷ tỷ nói thích, không giống với thích của nàng, không cùng một loại, "Nhưng mà thích của tỷ tỷ. . . không giống với Tiểu Vũ." Nàng nói.

Từ nhỏ trong lòng Nhậm Bình Sinh đã nghĩ nhiều, dưới sự nuôi dạy của nàng, nội tâm của Nhậm Yên Vũ càng nghĩ nhiều hơn Nhậm Bình Sinh. Nhậm Yên Vũ lờ mờ cảm thấy thích có rất nhiều loại, tất cả đều không giống nhau.

Nhậm Bình Sinh ôm Nhậm Yên Vũ, hỏi: "Vậy Tiểu Vũ muốn thích như thế nào?"

". . ." Nhậm Yên Vũ ôm chặt Nhậm Bình Sinh, ". . . Không biết." Nàng biết là khác nhau, nhưng mà nàng không nói được rốt cuộc "thích" mà bản thân muốn là thế nào. Nàng chỉ ôm Nhậm Bình Sinh theo bản năng, cúi đầu, khổ sở nói: "Tỷ tỷ có thể đem tất cả các loại thích đều cho Tiểu Vũ không?"

"Được được được, cho Tiểu Vũ hết. Nhưng mà sau này Tiểu Vũ không được ngâm nước lạnh như vậy nữa." Nhậm Bình Sinh nói, nhưng mà Nhậm Yên Vũ không có trả lời. Nhậm Yên Vũ đã không còn ý thức nữa.

Giữa mùa đông lại đi tắm nước lạnh, còn lâu như vậy! Lại là một tiểu quỷ, đúng là muốn chơi với mạng nhỏ của mình. Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Yên Vũ như vậy, khẩn trương! Vội vã buông Nhậm Yên Vũ chạy lao xuống lầu.

"Quản gia! Quản gia! Gọi điện thoại cho bác sĩ! Tiểu Vũ bệnh rồi!" Dưới lầu quản gia và bảo mẫu cộng thêm vài người còn đang dọn dẹp, hôm nay mở tiệc cho nên trong phòng khách toàn là đồ, bọn họ vội vàng dọn dẹp, lại thấy Nhậm Bình Sinh vội vàng vội vàng chạy lao xuống, kêu như vậy.

Từ khi nào quản gia từng thấy qua Nhậm Bình Sinh như vậy? Nhậm Bình Sinh lúc nào cũng bình tĩnh, làm chuyện gì cũng đều tính trước, có bao giờ hoảng loạn? Cho nên cũng lập tức sốt ruột cả lên.

Bảo mẫu vừa nhìn Nhậm Bình Sinh, lập tức kêu lên: "Nhị tiểu thư làm sao?!"

Coi như đầu bếp còn bình tĩnh, vội vàng trấn an Nhậm Bình Sinh nói: "Tiểu thư người bình tĩnh."

Quản gia rất chuyên nghiệp móc điện thoại ra bấm một dãy số: "Ta lập tức gọi điện gọi bác sĩ tư nhân đến!"

Tài xế cũng có chút sốt ruột: "Ai da! Nhị tiểu thư lúc nào cũng là bảo bảo khỏe mạnh, sao lần này lại bệnh?!"

Bảo mẫu đã hoàn toàn nghĩ đến chuyện tệ hại nhất, khẩn trương quát: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, rốt cuộc nhị tiểu thư làm sao vậy!"

Tâm tình Nhậm Bình Sinh xem ra vô cùng không tốt, nôn nóng, khủng hoảng, phiền lòng. Nàng ôm đầu nói: "Ta cũng không biết, Tiểu Vũ tắm nước lạnh trong phòng, bây giờ bất tỉnh rồi."

! ! ! ! ! ! !

"Tắm nước lạnh?!"

"Tắm nước lạnh?!!"

"Vậy mà lại tắm nước lạnh?!!"

"Tại sao lại tắm nước lạnh?!!"

. . .

Có thể nói tính cách Nhậm Yên Vũ như bây giờ tuyệt đối không thể không liên quan tới lớn nhỏ trên dưới Nhậm gia, chuyện như lúc này, cả Nhậm gia đều như động vật không xương sống dừng tất cả hoạt động vây quanh giường Nhậm Yên Vũ, phòng của Nhậm Yên Vũ thật ra rất lớn, lúc này lại có vẻ chật chội.

Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Nhậm Yên Vũ, độ.

"Sốt thật cao a." Bác sĩ nhìn nhiệt kế, trực tiếp lắc đầu.

"Sao lại lợi hại như vậy?" Nhậm Bình Sinh cau mày.

"Trời ơi độ! Đầu óc nhị tiểu thư có thể bị nấu chín không?" Bảo mẫu ở một bên sầu não hô lên.

Bác sĩ nhìn nhiệt kế, vậy mà lại lắc đầu nói: "Sốt đến như vậy, rất khó nói." Cho nên mới nói bác sĩ thời nay. . . ngài có thể lo lắng cho tâm tình của gia đình bệnh nhân không hả? Có thể không hả?

