Chương : Người nông thôn đúng là lắm chuyện
“Rượu vang đỏ Ngưu Lan Sơn ?” – Dương Á Ly đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút ngại ngùng cười: Mỹ, em đang đùa chị phải không, loại rượu vang này rất quý, nghe nói đến nay chỉ lưu truyền có một nghìn bình, chị mới chỉ nghe nói qua, nhưng đã bao giờ được uống đâu.”
“Ha ha, lát nữa sẽ cho chị Dương ném thử hương vị của Ngưu Lan Sơn .”
Phan Tăng Mỹ nghe Dương Á Ly nói như vậy, trong lòng càng thấy hài lòng hơn.
“Hả? Thật sao?” – Dương Á Ly cảm thấy hứng thú, bà chưa từng được uống Ngưu Lan Sơn bao giờ, nhưng mà là vợ cục trưởng, bình thường cũng có một chút xã giao, trên bàn rượu thường được nghe người ta nhắc đến tên tuổi của Ngưu Lan Sơn.
“Nhưng vừa rồi em cũng đâu có gọi rượu vang?” – Dương Á Ly lại hiếu kì hỏi.
“Chị Dương, đừng nóng vội, chị cứ kiên nhẫn chờ xem.”
Phan Tăng Mỹ cũng không nhiều lời, không cần nói nhiều, chỉ cần đến điểm chính là dừng, gợi lên hứng thú của Dương Á Ly là được.
Ha ha, đến lúc quản lý tự mình mang Ngưu Lan Sơn lên bàn, ngược lại mình muốn xem vẻ mặt của Dương Á Ly sẽ như thế nào, ha ha, có phải sẽ bị mình chỉnh phục hoàn toàn hay không.
Trong lúc nói chuyện, những món ăn đã gọi cũng dần được mang lên.
Tắt cả đều là món ăn ngon, đặc sản trên núi, dưới biển.
Càng là thức ăn ngon, thì càng cần rượu ngon phối hợp, lại thêm vừa rồi nghe Phan Tăng Mỹ tâng bốc Ngưu Lan Son, lúc này con sâu thèm ăn trong lòng Dương Á Ly đã bị gọi dậy, chỉ chờ rượu vang đỏ thôi.
Đám người ăn uống một lát.
“A Mỹ, sao còn chưa mang rượu lên vậy?” – Dương Á Ly không nhịn được hỏi.
“Sắp rồi, sắp rồi.”
Phan Tăng Mỹ nhìn thấy Dương Á Ly mong đợi như thé, đương nhiên trong lòng rất vui, đối phương bị khơi ra sự mong ngóng, mình mới có thể thể hiện tốt hơn.
Chỉ là, đồng thời trong lòng bà cũng có chút nôn nóng, dựa theo quy luật lần trước, rượu vang đỏ hẳn phải được đưa lên vào lúc đang ăn cơm rồi chứ, sao hôm nay mãi mà không thấy đâu?
Phải biết, lúc giả ngầu khiêu khích hứng thú và tò mò của người khác cũng phải có hiểu biết, đó chính là không thể kéo dài quá lâu.
Kéo dài quá lâu đối phương sẽ nôn nóng.
Mà bây giờ rượu vang đỏ vừa rồi Phan Tăng Mỹ hứa hẹn mãi mà chưa xuất hiện, trên mặt Dương Á Ly cũng lộ ra máy phần nôn nóng và không kiên nhẫn.
Phan Tăng Mỹ nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy Dương Á Ly như vậy, trong lòng bà càng gấp gáp hơn.
Ừ, có thể là hôm nay có quá nhiều người, quản lý mới không phát hiện ra bọn họ?
“Ê, nhân viên phục vụ.”
Phan Tăng Mỹ hô lên.
“Vâng, xin chào quý khách, bà có cần gì không, có phải còn muốn gọi món nữa không?”
“Không phải, rượu vang đỏ đâu, sao còn chưa đưa lên?” – Phan Tăng Mỹ cũng không nói thẳng là muốn tặng rượu vang đỏ, như thế sẽ tỏ vẻ không có khí phách, bà chỉ nhắc nhỏ một chút từ khía cạnh khác thôi.
“Hả, rượu vang đỏ?” – Nhân viên phục vụ sững sờ: “Quý khách, mọi người không gọi rượu vang đỏ mà.”
Phan Tăng Mỹ nghe xong, trong lòng càng thêm phiền muộn, gọi cái đầu nhà cậu.
