Đệ nhị thập lục chương: Việc này cũng gây cho nhị tiểu thư của chúng ta trên con đường kinh doanh thà rằng thiếu đạo đức chứ không thể thiếu tiền
Trong tiếng pháo nổ ngày tết. Giữa bầu không khí náo nhiệt, Nhậm Yên Vũ tuổi rồi. Trong năm mới này Nhậm Bình Sinh bắt đầu lo lắng vấn đề tiền tiêu vặt của Nhậm Yên Vũ. Nếu như trong túi học sinh tiểu học không có nửa phân tiền nào thì không đúng lắm, cũng làm Nhậm Bình Sinh cảm thấy không an toàn, cho nên vấn đề tiền tiêu vặt của Nhậm Yên Vũ rất cấp bách.
Thế nhưng rốt cuộc nên cho Nhậm Yên Vũ bao nhiêu tiền tiêu vặt đây?
Quan điểm của quản gia là, "Nên cho nhị tiểu thư nhiều tiền một chút, không thể để mất mặt được."
Quan điểm của bảo mẫu là, "Không nên cho con nít nhiều tiền, như vậy sẽ làm hư chúng nó."
Quan điểm của Nhậm Bình Sinh là.
Nhậm Bình Sinh không có quan điểm.
Vì vậy vấn đề này cứ nóng ruột. Đương nhiên Nhậm Bình Sinh cũng không có mặc kệ. Đầu tiên nàng hỏi Nhậm Yên Vũ.
"Tiểu Vũ muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh, "Tỷ tỷ cho bao nhiêu Tiểu Vũ đều vui vẻ."
Cho nên Nhậm Yên Vũ nói cũng bằng không.
Vì vậy Nhậm Bình Sinh phải đi hỏi ý kiến các tiểu quỷ trong lớp.
"Mẹ ta mỗi ngày cho ta đồng."
"Mẹ ta mỗi ngày cho ta đồng."
"Mẹ ta mỗi tháng cho ta đồng."
"Ta muốn bao nhiều mẹ cho ta bấy nhiêu."
Vậy rốt cuộc thì nên cho bao nhiêu tiền đây? Nhậm Bình Sinh vẫn chưa cho ra được kết luận.
Nhậm Bình Sinh cảm thấy, mặc kệ thế nào, giữa nàng và Nhậm Yên Vũ nhất định phải công bằng, không thể bạc đãi Nhậm Yên Vũ, cho nên nghĩ cho tới hơn một tháng sau, rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng quyết định được, đem tiền tiêu vặt mẹ cho các nàng dồn lại thành một phần, sau đó nàng và Nhậm Yên Vũ chia đôi. Nói tóm lại một câu chính là, dùng tiền tiêu vặt để làm gì thật sự phiền muốn chết Nhậm Yên Vũ.
Vì chớp mắt một cái Nhậm Yên Vũ đã biến thành tiểu phú bà, điều này làm Nhậm Yên Vũ cảm thấy có chút không quen, có lẽ từ nhỏ đã nghèo quen rồi, đột nhiên có tiền nên không biết làm cái gì bây giờ.
Nhậm Yên Vũ không tránh được giống như các gia đình đột nhiên có nhiều tiền, tiêu xài lung tung, tuy con nít mặc kệ xài thế nào cũng không phí phạm bao nhiêu, thế nhưng nàng vẫn dùng lung tung. Nhậm gia đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ lộn xộn.
Nhìn mấy thứ này Nhậm Bình Sinh cau mày.
"Những thứ này đều là Tiểu Vũ mua về?"
Quản gia vẻ mặt thấp thỏm đứng bên cạnh, nghe Nhậm Bình Sinh hỏi như vậy, vội vàng trả lời: "Dạ phải, tiểu thư."
