Sau cơn mưa, ánh nắng chói mắt xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào, làm Harry khó khăn lắm mới tỉnh lại nhìn thấy trước mắt đầy ánh sáng.
Cậu muốn nâng tay che ánh nắng chói mắt, lại phát hiện tay mình cứ như đeo chì không cách nào nâng nổi.
“Đừng nhúc nhích, tay của em bị trật rồi.” Giọng nam quen thuộc từ bên tai truyền đến, trong giọng nói mang theo một tia cứng ngắc và chán nản.
“Em...” Vừa mới mở miệng, lại phát hiện giọng của mình khàn khàn, cổ họng như lửa đốt khô khốc đau đớn.
“Muốn uống nước không? Ngày hôm qua em kêu rất to.”
Trí nhớ tối hôm qua dần dần hiện ra trong đầu, Harry bỗng dưng mở mắt, thậm chí còn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Cậu và Edward thật sự lên giường...
Mặt Harry bỗng dưng đỏ lên, lần đầu tiên của cậu trong cuộc đời này, đã cho đi như vậy.
Cậu thử nhúc nhích, lại cảm giác xương toàn thân của mình giống tan mất, nhất cái nơi phía sau. Cảm giác đau đớn mãnh liệt đêm qua đến bây giờ còn khiến cho 2 đùi của cậu hơi hơi run rẩy. Còn thắt lưng đã hoàn toàn không có cảm giác, cậu có chút hoài nghi thắt lưng của mình có phải đã bị đứt hay không. Đương nhiên, nếu quả thật bị đứt, cậu hẳn là vừa mở mắt thì đã ở bệnh viện rồi.
Đàn ông khi chịu đựng lần đầu tiên ở mặt sau so với phụ nữ thì đau đớn hơn, mà cậu lại còn cùng với đối tượng là một ma cà rồng “sức lực vô cùng lớn”...
Được rồi, ít nhất mình còn sống... Hơn nữa không có xương cốt nào bị bẻ gãy.
Còn những chỗ xanh tím trên người chỉ là chuyện nhỏ. Tuy rằng những mảng xanh tím kia, gần như che kín màu da trắng của cậu, theo bả vai đến chân, thậm chí còn có dấu bàn tay rất rõ ràng.
Nằm trên giường thật cẩn thận duỗi người, sau đó không lâu, cậu liền từ bỏ, chỉ có thể thành thành thật thật nằm ở trên giường, nhìn trần nhà trên đầu, chờ anh mang nước tới.
“Em có khỏe không?” Edward thật cẩn thận nâng cậu bạn trai phù thủy của mình dậy, đưa nước cho cậu.
“Khụ ——, hoàn hảo.” Ngoại trừ toàn thân đều đau. Cậu rất muốn nói mình giống như bị voi giẫm qua, nhưng thực tế, cậu chỉ bị anh chàng đẹp trai sắc mặt tái nhợt này đè ép cả đêm mà thôi, “Edward, em nghĩ mình nên tắm một cái.”
“Không cần...” Edward thấp giọng nói, “Trên thực tế, tối hôm qua sau khi kết thúc anh đã giúp em tắm rồi, em hoàn toàn không biết.”
Harry nhất thời không nói gì, mặt của cậu đã đỏ tới mang tai.
Buổi sáng khi tỉnh lại, trên người của cậu đúng thật là nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng lúc cậu đang bất tỉnh, bị chàng bạn trai ma cà rồng đùa nghịch.
Được rồi, dù sao vẫn là lần đầu tiên, chuyện này không có gì đáng thẹn thùng, Harry ở trong lòng yên lặng nói.
Uống nước xong, Harry vừa định nằm xuống, khóe mắt khi liếc về phía cái giường thì bỗng hít vào một hơi.
Đầu giường bằng kim loại trũng xuống thật sâu, còn rất rõ dấu bàn tai, trong đó 1 cột giường bằng kim loại đã bị bẽ gãy.Theo ánh mắt Harry nhìn qua, gương mặt anh căng lên, giống như nháy mắt đã biến thành một pho tượng màu xám trắng.
“Edward...”
“...” Anh không mở miệng, một lúc sau, anh mới rì rì nói, “Em nên thấy may mắn lúc đó anh đã tóm lấy đầu giường chứ không phải vai của em.”
“Không sao mà...” Harry bắt lấy cánh tay anh nói, “Em vẫn ổn. Trên thực tế, ngay cả thuốc bổ máu cũng đã chuẩn bị xong. Hơn nữa em còn cảm thấy đây là 1 cơ hội tốt để biến thành ma cà rồng... Nhưng, bây giờ nhìn lại cũng không thấy nguy hiểm như anh nói.”
