Chương : Biệt thự ở khu biệt thự Vương Đằng.
“Thích anh ấy thì có làm sao?” – Viên Linh nhìn chằm chằm cái thùng rác kia, ánh mắt lộ ra vẻ thương tâm, mà lại cũng có vẻ trìu mến.
“Nhưng mà anh ta là một gã đàn ông tầm thường.” – Trâu NhanC nói.
“Vậy thì sao chứ, tôi qua lại với bạn trai còn cần đến tiền hay không? Không cần, bởi vì chẳng có ai có thể giàu hơn nhà của tôi cả.” – Viên Linh vẫn nhìn chằm chằm vào cái thùng rác, nói.
“Cái này…” – Trâu Nhan xoa trán, cuối cùng nói: “Nhưng mà…
Nhưng mà anh ta vo tờ giấy cô viết rồi vứt vào thùng rác rồi.
Anh ta không thích cô đâu.”
Nói thật ra thì Trâu Nhan cũng không ngờ rằng Lục Nguyên lại có thể ném tờ giấy đi.
Chứng cứ rành rành đây rồi. Tên tầm thường này chắc chắn bị điên rồi.
Không chỉ là bị điên mà lại còn là một tên ngu dốt đần độn nữa.
Nói cách khác, với thân phận của Viên Linh mà chủ động đi kết giao thì thật sự là một miếng bánh từ trời rơi xuống. Vậy mà tên tầm thường này,lại còn dám từ chối?
“Cái này…” – Viên Linh lập tức im bặt, nhưng mà giọng điệu vẫn còn mang theo vẻ bướng bỉnh không chịu: “Có lẽ anh ấy đã mở tờ giấy ra xem rồi, nhớ kỹ rồi, cho nên mới ném nó đi.”
“Lính Linh:.. cô…”
Trâu Nhan thực sự hơi chán nản, đã như vậy rồi mà vẫn còn chưa hết hy vọng: “Được rồi, đi thôi. Ngày mai là sinh nhật của Lưu Thiểu, chúng ta vẫn nên đi chuẩn bị cho tốt, nên mua tặng cậu ta một món quà sinh nhật gì đó. Nghe nói Lưu Thiểu mời không ít mấy người con ông cháu cha, nói không chừng ở buổi gặp gỡ ngày mai cô lại nhìn trúng ai đó thì sao. Tìm một người phú nhị đại môn đăng hộ đối với cô đi, cũng còn có tiếng nói chung. Sao mà phải nhớ mãi không quên một kẻ tầm thường như vậy chứ, cô sẽ không coi trọng con xe Ferrari của anh ta đâu, ha ha, mau đi thôi.”
Trâu Nhan nói xong liền kéo Viên Linh rời đi.
Hơn nữa lúc này Lục Nguyên đã về tới biệt thự.
Nhưng Chu Doãn cũng không có ở bên trong biệt thự.
Lục Nguyên nôn nóng, thật sự là rất nôn nóng. Bây giò gọi điện thoại cho Chu Doãn không được, cô ấy cũng không trở lại biệt thự. Vậy thì có thể đi đâu được cơ chứ?
Lục Nguyên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Nam Xuân, bảo ông ta sử dụng lực lượng của Sở Giang Nam để đi tìm Chu Doãn.
Nhưng ngay lúc này điện thoại vang lên.
Là Chu Doãn gọi điện thoại tới.
“Alo, Chu Doãn, em đang ở đâu vậy, không sao chứ? – Lục Nguyên vội vàng nghe máy rồi nói.
“Thật xin lỗi anh, Lục Nguyên. Chắn hẳn anh đợi em lâu lắm rồi nhỉ, em không sao đâu, cũng rất tốt nữa.” – Giọng nói của Chu Doãn nghe ra không thấy có cái gì khác lạ. Trong lòng Lục Nguyên cũng giảm bớt nửa phần lo lắng.
“Em đang ở đâu vậy? – Lục Nguyên nói: “Anh đi đón em nhé?”
“À, bây giờ em đang ở Hàng Châu.” – Chu Doãn nói: “Là chị Quyên đưa bọn em qua đây, ở Hàng Châu có một phòng đào tạo nhảy múa, đó là nơi nồi tiếng nhất toàn quốc. Chị Quyên đã hẹn em lâu lắm rồi mà giờ mới sắp xếp được, cho nên liền vội vã đưa bọn em đi tới Hàng Châu để luyện tập. Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ quá, điện thoại em cũng đúng lúc hết pin, cho nên chưa kịp gọi điện thoại cho anh. Thật là xin lỗi anh. Bây giờ em mới tới trung tâm đào tạo, nên lập tức sạc điện thoại rồi gọi cho anh.”
“Dọa chết anh rồi đó.”
Lục Nguyên thở phào một hơi, có điều nghe thấy lời này của Chu Doãn thì trong lòng cũng âm thầm vui vẻ vì cô: “Vậy khi nào thì em trở về?”
“Chị Quyên nói rằng phải đào tạo khép kín một tuần, sau bảy ngày thì sẽ có thể trở về, rồi hạ cánh ở sân bay Lộc Khẩu.”