Hai hàng chân mày thanh tú của Nhậm Bình Sinh nhíu càng thêm chặt, "Những thứ này hữu dụng à?" Tuy cảm thấy dường như mình vừa nói một câu rất dư thừa, nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn có chút không chịu từ bỏ ý định, hỏi như vậy.
Đáp án cuối cùng đương nhiên là phải, quản gia vuốt mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục trả lời: "Những thứ này. . . vô dụng."
Cho nên mới nói, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta nhìn một đống thứ đắt tiền trên mặt đất, nhưng trên cơ bản đều là phế vật, cau mày, bắt đầu lo lắng nàng có nên cho Nhậm Yên Vũ nhiều tiền tiêu vặt như vậy không.
"Tiểu thư à. . ." Quản gia ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh nói: "Yêu con trẻ là không sai, thương con trẻ cũng không sai, nhưng dung túng con trẻ luôn luôn không tốt. . ." Được rồi, xem ra quản gia ngài cũng chịu không nổi Nhậm Yên Vũ lúc nào cũng mua mấy thứ phế vật kỳ kỳ quái quái về đúng không? Kỳ thực mua về rồi không biết nên đặt ở đâu ngài cũng thấy khổ não phải không?
Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh tự hỏi một buổi tối kết quả chính là. . . Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đột nhiên từ tiểu phú bà biến thành người nghèo.
Được rồi, chí ít không phải là kẻ khố rách áo ôm.
Nhưng mà. . .
Kẻ khố rách áo ôm đó đến giờ không có tiền cũng sẽ không cảm thấy những ngày thiếu tiền có bao nhiêu khó sống, nhưng đương nhiên kẻ khố rách áo ôm đột nhiên có một số tiền lớn biến thành phú bà cũng sẽ không cảm thấy tiền ngoại trừ có thể đem đến vui vẻ cho mình, tiền còn có bao nhiêu quan trọng, vì vậy khi đã quen với cuộc sống phú bà rồi kẻ khố rách áo ôm lại biến về thành kẻ khố rách áo ôm thì sẽ thế nào?
Tiền tiêu vặt của Nhậm Yên Vũ bị ngâm nước rồi, tiền tiêu vặt của Nhậm Yên Vũ giống như áo lông ngâm qua nước nóng vậy, ngâm nước rồi không thể dùng được nữa. Tâm tình vui vẻ của Nhậm Yên Vũ cũng ngâm nước theo tiền tiêu vặt rồi.
Còn có nghĩa là "co/rút lại"
Không có tiền, không thể mua những thứ mình thích. Tâm tình của Nhậm Yên Vũ vô cùng buồn phiền, đau khổ, quằn quại.
Cho nên từ đó có thể thấy được, gu của Nhậm Yên Vũ kỳ quái đến cỡ nào, những thứ nàng yêu thích đều là một đống phế vật.
Chẳng hạn như mặt nạ gỗ kỳ kỳ quái quái căn bản là không đeo được, còn có quần áo hề màu sắc rực rỡ căn bản là không mặc được, chính là bộ đồ hề thật sự! Cái loại trong đoàn xiếc thú ấy! Kỳ thật quản gia cũng thấy rất bội phục, mấy thứ này nhị tiểu thư tìm đâu ra a? Oh my god!
Bởi vì Nhậm Yên Vũ đã quen với những ngày tiêu tiền như nước luôn mua những thứ phế vật, cho nên đến khi tiền tiêu vặt của nàng bị tỷ tỷ ngâm nước, nàng vẫn không thể bỏ thói quen không tốt này, vẫn tiêu tiền như nước, như vậy sẽ tạo thành kết quả gì?
Nhị tiểu thư đáng yêu của chúng ta tuổi còn nhỏ mà đã trãi nghiệm được cái gì là "Nguyệt quang tộc" cũng hiểu được ưu thương sâu sắc trong lòng của những "Nguyệt quang tộc" kia!
