Mấy tuần kế tiếp, thị trấn Forks phía tây bang Washington luôn mưa dầm không dứt.
Chạy nhanh vào nhà, Harry đem chiếc xe Chevrolet vào ga-ra, che cặp, chạy vào màn mưa.
Trên bầu trời giăng đầy những tầng mây xám xịt, giống như tâm trạng không tốt của cậu.
“Cha.” Mở cửa, cảnh sát trưởng Charles đang ngồi ở phòng khách, tập trung xem TV.
“Harry, con đã về!” Thấy con trai, Charles mày nhíu lại, “Con không mang dù sao?”
“A, hôm nay con quên mất.” Đem túi sách để trên ghế sô pha, Harry tùy ý vuốt vuốt mái tóc bị mưa làm ướt nhẹp, ánh mắt dừng ở tờ báo trên bàn.
“Kẻ giết người hàng loạt hoành hành, cảnh sát Seattle bó tay.”
Tiêu đề thật to đập vào mắt Harry, khiến tâm tình của cậu càng thêm buồn bực.
“Nghe thật đáng sợ.” Thấy Harry chú ý tới tin tức trên báo, Charles nghiêm túc nói, “Tuần này số người chết và mất tích lại gia tăng, lúc này con đừng bao giờ đi Seattle. Còn nữa, giúp cha nhắc nhở Bella. Đúng rồi, nó lại cùng Jacob ra ngoài à?”
“Đúng vậy.” Harry không yên lòng hồi đáp.
Có một người sói bên cạnh em gái mình, sẽ giúp cô ấy an toàn hơn.
“Con sao vậy, Harry?” Charles nghi hoặc nhìn con mình, ông cảm thấy Harry gần đây có chút bồn chồn.
“Không, không có gì, con chỉ đang nghĩ tối nay nên ăn gì. Dù sao Bella không ở nhà, con sẽ làm bữa tối.” Cười tươi với cha của mình, Harry đi vào phòng bếp.
Harry chán ghét chờ đợi, trong khoảng thời gian này không khí vô cùng bình tĩnh làm cậu nghĩ tới sự yên tĩnh trước cơn bão.
Cậu cảm thấy mình dường như đang nhớ tới lúc ở Hogwarts, khi bắt đầu cuộc chiến.
Không biết là ai đang theo dõi cậu. Không phải gia tộc Volturi, cũng không thể xác định có quan hệ với Victoria hay không, có lẽ là 1 gia tộc ma cà rồng xa lạ.
Bọn chúng ở chỗ tối, giống như bóng ma, chuẩn bị nhảy ra tấn công người khác bất cứ lúc nào. Harry không sợ chiến đấu, nhưng cậu lại không thể khiến Charles và Bella phải cả ngày lo lắng đề phòng.
Alice không thể đoán trước được hành động của đối phương, không biết bọn chúng dùng cách gì mà tránh được khả năng của cô ấy.
Thành viên nhà Cullen đã cố hết sức bảo vệ cho gia đình Harry, còn Jacob Black cũng vì Bella mà thường xuyên xuất hiện tại thị trấn Forks.
Nếu có thể, Harry thích tốc chiến tốc thắng hơn, tiếp tục như vậy, loại không khí áp lực và khẩn trương sẽ làm tâm tình của cậu càng khó chịu.Sau bữa cơm chiều, Harry đi vào phòng ngủ tối đen, tùy ý mở đèn.
Ngoài cửa sổ vẫn là cơn mưa nặng hạt, trong phòng khá ẩm ướt và im lặng.
Harry biết 1 thành viên nhà Cullen đang canh gác gần đây, có lẽ ở nóc nhà đối diện, có lẽ ở rừng cây khô bên cạnh.
Điều này làm cho trong lòng cậu không yên tâm lắm, cho dù bọn họ không sợ lạnh, cũng không cần ngủ.
Trên thực tế, Harry cảm thấy mình không cần được bảo vệ như vậy, bởi vì cậu đã bố trí thần chú cảnh giới và thần chú phòng ngự, có thể phát hiện sinh vật lạ tiếp cận cậu.
Nhưng Edward chỉ dùng vài câu nói đã dễ dàng thuyết phục cậu: “Harry, em có thể dùng phép thuật bảo vệ mình, nhưng Charles và Bella thì sao? Em có thể chắc chắn với tốc độc nhanh như chớp của ma cà rồng, đồng thời bảo đảm Charles và em đều an toàn sao?”
Kết luận là không thể.
Harry buồn bực tháo xuống mắt kính, dùng sức nhéo nhéo mũi của mình.
Nhớ tới bài luận văn, Harry không thể không chấn chỉnh tinh thần, không tình nguyện chuẩn bị bài tập ngày mai cần nộp.
Tất cả chuyện này mãi đến khi Bella được Jacob đưa về nhà, phòng Charles vang lên tiếng ngáy mới thôi.