Không có tí năng lực quan sát gì cả, chẳng lẽ còn muốn tôi nói thẳng bảo các cậu tặng rượu vang đỏ sao.
Như thế chẳng phải sẽ thành kẻ ăn xin rồi à?
Vả lại, làm như vậy hiệu quả giả ngầu sẽ giảm bót đi nhiều.
“Quý khách muốn gọi rượu vang đỏ sao, đây là menu rượu vang.” – Nhân viên phục vụ thấy sắc mặt Phan Tăng Mỹ có chút không đúng, trong lòng cũng không hiểu rõ rốt cuộc là làm sao, thế là nhanh chóng cầm menu rượu đến.
Trong lòng Phan Tăng Mỹ rất tức giận, hận không thể cho nhân viên phục vụ này hai cái tát.
“Tôi gọi rượu vang cái gì, gọi quản lý của các cậu ra đây.”
Phan Tăng Mỹ nổi nóng, thấy việc thể hiện lúc trước đã thất bại, nếu lần này lại thất bại nữa, vậy còn ra cái gì?
Nhân viên phục vụ thấy Phan Tăng Mỹ như vậy, cũng không dám tự quyết định, vội vàng đi gọi quản lý tới.
Phan Tăng Mỹ nhìn thấy quản lý tới, ừ, đúng thế, chính là người đàn ông mập mạp gần ba mươi tuổi lần trước đưa rượu vang đỏ vào trong phòng riêng.
Vừa nhìn thấy quản lý này, Phan Tăng Mỹ mới thấy yên tâm.
Phan Tăng Mỹ còn nhớ như in dáng vẻ cung kính của quản lý lần trước.
“Quý khách, có chuyện gì vậy?”
Quản lý vẫn rất khách khí, đi tới, xoa xoa hai bàn tay, hỏi.
Chỉ là nhìn thấy quản lý như vậy, trong lòng Phan Tăng Mỹ lại có chút khó chịu, sao nào, còn không nhận ra chúng tôi?
Không phải nhìn thấy chúng tôi là nên thể hiện thái độ ngạc nhiên sợ hãi, sau đó cung kính vì không tiếp đón từ xa sao?
“Sao hôm nay lại không tặng rượu vang đỏ?”
Hiện tại đã gọi quản lý tới rồi, Phan Tăng Mỹ cũng biết không thể nói bóng nói gió nữa, dứt khoát nói thẳng ra luôn.
“Tặng rượu vang đỏ?”
Quản lý ngắn người, lập tức cười một tiếng: “Quý khách, thật sự xin lỗi, xưa nay trong nhà hàng chúng tôi không tặng rượu vang đỏ, chưa từng có tiền lệ này.”
“Không tặng rượu vang đỏ? Vậy sao lần trước lại đưa hai chai Ngưu Lan Sơn ”
Nhìn thấy quản lý không thừa nhận, trong lòng Phan Tăng Mỹ nổi giận lôi đình, mà bây giờ tên đã trên dây, không bắn không được, bà liền dứt khoát đôi co.
“Quý khách, bà đúng là biết nói đùa, nhà hàng chúng tôi chưa hề có chuyện tặng rượu vang đỏ, chứ chưa nói đến Ngưu Lan Sơn, loại rượu vang kia một bình có giá tận mấy chục nghìn tệ, sao chúng tôi có thể tùy tiện tặng ra ngoài được?” – Quản lý nhíu mày, nói.
Mà lúc này một số người bàn bên cũng đều bị thu hút sự chú ý, ánh mắt tò mò nhìn sang.
“Tặng rượu vang đỏ, sao có thể chứ, tôi ăn cơm ở chỗ này cũng không dưới mấy chục lần, chưa hề thấy cũng chưa từng nghe nói đến có chuyện tặng rượu vang đỏ.”
“Đúng đấy, tôi cũng chưa từng nghe nói đến, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên mấy người này đến ăn cơm ở nhà hàng cao cấp thế này sao, lại còn bắt tặng rượu đỏ, ha ha, đúng là quê mùa.”
“Lại còn bắt tặng rượu vang đỏ Ngưu Lan Sơn nữa, ha ha, cười chết tôi, tưởng rằng một chai rượu Ngưu Lan Sơn chỉ có hai mươi tệ thôi sao? Nếu cứ tặng theo yêu cầu của bà ta, vậy nhà hàng này đã sớm phá sản rồi.”
Tiếng mỉa mai của đám người kia truyền đến.