Bác sĩ vừa nói vậy, bảo mẫu lập tức đỡ không được ào ào khóc: "Nhị tiểu thư đáng yêu của chúng ta thật sự sốt hỏng não sao? Vậy phải làm gì bây giờ a!"

"Trước tiên uống chút thuốc hạ sốt, dạng này nhất định phải truyền nước biển." Bác sĩ lấy ra một tờ giấy, vẽ vẽ viết viết lên trên, sau khi viết một chuỗi chữ người khác đọc không ra liền đưa cho hộ sĩ bên cạnh mình, hộ sĩ vừa nhìn liền hiểu, xoay người ra ngoài lấy thuốc. Bởi vì tâm tình bảo mẫu không khống chế được bị đuổi ra ngoài lấy nước nóng, đợi đến khi bảo mẫu đem nước nóng vào hộ sĩ cũng đã trở về, cầm một đống thuốc trong tay, còn có chai nước biển cùng ống dẫn.

Sau đó chính là một đống chuyện bận bịu, Nhậm Yên Vũ nửa sống nửa chết nằm trên giường, mặc cho mọi người buộc cái này nắm cái kia lên người nàng, một chút phản ứng cũng không có, xem ra thật sự là sốt rất cao. Lần này mục đích của tiểu mỹ nữ rất thành công, nhưng mà nàng cũng vì chuyện đó mà trả một cái giá rất thê thảm. Đương nhiên thiếu chút nữa là vểnh bím tóc.

Ý là để lộ sơ hở/chết; còn có nghĩa quá kiêu ngạo/kiêu ngạo đến chết

Đương nhiên lúc này Nhậm Yên Vũ vẫn cảm thấy mình quyết định rất sáng suốt, đồng thời cảm thấy chiêu khổ nhục kế dùng vô cùng tốt, đương nhiên nếu như ngươi bảo nàng làm một lần nữa, có lẽ nàng sẽ không làm. Nằm cắm rễ ở đấy, động cũng không thể động, xuất mồ hôi cũng không đá chăn ra được, còn phải ăn uống kiêng cử, ngày hôm đó khó khăn đủ bề a.

Thế nhưng nhìn hiệu quả rõ rệt ấy, Nhậm Yên Vũ cũng chịu đựng được.

Bởi vì Nhậm Yên Vũ bị bệnh, cho nên mấy ngày nay Nhậm Bình Sinh đều trông coi bên giường Nhậm Yên Vũ, thật sự là một tấc không rời, điều này làm Nhậm Yên Vũ rất vui vẻ, tuy bị bệnh rất là đau khổ, thế nhưng có tỷ tỷ luôn ở bên cũng là hạnh phúc. Đương nhiên trong lúc hạnh phúc Nhậm Yên Vũ cũng nghiêm túc lo lắng vấn đề nhân duyên của Nhậm Bình Sinh, đương nhiên nàng hy vọng tỷ tỷ có thể có bạn thân, thế nhưng làm thế nào mới có thể để tỷ tỷ có bạn thân, nhưng cũng có thể tiêu trừ mối nguy này?

Việc này thật sự khiến Nhậm Yên Vũ hao tâm tổn sức suy nghĩ, cũng may trước đó Nhậm Bình Sinh qua loa đồng ý nàng rất nhiều thứ, cho nên lúc này Nhậm Yên Vũ cũng yên tâm hơn.

Sau chuyện này, tâm tư tinh tế Nhậm Yên Vũ của chúng ta cũng tự hỏi bản thân rất nhiều, cô bé đã lên năm hai, tiểu quỷ năm hai có rất nhiều suy nghĩ, suy nghĩ của chúng nó thật sự rất đa phương diện, rất tỉ mỉ, nhất là tiểu cô nương như Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ suy tư vốn nhiều, tính toán trong lòng đã sớm vượt quá tưởng tượng của chúng ta.

Hết năm nay Nhậm Bình Sinh đã tuổi rồi, nàng đã sử dụng thành thạo máy vi tính, đồng thời từ nhỏ đã thích đọc sách, vốn từ nàng tích lũy tuyệt đối không còn thuộc về học sinh cao trung nữa, thậm chí có thể nói là còn nhiều hơn sinh viên thời nay. Hơn nữa khả năng đọc hiểu cũng được đề cao rất nhiều, lên mạng xem tiểu thuyết và này nọ, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cho nên sau khi Nhậm Yên Vũ xảy ra chuyện, nàng cũng lên mạng, lên post bar hỏi rất nhiều bằng hữu. Đương nhiên các bằng hữu cũng cho ra rất nhiều ý kiến và suy nghĩ.

--::: Chiếm hữu của muội muội thật mãnh liệt nha

-- ::: Ai zui~~~ ham muốn độc chiếm thật mạnh oh!

-- ::: Ham muốn độc chiếm? Con nít cũng có ham muốn độc chiếm à?

-- ::: Dĩ nhiên rồi a, ham muốn độc chiếm của con nít đôi khi rất mãnh liệt.

