Chương : Nghĩ xem nên giúp Ngô Liễu thế nào đây.
“Một trăm vạn à, thế này mà chỉ có một người gánh, thôi xong luôn rồi.” – Có người nhỏ giọng thì thầm.
Lục Nguyên không khỏi thoáng nhíu mày.
Anh có quen Ngô Liễu, cô ấy thuộc phòng tài vụ của trường học, hơn ba mươi tuổi, dáng dấp cũng được nhưng không đến mức có thể gọi là người đẹp. Bình thường nói chuyện nhỏ nhẹ khe khẽ, thuộc loại hình tương đối dịu dàng, nhã nhặn.
Lại nói, giữa Ngô Liễu và Lục Nguyên cũng tính là có dính dáng chút quan hệ.
Bởi vì, Lục Nguyên là kiểu sinh viên nghèo vượt khó Vào trường học nên cũng sẽ có trợ cấp khó khăn, ban đầu Lục Nguyên không hiểu lắm nên xin.
Nhưng khi vào năm hai đại học, Lục Nguyên đã chủ động xin bỏ trợ cấp vượt khó rồi.
Suy cho cùng, mặc dù anh đúng là không có tiền nhưng cũng không thật sự là sinh viên nghèo khó, anh chỉ tuân theo yêu cầu của dòng họ bước vào trải nghiệm cuộc sống nghèo khó thôi, nên cho dù Lục Nguyên thật sự rất cần số tiền kia nhưng xét trên lương tâm, Lục Nguyên không muốn nhận.
Bởi vì khi anh xin, rất có thể sẽ có một sinh viên nghèo thật sự đang cần không được chọn.
Nhưng có một lần Ngô Liễu lại chủ động tìm đến Lục Nguyên.
Nói thật, khi ấy Lục Nguyên cảm thấy khá bắt ngờ. Dù sao đối phương cũng là giáo viên phòng tài vụ của trường học, còn anh chỉ là học sinh nghèo khó đi đâu cũng bị người ta khinh thường.
Thì ra Ngô Liễu tìm Lục Nguyên là để hỏi vì sao Lục Nguyên lại không xin trợ cắp khó khăn nữa.
Ngô Liễu khi đó quan tâm Lục Nguyên, dù sao một năm qua Lục Nguyên vẫn luôn nhận trợ cấp khó khăn.
Lúc ấy Lục Nguyên rất cảm động, cảm thấy giáo viên này là một giáo viên rất tốt.
Sau đó, Lục Nguyên cũng không giải thích nguyên nhân cụ thể là gì, chỉ tìm một lý do qua loa lấy lệ rồi thôi.
Từ lúc đó trở đi, khi hai người ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, Ngô Liễu sẽ chủ động hỏi đôi câu về tình hình học tập sinh hoạt của Lục Nguyên.
Bây giờ, không ngờ Ngô Liễu lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Đúng thật, Ngô Liễu chỉ là một giáo viên phòng tài vụ, tiền lương một tháng năm sáu nghìn tệ thôi. Xảy ra chuyện này, với cô ấy có lẽ chẳng khác nào trời đất sụp đổ.
Không được, phải giúp cô ấy.
Nhưng, Lục Nguyên lại không muốn giúp đỡ quá rõ ràng như vậy. Đúng thế, một trăm vạn tệ đối với anh mà nói không tính là gì, nhưng nếu cho Ngô Liễu, không nói đến Ngô Liễu có dám nhận hay không, cho dù có nhận sợ rằng cũng sẽ cảm thấy cô ấy nợ anh cả đời.
Ngô Liễu rất hiền lành, Lục Nguyên không muốn cô ấy bị như vậy.
“Thầy Tiền, em thấy chuyện này nếu đã không tìm thấy tiền hay là tổ chức một cuộc quyên góp đi, để cô Ngô Liễu đi gom góp chút ít.” – Lục Nguyên giơ tay lên nói.
Không thể không nói, Lục Nguyên thật sự có kinh nghiệm quyên góp tiền giấu tên.
Đúng vậy, chỉ cần tổ chức quyên tiền được, anh sẽ có thể giấu tên quyên một trăm vạn cho cô Ngô Liễu như thường thôi, như vậy chẳng phải đã giải quyết được rồi à.
“Quyên góp?” – Tiền Quảng Khôn cười lạnh một tiếng, nhìn Lục Nguyên như nhìn một thằng ngu: “Uổng công cậu nghĩ ra được cách này, một trăm vạn tệ, cậu cho rằng muốn quyên góp bao nhiêu lần thì quyên à? Câu quyên góp được bao nhiêu? Một tệ, hai tệ?”