Dương Á Ly đứng ngồi không yên, nói thế nào bà cũng là vợ cục trưởng, bây giờ ăn một bữa cơm còn bị một đống người chế giễu, làm sao trong lòng chịu nồi.
“Được rồi, A Mỹ, đừng nghịch nữa, chị mua một chai là được.”
– Dương Á Ly cau mày nói, lúc này bà đã cảm thấy rất mắt mặt.
“Không không, chị Dương, đừng vội đừng vội.”
Phan Tăng Mỹ cũng gấp, vội vàng kéo Lý Hoành Phi, hướng về phía quản lý nói: “Làm sao, lần trước có tặng mà lần này lại không, không thấy Quý thiếu ở chỗ này sao?”
Nói xong, Phan Tăng Mỹ lại nói với Lý Hoành Phi: “Hoành Phi, cháu cũng nói một câu đi chứ.”
Lý Hoành Phi suy nghĩ trong lòng, lần trước chắc chắn bởi vì liên quan đến bố mình nên quản lý mới tặng rượu vang đỏ, xem ra lần này muốn thành công, mình cũng phải nói ra tên của bố mới được.
“Bố tôi là Lý Cương. Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Thịnh.”
Lý Hoành Phi cũng rất khí phách nói: “Quản lý, anh cứ xem đó mà làm thôi.”
Quản lý lập tức cười khổ: “Xin lỗi, tôi thật sự cũng không biết Lý Cương gì cả, cũng không biết mấy người. Tôi cũng nói thẳng luôn với mấy người nhé, nhà hàng chúng tôi chưa từng có chuyện tặng rượu, nếu như mấy người muốn rượu vang đỏ thì có thể gọi, tôi cam đoan rượu vang đỏ của nhà hàng chúng tôi đều là hàng chất lượng, cũng có rượu giá rẻ, mấy người có thể gọi loại rẻ tiền như Lafite.”
Nói xong, quản lý cũng không ở đây gây sự với Phan Tăng Mỹ nữa, xoay người rời đi.
Đúng thế, nói thật ra là quản lý không nhận ra được mấy người Phan Tăng Mỹ, tuy nói hôm đó đã từng gặp trong phòng riêng một lần, nhưng khi đó thứ nhất là sự chú ý của quản lý đều ở trên người Lục Nguyên cả, thứ hai là tinh thần cực kì khẩn trương, chỉ sợ phạm sai làm, cho nên căn bản không có ấn tượng gì với mấy người Phan Tăng Mỹ.
Quản lý đi rồi, Phan Tăng Mỹ lúng túng, Lý Hoành Phi cũng lúng túng.
Vừa rồi chủ động nói ra tên của bó, quản lý căn bản không biết.
Những bàn xung quanh cũng truyền đến tiếng cười khẽ, giống như đang cười nhạo bọn họ vậy.
“Tặng rượu, ha ha, cũng mất công nghĩ ra được.”
“Không mua nỗi rượu vang đỏ thì cũng đừng muốn uống nữa, hung hăng hồng hách như thế, ha ha.”
Những tiếng bàn luận khe khẽ của bàn bên truyền đến tai Dương Á Ly, bà thật sự cũng cảm thấy xấu hỗ, đường đường là vợ cục trưởng, vậy mà lại phải chịu nhục nhã như vậy.
Bữa cơm này, có thể nói là rất không thoải mái.
Lại thêm xảy ra chuyện này, tâm trạng Dương Á Ly không tốt, thái độ cũng bắt đầu lạnh nhạt đi, Phan Tăng Mỹ cũng không dám nhiều lời, cuối cùng đành kết thúc qua loa.
Tất cả mọi người đều rất lúng túng.
Ăn xong, Phan Tăng Mỹ và Lý Hoành Phi đi ra quây tính tiền.
Đám người Vương Tiểu Thúy, Mã Dung thì đứng chờ với Dương Á Ly ở bên cạnh.
“Chào bà, tất cả hết hai mươi bảy ngàn, đây là hóa đơn, có thể sang bên này trả tiền.” – Nhân viên thu ngân in ra, đưa cho Lý Hoành Phi.
Lý Hoành Phi thấy hơi xấu hổ, anh ta căn bản không mang nhiều tiền như vậy, chỉ có chừng hai mươi nghìn tệ.
Thật ra lúc đầu số tiền này cũng đủ rồi, nhưng cố tình Phan Tăng Mỹ vì thích thể hiện, nên đã gọi mấy món ăn có giá tận nghìn tệ.