“Em rất thất vọng phải không? Em vô cùng hi vọng lúc mình sắp chết bị anh biến thành ma cà rồng sao?” Edward bắt đầu nghiến răng, gằn từng chữ, trong đôi mắt xinh đẹp đã đầy lửa giận.
“Này, đừng như vậy mà... Một lát nữa, em sẽ tự trị cho mình.” Thấy chàng bạn trai ma cà rồng của mình giận thật sự, Harry cẩn thận nhúc nhích thân thể, nhẹ giọng nói, “Trên thực tế, cảm giác tối hôm qua cũng không tệ lắm.”
Anh nhìn chằm chằm cậu, một lát sau bỗng nhiên dời đi ánh mắt, đứng dậy, đi về phía cửa phòng ngủ.
“Edward? Anh đi đâu vậy?”
“Em nằm ở đây đừng nhúc nhích. Anh đi... Được rồi, anh đi nấu thức ăn cho em, nếu em không muốn bỏ qua luôn bữa trưa của mình.” Dứt lời, cửa phòng bị “rầm” một tiếng đóng lại.
“Thật là... mình còn tưởng anh ấy ngượng chứ!” Harry nhẹ nhàng hoạt động cổ tay bị trật, một lần nữa đem mình vùi vào trong chăn mềm mại.
Giờ khắc này, cậu gần như đã quên trận đại chiến sắp đến kia.
Kế tiếp, Harry đang vô cùng mệt mỏi gần như sắp lâm vào cơn mơ ngủ.
Nhưng mà, dưới lầu “rầm” “rầm” mấy tiếng nổ, làm cho cậu giật bắn mình tỉnh lại.
Gia tộc Volturi tấn công trước sao? Nhưng Alice hoàn toàn không có tin tức truyền đến.
Harry bỗng dưng ngồi dậy: “Đũa phép bay tới!” Đưa tay lấy đũa phép, kết quả bởi vì khẽ động vết thương ở phía sau, cậu hít sâu một hơi, lần nữa ngã về giường.
Ngay sau đó, cửa phòng bị “rầm” một tiếng mở ra.
Harry giơ lên đũa phép cảnh giác nhìn chằm chằm cửa.
“Harry!” Sirius lập tức xông vào, nhìn chằm chằm Harry.
“Sirius?” May mắn không phải là kẻ địch...
Bởi vì ngồi dậy quá nhanh mà hơn phân nửa đầu vai Harry lộ ra ngoài, trên làn da trắng nõn là những mảng xanh tím vô cùng chói mắt, khiến người đang vô cùng hưng phấn tới tìm con trai đỡ đầu của mình, kết quả lại gặp tên dơi con trước cửa mà buồn bực như Sirius, đã hoàn toàn cứng người lại. Một lúc sau, hắn thì thào mở miệng nói: “Các người...”
Đây quả thực so với chuyện gia tộc Volturi sắp tấn công còn khủng khiếp hơn gấp trăm lần... Harry bất đắc dĩ nhìn Sirius toàn thân giống như bị lửa giận đốt cháy, suy sụp buông đũa phép trong tay, vô lực ngã xuống giường.
“Harry, con sao rồi? Trời ạ!” Sirius vừa định chạy tới, lại thấy Edward Cullen đã nhanh hơn đi tới bên giường.
“Này, Harry...” Edward lo lắng nhìn Harry đang ôm chăn cuộn người trên giường.
“Em không sao.” Harry nhắm chặt mắt. Trên thực tế, cậu hi vọng tình huống của mình tệ hơn tí nữa, như vậy cậu đã có thể tránh không phải chứng kiến trận đánh kế tiếp, cha đỡ đầu và bạn trai...
Thấy con đỡ đầu của mình không sao, Sirius lập tức túm lấy áo của Edward, trong mắt đầy lửa giận: “Ngươi thật sự làm... Ngươi muốn giết nó sao? Edward Cullen, đừng tưởng rằng Harry thích ngươi thì ta sẽ không đánh ngươi! Ta nhất định phải... Ta nhất định phải...” Hắn không chút do dự vươn nắm tay, đánh 1 đấm.
“Dừng tay, Sirius!” Harry kinh ngạc đang nhìn cha đỡ đầu của mình. Chú ấy hồ đồ rồi sao? Không dùng phép thuật, trực tiếp dùng tay không.