-- ::: Yêu sâu đậm a, nhị tiểu thư thật đáng thương

-- ::: . . . chả hiểu lắm

-- ::: Cuồng chị bạo phát rồi. . .

-- ::: Công thụ từ nhỏ đã nhìn ra được rồi. . .

-- ::: Công thụ? Vật gì vậy?

-- ::: Tiểu học mà trưởng thành sớm như vậy a

-- ::: (⊙o⊙) oa, sao trưởng thành nhanh thế, ngay cả phương thức tự ngược cũng người lớn như thế

-- ::: Trưởng thành quá sớm luôn ấy chứ

-- ::: Phản ứng dữ dội thật

-- ::: Wào~ năm nhất đã lợi hại như vậy

-- ::: =.= bùng nổ rồi. . . sau đó có phải là tiết mục đẩy ngã tỷ tỷ không nhỉ. . .

-- ::: Các ngươi nói gì ta hoàn toàn không hiểu được, công thụ là cái gì? Tiểu Vũ như vậy liên quan gì đến công thụ?

-- ::: Ai zui~~~ đúng là một tờ giấy trắng tinh~~~ ngay cả công thụ là cái vẹo gì cũng không biết

-- ::: Hảo ngây thơ

-- ::: Ai zui~~~ hảo ngây thơ (che mặt)

-- ::: Chết mọe, gặp được một bé gái triệt để thuần khiết, tại hạ không có ý tứ nói tiếp nữa

-- ::: Má ôi~~ thế quái nào lại thuần khiết như vậy

-- ::: Vậy mà còn nói công thụ là cái vẹo gì. Em bé ngươi thuần khiết quá, tỷ tỷ thấy xấu hổ

-- ::: Yên Vũ Nhậm Bình Sinh, ngươi từ sao hỏa xuống à? Ngay cả công thụ cũng không biết. Muội muội của ngươi thật sự yêu ngươi a, tuyệt đối yêu ngươi a. Má ôi ta YY đây, che mặt

-- ::: Là chân ái a, quả nhiên là chân ái

-- ::: Chân ái. . . Muội muội thật đáng thương.

-- ::: Chân ái a ~~~ ủng hộ muội muội, cố gắng đẩy ngã tỷ tỷ đê

Nhậm Bình Sinh 囧 囧 sinh động, xác thật nàng là bé ngoan không biết công thụ là gì, nhưng cũng may Nhậm Bình Sinh có thói quen tốt chính là không hiểu thì hỏi, vì vậy không ngại học hỏi Nhậm Bình Sinh liền hỏi.

-- ::: Rốt cuộc công thụ là cái gì a, ai có thể giải thích rõ ràng cho ta không

-- ::: Đúng là trắng tinh, bé gái ngây thơ như thế, tỷ cũng ngại nói thẳng, cho nên tặng ngươi đường link, tự mình học hỏi đi nha

Sau đó chính là địa chỉ trang web với ba chữ w ở đầu, hiếu học chăm chú tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đương nhiên sẽ nhấp vào chăm chú học hỏi rồi.

Kết quả của học hỏi là. . .

"Haiz. . . Nhậm gia thật sự càng ngày càng khó sống, đúng là áp lực nặng nề a." Quản gia Bạch Liên Hoa nhìn bàn ăn vắng vẻ, thở dài.

"Haiz. . . nhị tiểu thư bị bệnh chưa khỏi, cho nên không ăn uống, sao tiểu thư cũng không ăn a? Hơn nữa sao trông tiểu thư còn tiều tụy hơn nhị tiểu thư a?" Bảo mẫu một tay chống cằm, nhìn đồ ăn không ai động đến trên bàn, cảm khái.

Đồ ăn ngon như vậy lại bị lãng phí, thiên lôi đánh nha. Thế nhưng ăn đồ cũ sẽ không tốt cho cơ thể, haiz. . . đúng là khó khăn.

Cuộc sống Nhậm gia, bầu không khí dường như trở nên có hơi kỳ quái. . .

Mà một bên khác, trên mạng.

-- ::: Ế? Sao hôm nay Tiểu Sinh còn chưa lên a?

-- ::: Ngày hôm qua ta cho nàng một thứ tốt, có lẽ người ta còn đang say mê

-- ::: Ai zui~ ai zui zui~~ cho cái gì vậy cho cái gì vậy?

-- ::: Đương nhiên chính là cái kia đó, cái kia ý

-- ::: Ai zui ai zui~~ chẳng lẽ là cái đó?

-- ::: Ế? Chẳng lẽ là cái đó?

-- ::: Chính là cái đó ý~~ í hí hí. . .

-- ::: Í hí hí hí, ai zui ai zui, thuần khiết thụ không xong rồi~

-- ::: Những ngày tình ái bắn tung tóe bốn phía luôn làm người ta chờ mong e he he===

Bởi vậy mới nói, trẻ con biết online sớm quá, không tốt chút nào. . .

Tối thêm

Truyện Chữ Hay