Lúc Harry vừa mới dọn dẹp sách vở, giữa màn mưa ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng “bụp”.
Âm thanh khá quen thuộc...
Harry lập tức xuống giường, đây là tiếng độn thổ.
Cậu lập tức đi tới bên cửa sổ, mở ra. Đã thấy một bóng đen xuất hiện, ngay sau đó 1 ánh sáng xanh xuyên thấu màn mưa, hướng về bóng đen vọt tới.
Trời ạ, đó là...
“Jasper!” Harry vội vàng hô: “Hey, khoan đã! Sirius, đừng tấn công, anh ta là người bảo vệ con hôm nay!”
Sirius khoác áo choàng đứng trong màn mưa tối đen, Jasper đứng đối diện dưới đèn đường, đề phòng nhìn lên người đột nhiên xuất hiện. Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt tái nhợt không chút biểu cảm.
“Dơi con nhà Cullen à?” Giọng nam quen thuộc dưới áo choàng truyền đến, mang theo một tia khinh thường.
“Ngươi cũng là... phù thủy?” Jasper cẩn thận nhìn người kia, trong mắt lại mang theo một tia tò mò, “Sirius Black?” Đối với vị cha đỡ đầu của bạn đời mà người anh em nhà mình đã chọn, thành viên nhà Cullen cũng đã nghe nói qua, hình như là một vị phù thủy cực mạnh nhưng rất cố chấp.
“Đúng vậy.” Có lẽ bởi vì đối phương cũng đang bảo vệ con trai đỡ đầu của mình, Sirius liếc mắt nhìn Jasper một cái, cũng không nói thêm gì.
Vì thế Harry cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đây là lần đầu tiên Sirius đến Forks thăm Harry.
Sirius nhanh nhẹn nhảy qua tường, đến cửa sổ lầu 2 của Harry, có lẽ là bởi vì trước đó đã dùng cho mình 1 câu thần chú lơ lửng.
“Sirius, sao chú lại tới đây?” Harry mừng rỡ nhìn đối phương cởi áo choàng, lộ ra gương mặt điển trai của Sirius.
“Đến thăm con trai đỡ đầu đáng yêu của chú.” Thần chú phòng mưa giúp Sirius cả người khô ráo, cho Harry một cái ôm thật chặt, mở miệng nói, “Chú đã đến Seattle mấy ngày.”
“Sirius...” Harry có chút hối hận đem chuyện này kể với Sirius, “Chú đã quên mình cũng đang bị hoàng tộc ma cà rồng truy nã sao?”
“Hey, bình tĩnh nào, Harry. Chú chỉ điều tra một chút mà thôi, không có lộ diện.” Sirius khá thoải mái nói, cởi áo choàng tùy tiện đặt trên bàn, sau đó vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn, “Không hề nghi ngờ gì, đó là một đám ma cà rồng. Bọn chúng cuồng bạo khát máu, làm việc không kiêng dè, ở Seattle tùy ý giết người. Chú không biết đám ma cà rồng kia và kẻ đang theo dõi con có quan hệ hay không, nhưng Harry, con nên cẩn thận. Theo chú được biết, bọn chúng khá đông, hơn nữa số lượng hình như lại tăng lên.”
“...” Harry trầm mặc, một lúc sau, cậu quơ quơ đũa phép đặt bên gối, “Không có gì, có lẽ không liên quan tới con. Dù sao thì Seattle cách thị trấn Forks cũng khá xa. Hơn nữa con cũng là 1 phù thủy từng sống sót trên chiến trường.”
“Được rồi, Harry.” Sirius tươi cười với cậu, “Nhưng chú mong rằng con không đi chiến đấu, chuyện này, nên để tên dơi con kia xử lý đi.”
Bị vây trong sự lo lắng cho an toàn của Harry, Sirius rốt cục cảm thấy ma cà rồng so với người bình thường mạnh hơn nhiều, ít nhất có thể bảo vệ Harry an toàn.
“Khụ ——, xin gọi anh ấy là Edward.” Harry bất mãn nói.
“Được rồi, được rồi, Edward.” Sirius vẻ mặt chán ghét nhớ kỹ tên Edward, “Chỉ cần hắn có thể bảo vệ tốt cho con.”
“Đương nhiên, đây là chuyện anh ấy luôn làm, Sirius.” Harry trên mặt lộ ra tươi cười.
Sirius thở dài, một lần nữa cầm áo choàng trên bàn: “Nghe này, Harry, chú phải lập tức trở về, Grant không tốt lắm. Thời tiết thế này chú sợ bệnh của cậu ấy phát tác.”
“Con không sao, bên ngoài còn có thành viên nhà Cullen bảo vệ con và Charles, chú về trước đi.”
“Bên ngoài kia... ý chú là, thành viên nhà Cullen sẽ luôn ở gần đây ư?” Nhắc tới nhà Cullen, Sirius lập tức trưng ra vẻ mặt không tình nguyện.