Được rồi, đó đúng thật là tác phong của Gryffindor...
Với sức của phù thủy tuyệt đối không đánh lại ma cà rồng, ngay sau đó nắm tay của Sirius đã bị Edward bắt được.
Sau đó anh buông Sirius đang phẫn nộ ra, thấp giọng nói: “Là lỗi của tôi... Nếu ông thật sự muốn đánh tôi, thì hãy dùng phép thuật, nếu không tay của ông sẽ gãy xương.”
“Ngươi, cái tên dơi con kia...”
“Đừng như vậy, Sirius, là con uy hiếp Edward, anh ấy mới...” Ngay lúc cha đỡ đầu của mình thật sự muốn dùng phép thuật, Harry giữ chặt cánh tay của chú ấy. Sau đó, lại nhìn Edward đang hối hận vì lời nói của Sirius, cậu có chút bất mãn mở miệng nói, “Hey, thôi đi, con rất khỏe, con không có chết, cũng không bị thương gì cả, 2 người không cần như vậy.”
“Cũng không thể gạt bỏ khả năng em có thể bị thương hoặc chết,” anh thở dài, “Nhưng, anh vẫn làm thế.”
“Đó là bởi vì...” Đó là bởi vì sắp sửa đến trận đại chiến kia, chúng ta không muốn mang theo tiếc nuối. Harry cũng không muốn tự nói với cha đỡ đầu của mình chuyện này, cho nên đoạn sau cậu không nói tiếp.
“Khụ ——” nhìn 2 người đang âu yếm nhìn nhau, Sirius vô cùng buồn bực, hắn dùng sức nắm chặt tay, nhưng cũng không mạo hiểm làm cho mình gãy xương. Đương nhiên, hắn cũng không dùng phép thuật, bởi vì sẽ lại làm cho Harry không vui, “Harry, chúng ta nên nói chuyện. Chú có mấy lời muốn nói với con... một mình!”
“Anh ra ngoài trước, anh đi xem món mì ý trong bếp đã chín chưa.” Edward nhường phòng ngủ lại cho hai vị phù thủy.
“Nếu chú không phiền, con muốn mặc quần áo trước.” Harry chần chờ một chút, chỉ tủ áo bên cạnh.
“Đương nhiên.”
Khi Edward đóng cửa phòng lại, sắc mặt Sirius nghiêm túc hơn, hắn nhìn chằm chằm con trai đỡ đầu của mình, trịnh trọng mở miệng nói: “Harry, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.”
“Đúng vậy, con biết chú muốn nói cái gì, chú luôn phản đối bọn con ở cùng nhau, bởi vì Edward là ma cà rồng. Nhưng anh ấy rất tốt, người nhà của anh ấy cũng thế...” Bởi vì bọn họ bây giờ vì bảo vệ chú và con mà chuẩn bị chiến tranh.
“Khụ ——, chú biết chú không thể ngăn cản con, cũng như năm đó khi James yêu Lily, cậu ấy cũng cố chấp như vậy. Tính tình của con rất giống cha con.” Sirius dừng một chút, tiếp tục nói, “Quan hệ giữa ma cà rồng và nhân loại cũng không hiếm. Nhưng cũng không nhiều, bởi vì ma cà rồng rất khó khống chế sức mạnh của mình, sẽ khiến người yêu của họ bị thương thậm chí là chết. Cho dù bọn họ có thể khống chế lần một lần hai, nhưng còn lần 3 lần 4 thì sao? Được rồi, chú thừa nhận ma cà rồng nhà Cullen cũng không xấu, không giống bất kỳ ma cà rồng nào chú đã từng thấy. Ít nhất không có những ma cà rồng không cần ăn, nhưng sẽ vì bạn đời của mình mà nấu ăn. Nhưng chú chỉ hi vọng sau này 2 đứa không cần sống như vậy. Hoặc, nên tìm biện pháp an toàn hơn trước đã, —— như nghiên cứu chế tạo độc dược làm mềm cơ thể hay gì đó—— chú không mong 2 đứa làm tiếp loại chuyện này.”
“Con biết, cám ơn...” Trước đó cũng bởi vì thái độ Sirius đối với Edward nên Harry có chút bất mãn, còn bây giờ thì rất cảm động.
Trên thế giới này, từ khi cậu sống lại tới nay, có bạn bè và người thân mới, có cha mẹ yêu thương và em gái, bậy giờ cậu còn có Edward, người đã xem cậu là bạn đời vĩnh viễn. So với kiếp trước mà nói, cậu hạnh phúc hơn.