Chỉ những người mới đầu tháng đã tiêu hết tiền đau khổ chờ đến lần lãnh lương sau
Vật gì cũng không thể mua, ngay cả ngày lễ tháng muốn mời tỷ tỷ ra ngoài chơi cũng không có tiền đi!? Đi chơi còn bắt tỷ tỷ trả tiền có mất mặt không?!
Nhậm Yên Vũ nhìn chiếc cặp của Nhậm Bình Sinh, đủ loại ước ao đố kị oán hận a?!
Haiz. . . những ngày không có tiền thì cũng không có tự tôn, haiz. . . tiền không phải là vạn năng, thế nhưng không có tiền thì trăm triệu thứ không thể. Haiz. . . tiền thật sự là thứ tốt a. Haiz. . . những ngày không có tiền thật sự sống không bằng chết! Cho nên mới nói, nhất định phải kiếm tiền a, mặc kệ nghèo túng thế nào, cũng không thể nghèo túng đến không có tiền a!
Cho nên sau khi trãi qua việc này, nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ của chúng ta hiểu được vấn đề vô cùng quan trọng ở trên, đương nhiên, việc này cũng gây cho nhị tiểu thư của chúng ta trên con đường kinh doanh thà rằng thiếu đạo đức chứ không thể thiếu tiền. Thật sự là đáng mừng, còn nhỏ thế mà đã cho ra được kết luận sâu sắc như vậy.
Đương nhiên, trước lúc nhị tiểu thư của chúng ta thành công trên con đường kinh doanh, bởi vì chuyện không có tiền này, nàng đã phản kháng, thậm chí tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ ngoan ngoãn còn vì chuyện tiền bạc, mà nổi giận với tỷ tỷ.
Phía dưới là quá trình Nhậm Yên Vũ tức giận:
Quản gia: "Nhị tiểu thư, ăn cơm thôi."
Nhậm Yên Vũ: "Hừ! Không ăn."
Quản gia: "Nhị tiểu thư, không ăn cơm không tốt cho cơ thể, cũng không tốt cho dạ dày."
Nhậm Yên Vũ: "Dù sao ai cũng không quan tâm đến ta, không tốt thì không tốt."
Quản gia: ". . . Nhị tiểu thư tới thời kỳ nổi loạn rồi." Quản gia rớt nước mắt khóc chạy.
Bảo mẫu: "Nhị tiểu thư à, ăn cơm thôi."
Nhậm Yên Vũ: "Hừ! Không muốn ăn."
Bảo mẫu: "Nhị tiểu thư, không ăn cơm người sẽ không đẹp nha, tiểu thư sẽ không thích nhị tiểu thư nữa."
Nhậm Yên Vũ: "Tỷ tỷ vốn không có thích ta, nàng đã đối với ta như vậy."
Bảo mẫu: "Sao lại vậy a, nhị tiểu thư đừng giận."
Nhậm Yên Vũ: "Các ngươi không cần lo cho ta! Để ta chết đói đi!"
Bảo mẫu bị đả kích bội phần: ". . . Nhị tiểu thư trở thành thiếu nữ bất lương rồi."
Đầu bếp: "Nhị tiểu thư à, hôm nay Vương thúc thúc làm cơm ngon lắm, nhị tiểu thư đến đây ăn thử xem có được không?"
Nhậm Yên Vũ: "Không ăn không ăn không ăn! Ta muốn chết đói!"
Đầu bếp: "Tiểu thư à. . . ngài không thể không quản."
Vì vậy Nhậm Bình Sinh: "Tiểu Vũ, ăn cơm."
Nhậm Yên Vũ: ". . ."
Nhậm Bình Sinh: "Nếu không ăn ta bảo đầu bếp đem đi đổ."
Nhậm Yên Vũ: "Lãng phí là đáng xấu hổ!"
Nhậm Bình Sinh: "Vậy xuống ăn cơm."