Tiền Quảng Khôn vốn luôn xem thường Lục Nguyên.
Chỉ khi anh ta đối mặt với học sinh nữ xinh xắn hay học sinh có tiền thái độ mới tốt nỗi.
Phần lớn người trong lớp đều cười lớn.
Ngoài những người có quan hệ không tệ với Lục Nguyên là không cười ra, lúc này mấy người Lý Hoành Phi và Lý Mộng Dao cũng không cười. Đương nhiên bọn họ cũng muốn cười, nếu như được cho phép mở miệng, bọn họ chắc sẽ là đám cười lớn nhát.
Nhưng hiện giờ bọn họ đều không cười nồi.
Nhất là Lý Mộng Dao, lúc này cô ta cúi đầu, gần như không nghe rõ Tiền Quảng Khôn rốt cuộc đang nói cái gì.
Tên Lục Nguyên kia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy Lý Mộng Dao có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông, một lần góp luôn năm mươi vạn?
Tên kia chẳng lẽ thật sự là con nhà giàu?
Nếu như trúng thưởng đã góp luôn năm mươi vạn, vậy anh trúng bao nhiêu chứ?
Năm triệu à?
Nếu như tên kia thật sự trúng được năm triệu, vậy cô ta quá lỗ rồi.
Dù sao nếu chưa chia tay thì năm triệu này sẽ đều bỏ ra cho cô ta hết, mà Đỗ Lượng cho dù cũng là con nhà giàu có vốn liếng đi nữa ,chính anh ta cũng không thể có tới năm triệu như thế.
“Được, bây giờ tan họp, mọi người có bất cứ tin tức gì về chuyện cô Ngô Liễu mắt một trăm vạn hãy lập tức báo cho tôi biết.”
Tiền Quảng Khôn nói xong rồi phất phất tay ra hiệu giải tán.
Lục Nguyên ra khỏi phòng học với tim gan nặng nè tâm sự, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ nên yên lặng giúp Ngô Liễu thế nào đây?
“Cô Ngô Liễu mắt một trăm vạn, bây giờ còn đang nằm viện, thật sự buồn thay cô ấy. Cô Ngỗ Liễu tốt như vậy mà, muốn khóc quá đi.” – Trên điện thoại bỗng có tin nhắn gửi tới, là Chu Doãn gửi.
Xem ra vừa rồi Chu Doãn tới lớp họp hẳn cũng vì chuyện này.
Đúng nhỉ, Chu Doãn cũng là sinh viên nghèo mà cô Ngô Liễu lại rất hiền lành, chắc cũng từng giúp Chu Doãn.
Nghĩ vậy, Lục Nguyên càng thêm quyết tâm giúp Ngô Liễu.
Tiền không phải vấn đề khó giải quyết, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể gọi điện thoại cho Trương Trạch bảo anh ta đưa một trăm vạn tiền mặt tới.
Vấn đề là làm thế nào để đưa được tới tay Ngô Liễu mà không để cô ấy biết là mình đưa.
Được rồi, nghĩ ra rồi. Lục Nguyên đi tới tầng hai khu nhà tổng hợp của trường học.
Nơi này chính là phòng tài vụ của trường học.
Văn phòng của Ngô Liễu không khóa cửa, đoán chừng là do xảy ra chuyện lớn như vậy chắc cô ấy cũng không có tinh thần để bận tâm máy chuyện này.
Lục Nguyên lặng lẽ vào văn phòng của Ngô Liễu sau đó đóng cửa lại rồi đi tới trước bàn làm việc của Ngô Liễu.
Cứ thẳng tay lấy một trăm vạn ra để vào văn phòng của Ngô Liễu là được rồi.
Đến lúc đó, chờ khi Ngô Liễu xong việc quay lại văn phòng thấy một trăm vạn trên bàn hẳn sẽ cho rằng tiền bị người khác nhặt được trả về.
Ừ, viết thêm một tờ giấy nữa.
Cứ viết là: “Chào cô, cô Ngô, tôi nhặt được tiền của cô, ban đầu tôi không biết là của ai nên mãi không đưa tới, sau đó nghe nói là cô mát tiền nên tôi đưa trả cho cô. Một người làm việc tốt không lưu danh để lại.”