“Được rồi, vậy tới lúc đó anh sẽ tới sân bay đón em.” – Lục Nguyên nói.
“Hứa rồi đó, đến lúc đó anh phải đi đón em nhé.”
“Ha ha… Yên tâm đi, nhất định anh sẽ đi đón em.” – Lục Nguyên cười lớn tiếng rồi nói.
“Nhớ anh…”
Chu Doãn nói xong, không đợi Lục Nguyên nói gì mà vội vàng cúp máy.
Trong lòng Lục Nguyên lập tức thấy vui vẻ, Chu Doãn đã có thể chủ động nói với anh những lời nói như này rồi, thật sự là không dễ dàng gì.
Phải biết rằng cô ấy chính là một người con gái rất ít biểu lộ tâm tư ra bên ngoài.
Hơn nữa nói xong rồi cô ấy còn thẹn thùng nữa. Nói cách khác, còn không thể đợi xem anh nói cái gì, đã tắt điện thoại, ha ha.
Bây giờ đã không sao rồi thì tâm tình Lục Nguyên cũng rất tốt, không khỏi lại nghĩ đến cô nàng Viên Linh kia.
A, đúng rồi, cô gái kia ban nãy đã đưa cho anh một tờ giấy, cũng không biết là viết cái gì nữa, chẳng lẽ là số điện thoại?
Bản thân vừa rồi lo lắng cho Chu Doãn quá nên căn bản không có tâm tư nào để xem cả, nên lập tức ném vào thùng rác.
Nghĩ lại thì thấy bản thân ít nhất cũng nên xem qua một lần.
Bỏ đi, dù sao thì vứt cũng đã vứt rồi, cũng không có gì phải hối hận cả, bản thân anh sau này cũng chỉ chung thủy với Chu Doãn mà thôi.
Ngày hôm sau, Lục Nguyên từ từ tỉnh dậy, nhìn sắc trời bên ngoài thì thấy dường như còn hơi sớm.
Ăn bữa sáng song thì đi ra ngoài. Ở trong khu biệt thự Vương Đằng, anh vừa chạy bộ buổi sáng sớm để rèn luyện, vừa nhìn ngó bốn chung quanh trong khu vực này.
Nói thật ra thì biệt thự này cũng mua được một khoảng thời gian rồi, Lục Nguyên vẫn chưa phải là hiểu rõ bên trong khu biệt thự cho lắm, nên cũng không biết mô tả như thế nào.
Lục Nguyên mua hai căn biệt thự, một căn chính là căn biệt thự cao cấp nhất có giá hai trăm triệu tệ, nằm ở nơi trung tâm nhất của khu biệt thự này. Một căn còn lại chính là căn biệt thự có giá rẻ ở bên ngoài cùng khu này.
Bây giờ nơi Lục Nguyên đang ở chính là căn biệt thự giá rẻ kia.
Đương nhiên là bên trong khu biệt thự này, căn biệt thự rẻ nhất nhưng nhìn từ bên ngoài vào thì cũng có thể nỗi bật trước đám đông.
Mà cho tới bây giờ Lục Nguyên vẫn chưa từng ởi tới căn biệt thự hai trăm triệu tệ kia.
Vì sao lại không đi qua đó xem xem thế nào?
Nghĩ vậy, Lục Nguyên liền đi tới hướng trung tâm của khu biệt thự.
Đang khi anh không nhanh không chậm mà đi tới trung tâm khu biệt thự, một chiếc xe BMWSs đi phía sau anh, sau khi vượt qua anh thì tốc độ đi chậm dần lại.
Sau đó, BMWSs cứ từ đầu đến cuối vẫn duy trì tốc độ đi song song với Lục Nguyên.
Lục Nguyên có chút buồn bực, không biết là chiếc xe này muốn làm cái gì nữa.
Bản thân anh cũng không nhận ra chiếc xe này.
Không chỉ không biết chiếc xe này, mà trong khu biệt thự này, Lục Nguyên cũng không quen biết một ai cả.
Đang khi Lục Nguyên cảm thấy kỳ quái, cửa kính của xe BMWs chậm rãi hạ xuống dưới.
“Này.”
Một nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp, cười hi hi mà nhìn anh.
Lục Nguyên lập tức ngắn người ra, nữ sinh này chính là Viên Linh.
Vốn cho rằng bản thân sẽ không gặp lại cô gái này nữa, nhưng không ngờ rằng nhanh như vậy mà đã gặp lại rồi.
Mà cô gái ngồi ở ghế phụ kia lại chính là cô nàng Nhan Nhan đó.
Choáng thật. Làm sao mà lại có thể gặp được bọn họ ở đây nhỉ?
Đúng rồi, Lục Nguyên vỗ trán. Đúng vậy. Viên Linh này xem ra thì là một cô gái nhà giàu, đi xe BMWSs rồi lại có biệt thự ở bên trong Đằng Vương thì cũng là chuyện rất là bình thường.
“Ôi chao. Hóa ra là anh. Sao mà anh lại ở trong này vậy? Chỗ này chính là khu biệt thự Đằng Vương đó?”