Nhậm Yên Vũ vẻ mặt đau lòng gần chết: ". . . Nhưng mà ngươi không yêu ta, ngươi cũng không thương ta, ngươi cũng không chịu cho ta tiền. Tỷ tỷ, Tiểu Vũ thiệt đau lòng, Tiểu Vũ thiệt khổ sở. Tỷ tỷ, ngươi không yêu ta hả? Không thương ta hả? Không quan tâm ta hả? Không muốn để ý đến ta hả?"
Nhậm Bình Sinh cau mày, nhìn Nhậm Yên Vũ trước mặt, bất mãn nói: "Tiểu Vũ, ngươi xem phim Quỳnh Dao hơi nhiều, ta đã nói rồi, đi học, bớt xem những thứ đó đi, xem rồi thì quên đi, không nên học theo, nói dài như thế ta nghe thấy mệt."
Nhậm Yên Vũ: ". . . Tỷ tỷ thật đáng ghét! Một chút cũng không lãng mạn."
Nhậm Bình Sinh: "Ăn cơm đi."
Nhậm Yên Vũ: "Được rồi." Hảo hán không ăn cơm thiệt thòi ở trước mắt, vấn đề tiền bạc này nàng luôn luôn có thể nghĩ ra cách giải quyết!
Vì vậy. . . này là thất bại hoàn toàn à? Phúc hắc là không phải ngươi muốn làm là có thể làm được tất cả, thất bại luôn không thể tránh khỏi. Nhị tiểu thư, chúc ngài đi trên con đường phúc hắc thoát khỏi ngu ngốc càng đánh càng hăng!
Cho nên trãi qua đoạn tức giận ở trên, rốt cuộc Nhậm Yên Vũ triệt để hiểu được, lần này tỷ tỷ đã quyết tâm rồi, đồng thời Nhậm Yên Vũ cũng sâu sắc hiểu được một đạo lý, giả đáng yêu đôi khi có thể giúp ngươi đối phó với rất nhiều việc, thế nhưng giả đáng yêu không thể giúp ngươi đối phó tất cả, cho nên giả đáng yêu tuyệt đối chỉ có thể là phụ trợ, giống như đồ ăn vậy, có thể làm cơm trắng trở nên ngon hơn, thế nhưng không ăn cơm chỉ ăn đồ ăn là tuyệt đối không được. Nếu muốn đạt được mục đích, phương pháp tuyệt đối chính là bản thân phải đủ cường đại.
Nhậm Yên Vũ cảm thấy, mình muốn đủ cường đại, đầu tiên mình phải có đủ tiền. Thế nhưng hiện tại mình không có tiền, cho nên mình nhất định phải kiếm tiền. Về phần phương pháp kiếm tiền. . .
Hiện tại trong túi nàng một phân tiền cũng không có, trước khi đến cuối tháng có được tiền tiêu vặt, nàng phải ngẫm nghĩ phương pháp kiếm tiền thôi.
Nói đến Nhậm Yên Vũ, tài năng chính là, da mặt dày, năng lực kháng công kích mạnh, mặc kệ chịu phải ngăn trở gì cũng có thể cấp tốc khuyên bảo bảo thân đồng thời còn nhanh chóng đứng lên một lần nữa. Sau khi đứng lên vẫn có thể tam hảo - giả đáng yêu - ngu ngốc. . . ách nhầm, là một tiểu phúc hắc!
Ba điều tốt, gồm cái gì thì xem Cung tâm kế đi, editor quên mất sồi :(
Đương nhiên có thể làm Nhậm Yên Vũ có ý chí kiên cường như vậy, công lao của Nhậm Bình Sinh tuyệt đối không thể không tính!