“Ờ, giảm giá đi.” – Phan Tăng Mỹ nói, bà cũng biết lần này tốn rất nhiều tiền, nhưng trong lòng biết có thể giảm giá bảy mươi phần trăm, cho nên mới gọi mấy món ăn đắt đỏ kia.
“Hả? Xin lỗi thưa bà, nhà hàng của chúng tôi không có chương trình giảm giá.” – Nhân viên thu ngân nói.
Một câu nói kia càng khiến Dương Á Ly thêm tức giận.
Mẹ nó, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, muốn đổi bàn không cho đổi, cũng không được tặng rượu vang đỏ.
Bây giờ muốn giảm giá cũng không được nữa.
“Làm sao lại không thể. Lần trước có được giảm giá mà. Giảm giá bảy mươi phần trăm.” – Phan Tăng Mỹ nổi giận, vỗ quầy thu ngân kêu lên.
“Xin lỗi, chúng tôi thật sự không thể giảm giá, mong bà hãy trả tiền nhanh để đến lượt khách khác, đằng sau vẫn có người đang chờ đấy.”
Nhân viên thu ngân nói, bởi vì hôm nay buôn bán rất đắt hàng, cho nên có rất nhiều người đang xếp hàng tính tiền.
“Thật là, đồ nhà quê từ đâu tới vậy, còn giảm giá nữa, lần đầu tiên tới đây ăn hả, nhà hàng Kinh Sư Danh Trù nỗi tiếng như vậy mà còn đòi giảm giá, sao có thể?”
“Đúng thế, cho rằng đây là quán ăn nhỏ dưới tầng nhà mấy người sao?”
“Ha ha, mấy người này không phải là bàn vừa mới đòi tặng rượu sao, ha ha, quả nhiên là một đám quê mùa, ăn một bữa cơm mà cứ như ở nông thôn ấy. Đúng là người nông thôn quá lắm chuyện.”
“Nghe khẩu âm của bọn họ đi, hình như cũng không phải người ở Kim Lăng chúng ta đâu, ha ha, một đám thiểu số miền Tây.”
Nghe thấy tiếng cười nhạo của đám người kia, Phan Tăng Mỹ càng thêm tức giận, đây là đâu chứ, dù sao người có thể tới đây đều là người có máu mặt, mình chỉ đến từ một huyện nhỏ, cũng không dám làm gì.
“Được rồi, Hoành Phi, cháu trả tiền đi.” – Phan Tăng Mỹ cũng biết, hôm nay không thể thể hiện được tí nào, dứt khoát trả tiền rời đi thôi.
Lý Hoành Phi lại chỉ vâng vâng dạ dạ, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, mẹ nó, mình đâu có đủ tiền.
Phan Tăng Mỹ đợi nửa ngày mà không thấy Lý Hoành Phi trả tiền, hỏi thăm mới biết được không đủ tiền, thế là cũng vội vàng bỏ tiền ra góp, kết quả trên người mình cũng không có đủ tiền, lại đành phải đi nhờ Triệu Yến, Vương Tiểu Thúy, Mã Dong, đương nhiên, chắc chắn bà sẽ không đi nhờ vả Dương Á Ly.
Một đoàn mấy người bắt đầu tìm tiền.
Đương nhiên những người phía sau lại tiếp tục cười nhạo.
“Ha ha, ăn một bữa cơm còn không cầm đủ tiền, thể hiện cái gì cơ chứ, cứ nhất định phải tới đây ăn cơm.”
“Đúng đấy, có thể nhanh lên hay không, làm trễ bao nhiêu thời gian của chúng tôi rồi.”
Lúc này, rốt cuộc Dương Á Ly không chịu nồi nữa.
Bữa cơm này, bà ta thấy quá khó chịu.
Đường đường là vợ cục trưởng cục bất động sản, cũng là người được cung kính nịnh nọt ở Giang Du, tại sao hôm nay đến đây ăn cơm, lại bị một đám người vây xem chế giễu châm chọc, quả thực đây là lần đầu tiên trong đời bà ta phải chịu loại nhục nhã này, thật sự là mắt mặt phu nhân.
“Được rồi, quẹt thẻ đi.”
Dương Á Ly dứt khoát lấy thẻ tín dụng ra, đưa cho nhân viên thu ngân, lập tức tiêu mắt hai mươi tám nghìn tệ.
Quẹt thẻ xong, bà liền đi thẳng ra khỏi Kinh Sư Danh Trù mà không thèm quay đầu lại.