Nhưng mỗi khi cậu nhớ tới chuyện sẽ không còn được gặp lại Hermione, Ron, không thấy được Hogwarts, mãi mãi không bao giờ trở về nơi mình thật sự được sinh ra, trong tim của cậu vẫn có chút trống rỗng. Cậu tự nói với mình, dù không thể hoàn hảo, thì cả 2 thế giới là điều không thể đạt được.
Nhưng Sirius đến đây, đã bù lại chỗ trống trong tâm hồn cậu. Cho dù nhiều năm không gặp, chú ấy vẫn đối xử với cậu như xưa. Dù là lúc nào đi nữa, chú ấy đều là người nhà thân thiết nhất, người bạn thân nhất, cha đỡ đầu tốt nhất... Chú ấy cũng như cha cậu, như James, như Charles.
Vừa nghĩ tới trước khi tìm được Sirius, chú ấy một mình mang theo cha Grant sống cuộc đời lưu vong trước sự đuổi giết của ma cà rồng nhiều năm như vậy, Harry trong lòng liền cảm thấy khổ sở.
Mà gia tộc Volturi hiện tại muốn bắt cậu, cũng là vì để tìm được chú ấy. Cho nên cậu tuyệt đối không thể nói cho Sirius biết chuyện này, nếu không, với tính cách của chú ấy, nhất định sẽ trực tiếp tìm tới trụ sở của gia tộc Volturi.
Cậu muốn bảo vệ Sirius, giống như trước kia chú ấy đã bảo vệ cậu, bởi vì chú ấy là cha đỡ đầu của cậu, là người thân của cậu.
Edward và người nhà anh cũng muốn bảo vệ cậu, bởi vì bọn họ cũng đã sớm xem cậu là một thành viên của họ. Vì thế, họ tình nguyện mạo hiểm mạng sống.
Nghĩ tới những điều này, Harry trong lòng vừa áy náy vừa cảm động.
Không thể tìm được người nhà nào tốt hơn họ...
“Sirius, con...” Giọng Harry có chút nghẹn ngào, không biết nên nói cái gì.
Cậu nhìn cha đỡ đầu của mình thật lâu, thời gian không lưu lại dấu vết trên gương mặt điển trai của Sirius, cho nên đến giờ chú ấy vẫn xem cậu như trẻ con, không biết sau này đến khi nào thì mới có thể gặp lại...
“Hey, Harry, con sao vậy?” Sirius nghi hoặc nhìn cậu, vừa mới nãy hắn dường như nhìn thấy trong đôi mắt xanh kia đã đầy nước.
Bây giờ không phải lúc để mình đa sầu đa cảm, Harry tự nói với mình.
“Không, con chỉ là rất vui. Dù sao, chuyện của con và Edward, vô cùng hi vọng được trưởng bối ủng hộ!” Harry nhanh chóng bình phục tâm trạng, chân thành nói với cha đỡ đầu của mình, “Đáng tiếc về phần Charles con vẫn chưa biết phải nói thế nào, chẳng lẽ muốn con nói cho ông ấy biết con của ông ấy một phù thủy, mà nó còn có bạn trai là ma cà rồng...”
Sirius hồ nghi nhìn cậu, một lúc sau rốt cục thu hồi ánh mắt. Khi nghe đến câu nói kế tiếp của Harry, hắn ha ha cười lớn: “Charles đáng thương, chú nghĩ ông ta sẽ điên mất, chú nhớ là bạn trai của em gái con còn là một người sói...”
“Đúng vậy, ông ấy tuyệt đối sẽ điên mất...”
...
Lần này nói chuyện mãi đến khi Edward mang bữa trưa đến mới thôi. Nhìn Sirius biến mất trong phòng ngủ, Harry đem cằm đặt lên vai anh, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Chú ấy có thể phát hiện hay không? Ý em là, cảm xúc hôm nay của em có chút không tốt...”
“Không biết, anh không đọc được suy nghĩ của ông ấy. Nhưng anh sẽ bảo vệ em, Harry, dù có thế nào...” Edward thở dài, nâng cằm Harry lên, in lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng lạnh lẽo, như đang dùng nụ hôn để thề ước.
=======================================================================
Hắc hắc, như các nàng đã thấy, đây là thanh thủy văn chính hiệu á=)), ta không chịu trách nhiệm về bất cứ trường hợp “shock lâm sàn” nào nhá, có gì xin liên hệ tác giả để khiếu nại nha^^