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lục Nguyên không khỏi cong lên, anh cầm bút, đúng lúc trên mặt bàn có tờ giấy liền lấy ra bắt đầu viết.
Bên này Lục Nguyên đang bận rộn.
Một bên khác, Tiền Quảng Khôn vừa về văn phòng không bao lâu thì có một học sinh nữ tới.
“A, bạn Lý Mộng Dao à, mời vào mời vào.”
Hai mắt Tiền Quảng Khôn lập tức sáng choang, cười rạng rỡ tiến lên nghênh đón còn bắt đầu tự tay pha trà bưng lên.
Lão già này cứ thấy học sinh nữ nào đẹp là không rời mắt nổi. Lý Mộng Dao đúng là cũng khá xinh đẹp, dù sao cũng là người thuộc nhóm nỗi bật trong lớp.
Sau khi rót trà, Tiền Quảng Khôn dứt khoát kéo ghế ra, trực tiếp đặt mông ngồi đối diện Lý Mộng Dao.
“Bạn Lý Mộng Dao, có chuyện gì à?” – Sau một hồi trò chuyện, Tiền Quảng Khôn mở miệng hỏi.
Ánh mắt Lý Mộng Dao thoáng bình tĩnh, trong mắt đột nhiên hiện lên sự hung tàn cùng đắc ý, giọng nói cũng có chút lạnh lẽo: “Thầy Tiền, em nghĩ, em biết tiền của cô Ngô ở đâu rồi.”
“Ò? Ở đâu?”
Tiền Quảng Khôn lập tức có hứng thú.
Đây những một trăm vạn đó, không phải con số nhỏ.
Nếu anh ta tìm được trước có khi còn lập được các công đó.
“Hẳn là bị Lục Nguyên nhặt được.”
Lý Mộng Dao nói.
“Hả, không phải chứ? Em chắc chắn không?” – Tiền Quảng Khôn thoáng ngây ra.
Bị Lục Nguyên nhặt được?
Sao, sao lại nói thế?
Vẻ mặt Tiền Quảng Khôn đương nhiên rất mờ mịt.
Nhưng với Lý Mộng Dao mà nói, cô ta cảm thấy mình đúng là bị Conan nhập rồi, quả thực là thiên tài mà.
Lúc ở trong phòng học, cô ta còn đang phiền muộn, nhưng trong tích tắc khi ra khỏi phòng học, có suy nghĩ chợt xông thẳng vào đầu Lý Mộng Dao. Là Lục Nguyên, nhất định là tên tầm thường kia nhặt được một trăm vạn.
Đúng vậy, tên kia trước đó đúng là trúng thưởng thật, nhưng hình như giống hệt Trương Hà đã nói, anh ta trúng được mười vạn, sau đó vì đi ăn cộng với quyên góp nên đã hết rồi.
Cho nên, từ đó về sau tên này mới mang bộ dạng nghèo nàn cả ngày.
Nhưng mà sáng nay, tên đó lại đưa con khốn Chu Doãn kia tới Đàn Phường Lục Bộ mua quần áo, mà lúc ấy cô ta còn đang kỳ quái không biết anh lấy đâu ra tiền.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nhát định là do anh ta nhặt được tiền.
Dù sao với cái tính rách nát của tên tầm thường kia, hạng người cho tới giờ chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy, đột nhiên lại có rất nhiều tiền, nhất định anh lại bắt đầu ăn chơi đàng điềm thôi.
Lần trước trúng một trăm tệ, chẳng phải cũng thế sao?
Huống hồ, bộ não của tên tầm thường này vốn đã không có khái niệm năm mươi vạn, cho nên lập tức góp thẳng năm mươi vạn.
Lại nói, nếu không nhặt được một trăm vạn kia, anh ta lấy tiền đâu ra để quyên?
Nghĩ tới đó, tâm trạng lo lắng ban đầu của Lý Mộng Dao lập tức trở nên thông suốt thoải mái. Đâu chỉ thông suốt thoải mái, phải là tỏa sáng vô cùng mới đúng.
Ha ha ha, Lục Nguyên, tên thất bại như anh, tôi cho anh ra vẻ, để xem kết cục của anh thế nào.
Bây giờ một trăm vạn đã bị anh tiêu hết một nửa, rồi xem anh sẽ làm sao, đến lúc đó xem anh sẽ kết thúc như nào.
Anh vang danh trong tiệc quyên góp đúng không.
Lần này, tôi muốn anh thân bại danh liệt.