Nếu đã nghĩ thông suốt, Nhậm Yên Vũ quả thật chăm chú suy nghĩ các phương pháp kiếm tiền, nàng cũng lên mạng, dùng vốn chữ Hán phong phú nàng tích lũy được, xem được rất nhiều bài chia sẻ thành công. Nhưng mà Nhậm Yên Vũ cảm thấy những cái này dùng trên người nàng có vẻ không quá thực tế, cho nên không có dùng. Cuối cùng nàng cho ra một trãi nghiệm, con người nha, phải có càng nhiều tiền mới có thể có càng nhiều tiền.
Nhậm Yên Vũ học được một từ ngữ: Đầu tư! Đồng thời còn thỉnh giáo hàm nghĩa sâu sắc của từ này với quản gia. Sau đó Nhậm Yên Vũ quyết định, địa lợi thiết thực, dùng tài nguyên của mình, đem chuyện đầu tư này đi vào thực tiễn.
Cho nên, tổng kết kinh nghiệm thà thiếu đạo đức không thể thiếu tiền, Nhậm Yên Vũ hoàn toàn phát huy bản tính thiếu đạo đức của mình, đem chuyện đầu tư này đặt lên người bạn học, ở trong trường len lén bày ra "Cho vay nặng lãi". =)))
Kinh doan luôn luôn khổ cực, Nhậm Yên Vũ đem tiền tiêu vặt tháng sau Nhậm Bình Sinh cho để dành toàn bộ, hạ quyết tâm rất lớn mới có thể làm bản thân không tiêu một phân tiền nào, sau đó, nàng bắt đầu đi vay đồng thời đem tiền cho người khác vay và khi nào lấy lại, lợi tức bao nhiêu toàn bộ đều được ghi chép trong quyển sổ nhỏ của nàng.
Bởi vì trong trường tiểu học nàng rất nổi tiếng, còn có cả "người ủng hộ" tuyệt đối và "đoàn viện trợ" tuyệt đối, cho nên Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không lo lắng tiểu quỷ vay tiền có lá gan quỵt nợ, nếu như quỵt nợ. . . tùy tiện tìm thì sẽ có một cậu bé cô bé lớp lớn nguyện ý đứng ra giúp đỡ dạy dỗ đứa đó một bài học.
Cho nên mới nói. . . tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đã hoàn toàn thiếu đạo đức trước một ngày kỳ nghỉ hè năm nhất đến, đã thành công có khố vàng nhỏ của mình. Đồng thời còn hoàn toàn phát huy hai kết luận kinh điển nàng cho ra, không ngừng để bản thân có thêm tiền.
Một phần gửi ngân hàng, đồng thời nghe theo kiến nghị của quản gia, lẻ tồn chẵn thủ để có lãi cao hơn, sau đó một phần đặc biệt cho người ta vay, "cho vay nặng lãi" luôn luôn tới càng thêm nhanh.
Đơn giản mà giải thích là đều đặn gửi tiền vào ngân hàng
Xem thêm: 零存整取
Quả nhiên, càng có tiền lại càng có tiền a!
Nhị tiểu thư thiếu đạo đức và kiếm tiền thành nghiện đương nhiên cũng không buông tha cơ hội nghỉ hè, vừa không ngừng "cho vay nặng lãi" vừa dằn vặt tiếp tục nghĩ cách kiếm tiền.
Nàng nghĩ nha nghĩ nha, tiểu quỷ năm nhất tiểu học muốn nghĩ những thứ phức tạp này dù sao vẫn rất khó. Cũng may, trời cao luôn luôn quan tâm đến Nhậm Yên Vũ của chúng ta, khi nàng đang phiền não suy nghĩ cách có thể kiếm càng nhiều tiền hơn, trên trời rơi xuống một bảo bối.===
Câu cuối làm nhớ hồi đó đó đó đó, có đến mấy bộ dạng "bầu trời rơi xuống một ... "
Chào chào, đầu năm của các bạn thế nào? Đầu năm của mình hoàn toàn phát huy sức mạnh lười biếng của Gudetama, hoàn toàn quên các bạn _( :」 ∠)_
Tối thêm chương nữa.