“Đúng vậy, bọn họ luôn cử 1 người ở bên cạnh con.”
“Được rồi —— cứ vậy đi, có việc gì cứ cho chú biết. Nên nhớ, chú rất chờ mong một trận chiến!” Sirius phủ thêm áo choàng, biến mất trong phòng Harry.
Harry nhìn chằm chằm chỗ Sirius biến mất, ngẩn người thật lâu.
Cậu vô thức cầm lấy quyển sách ở đầu giường, giở từng tờ từng tờ, nhưng không đọc chữ nào.
Mấy phút đồng hồ sau, Edward toàn thân bị mưa làm ướt theo cửa sổ còn chưa đóng nhảy vào, áo sơmi ướt sũng áp vào làn da tái nhợt như đá cẩm thạch, phản xạ dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường.
“Edward!” Thấy anh, Harry phục hồi tinh thần lại, bỏ xuống cuốn sách mình dùng để giết thời gian, nhào tới chỗ anh, “Sao anh lại tới đây, Jasper đâu?”
“Hey, khoan đã, Harry.” Edward nhanh nhẹn bắt được tay cậu, trước khi Harry dán vào thì đỡ được cậu, “Em muốn bị ướt sao?”
“Vậy cũng không sao.” Harry có chút không kiên nhẫn ngồi trở lại trên giường, cho anh 1 câu thần chú khô ráo, “Nếu anh muốn tắm, phòng tắm của em đó cứ việc tự nhiên.”
“Không cần, Harry,” Gương mặt nghiêm túc của anh bởi vì mỉm cười mà trở nên dịu dàng, anh sửa sang lại mái tóc bị phép thuật sấy khô làm rối, ngồi ở bên giường, “Jasper về trước, đêm nay anh ở đây. Vậy tối hôm nay thế nào?”
“Chẳng ra gì cả...” Harry thở dài, đưa tay đặt lên vai anh, đem anh đẩy ngã trên giường mềm mại, “Em ghét chờ đợi, vừa rồi Sirius có tới.”
“Anh biết, Jasper nói với anh.” Edward nhấc đầu đặt lên gối, rồi kéo Harry nằm ở bên cạnh mình, đắp chăn cho cậu: “Harry, dù ông ấy có nói gì, chuyện này giao cho bọn anh là được, em không cần lo lắng.”
“Anh cũng biết đó là không thể.” Harry đưa tay ôm vòng eo cứng rắn lạnh lẽo của anh, “Edward, anh thành thật nói cho em biết, đám tội phạm ở Seattle có phải chính là...”
Điều tra lâu như vậy, người nhà Cullen không thể ngay cả chút manh mối cũng không có.
“...” Do dự trong chốc lát, Edward nghiêng đầu, đem cái trán lạnh lẽo áp vào trên cổ ấm áp của Harry, “Đúng vậy, bọn chúng rất có khả năng tất cả đều mới sinh. Rõ ràng, có người tạo ra chúng, nhưng không dẫn dắt giáo dục bọn chúng. Cho nên chúng ở Seattle không hề e dè, tùy ý giết người, cha đỡ đầu của em nói em biết à?”
“Ưhm.” Harry bởi vì làn da lạnh lẽo của ma cà rồng mà rùng mình một cái, nhưng một lát sau cậu bắt đầu hưởng thụ cảm giác bóng loáng như đá cẩm thạch, “Nhưng chú ấy cũng không biết có bao nhiêu tên, anh cho rằng bọn chúng nhằm vào em sao?”
Edward trầm mặc.
Mãi đến khi Harry kỳ quái nhìn anh, Edward mới chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, Alice đã thấy được. Là Victoria...”
“Ý anh là...” Hình ảnh nữ ma cà rồng tóc đỏ lập tức di động trong đầu Harry, gương mặt lạnh lẽo quỷ dị, đôi mắt đỏ lãnh khốc khát máu, tràn ngập hận thù nhìn cậu với ánh mắt như dã thú, “Là cô ta đang tạo ra ma cà rồng mới sinh sao? Cô muốn báo thù cho James à?”
“Chỉ sợ là vậy. Cô ta biết một mình không đối phó được gia đình Cullen bọn anh, cho nên...” Edward nghiến răng, trông có vẻ khá khẩn trương, “Nhưng anh không biết bây giờ đã có bao tên mới sinh ở Seattle, Alice không thể nhìn thấy số lượng của bọn chúng.”
Harry không mở miệng. Nói thật, nghe được có 1 đám mới sinh không biết là bao nhiêu tên đang nhằm vào cậu, Harry cũng không quá khẩn trương, trái lại, cậu còn nhẹ nhàng thở ra.
Đã biết rõ mọi chuyện, cậu cũng không cần cứ như ruồi bọ xoay quanh khắp nơi.
=====================================================================
Phim lần này có thể nói là dài 1 chút so với những lần trước, nhưng cũng không tính là quá dài=)), bộ này vốn hơi rút ngắn mà^^