Trâu Nhan ngồi ở ghế phụ nhìn thấy Lục Nguyên thì lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Nguyên thoạt đầu thì sửng sốt, cái này thì có gì phải tò mò đâu chứ, anh sống ở đây mà.
Nhưng sau đó anh lại tự vỗ trán. Chết tiệt thật. Đúng rồi. Bản thân anh ở trong suy nghĩ của bọn họ vẫn luôn là một gã đàn ông tầm thường mà thôi, cho nên đương nhiên bọn họ sẽ kinh ngạc khi thấy anh ở đây rồi.
Bỏ đi, cũng không nhát thiết là phải giấu diềm cái gì.
Mà cô gái ngồi ở ghế phụ kia lại chính là cô nàng Nhan Nhan đó.
Choáng thật. Làm sao mà lại có thể gặp được bọn họ ở đây nhỉ?
Đúng rồi, Lục Nguyên vỗ trán. Đúng vậy. Viên Linh này xem ra thì là một cô gái nhà giàu, đi xe BMWSs rồi lại có biệt thự ở bên trong Đằng Vương thì cũng là chuyện rất là bình thường.
“Ôi chao. Hóa ra là anh. Sao mà anh lại ở trong này vậy? Chỗ này chính là khu biệt thự Đằng Vương đó?”
Trâu Nhan ngồi ở ghế phụ nhìn thấy Lục Nguyên thì lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Nguyên thoạt đầu thì sửng sốt, cái này thì có gì phải tò mò đâu chứ, anh sống ở đây mà.
Nhưng sau đó anh lại tự vỗ trán. Chết tiệt thật. Đúng rồi. Bản thân anh ở trong suy nghĩ của bọn họ vẫn luôn là một gã đàn ông tầm thường mà thôi, cho nên đương nhiên bọn họ sẽ kinh ngạc khi thấy anh ở đây rồi.
Bỏ đi, cũng không nhát thiết là phải giấu diềm cái gì.
Nhưng mà, các cô vì sao lại cảm thấy tôi xem tờ giấy đó rồi vậy?
“Chậc chậc… Tôi nói này, nghe Linh Linh nói thì hình như cậu tên là Lục Nguyên nhỉ?” – Trâu Nhan quay đầu lại nhìn Lục Nguyên: “Có điều lá gan của cậu cũng khá lớn đấy, như thế nào mà lại dám xông vào khu biệt thự của chúng tôi vậy? Rõ ràng Linh Linh đã viết trên tờ giấy đó rồi, bảo cậu khoảng chín giờ sáng nay chờ em ấy ở cửa chính của khu biệt thự Đằng Vương này. Nhưng thật không ngờ rằng cậu lại nôn nóng tới mức trực tiếp chạy vào đây, thật sự là một con người thô lỗ. Tôi nói thật, tôi chỉ tò mò không biết là làm sao mà bảo vệ lại cho cậu đi vào đây?”
Nói tới đây, Trâu Nhan còn khẽ nói một mình: “Thật đúng là.
Bảo vệ của khu biệt thự này nhìn thì có vẻ rất oai phong đấy, nhưng mà làm sao lại trông coi mắt tập trung như vậy chứ. Một kẻ tùy tiện nào đó cũng có thể đi vào được.”
“Được rồi, Nhan Nhan, cô đừng nói nữa. Lục Nguyên đi vào thì có làm sao?” – Nói xong, Viên Linh quay xuống nói với Lục Nguyên: “Không sao đâu, Lục Nguyên à, lần sau nếu như anh muốn, thì em đưa anh đi dạo quanh khu biệt thự này.”
Lục Nguyên: “….
Bây giờ, Lục Nguyên cuối cùng cũng hiểu ra được tờ giấy mà Viên Linh viết cho anh kia, chắc hẳn là bảo anh chín giờ sáng đợi cô ta ở cửa chính của khu biệt thự Đằng Vương.
Mà vừa nãy Trâu Nhan nhìn thấy anh đi ở bên trong khu này, sở dĩ sẽ bị kinh ngạc, chứ không phải bởi vì cô ta biết là anh sống ở nơi này.
Mà là cô ta cảm thấy một kẻ tầm thường như anh thì làm sao có thể vượt qua được cánh cửa được bảo vệ chặt chẽ như vậy, rồi lại đi vào bên trong khu biệt thự Đằng Vương này.
“Ngồi yên rồi chứ? Lục Nguyên này, chúng ta đi nhé.” – Viên Linh nói.
“Hả? Đi đâu?”
“Đi tới tiệc sinh nhật của bạn em, hì hì.” – Tâm tình của Viên Linh khá tốt.
Dù sao thì với góc nhìn của cô, Lục Nguyên là do xem thấy tờ giấy kia rồi đúng giờ đã hẹn mà đi vào khu biệt thự này chờ cô.
Xem ra… Tuy rằng ngày hôm qua anh ấy trông có vẻ từ chối bản thân cô nhiều lần, nhưng thật ra trong nội tâm vẫn là thích cô.