Cuối tuần này, Charles hiếm khi không tăng ca.
Lúc Harry xuống lầu, ông đang bồn chồn nhìn chằm chằm TV, không biết đang thẩn thơ đến nơi nào.
“Chào, cha.” Harry chào ông.
“Ừ.” Charles bất an gật đầu, nghiêng mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Có lẽ mình nên tìm Billy nói chuyện rõ ràng, hai đứa nó bây giờ không phải quá nhỏ sao?”
Theo ánh mắt cha mình, Harry nhìn ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Jacob tới đón Bella.
Jacob dùng 1 tay ôm eo Bella, cúi đầu nói gì đó với cô.
Bởi vì quen thân với Billy, Charles chấp nhận chuyện yêu đương của con gái mình, nhưng thái độ của ông trông có vẻ vẫn còn có chút không cam lòng. Như nếu đối phương không phải Jacob Black, ông có lẽ đã nghĩ ra cách điều tra thân thế gốc gác người ta rồi.
“Con đi xem họ.” Harry chần chờ một chút đi ra ngoài.
“Chào, Harry.” Thấy Harry, Jacob có chút xấu hổ chào hỏi, “Anh và Edward Cullen...”
Harry lập tức nhớ tới Bella ngày hôm qua đã nói cho cậu ta biết, cô đã nói với cậu ta quan hệ của cậu và Edward.
“Đúng là như vậy.” Harry đẩy mắt kính.
“Nhưng hắn là ma cà rồng...” Jacob nhìn cậu, có chút muốn nói lại thôi.
“Tôi là phù thủy, Jacob.” Harry không chút do dự nói.
Ma cà rồng và người sói... Được rồi, ít ra cậu ta cũng không nhiều lời.
“Đúng vậy, đúng vậy. Em chỉ cần một thời gian để thích ứng, dù sao tương lai chúng ta...” Nói xong, cậu ta cúi đầu nhìn nhìn Bella, lại bị 1 cú thúc khuỷu tay của em gái cậu cắt ngang.
“Harry, đừng để ý đến cậu ta.” Bella đẩy Jacob ra cầm túi xách trên ghế, lôi kéo Jacob đi ra cửa, “Có thể đến tối em mới trở về, em đã nói với Charles.”
Chẳng lẽ Jacob đang tính toán muốn kết thân thích với Edward sao? Mang theo vẻ mặt không thoải mái, nhìn bóng dáng thiếu niên người sói chở em gái, Harry yên lặng nghĩ.
Nghe nói bầy sói có “dấu ấn”, không biết Bella có phải là “bạn đời đóng dấu” của Jacob không, nếu không phải...Trước kia nghe nói tới chuyện của Sam Ully và bạn gái Emily của anh ta, Harry có chút lo lắng cho em gái của mình.
Độn thổ đến bên ngoài bãi đất trống của nhà Cullen thì Harry vừa lúc nhìn thấy Emmet Cullen mang theo một cái túi lớn chui vào chiếc xe vượt địa hình của anh ta.
“Chào, Emmet, hôm nay mọi người muốn ra ngoài săn bắn sao?” Harry nói với anh ta.
“Đương nhiên.” Anh chàng ma cà rồng cao to nhô đầu ra từ chiếc xe của mình, nhếch miệng với cậu, “Harry, cậu tới vừa đúng lúc. Hôm nay đến phiên Edward ở lại, các ngươi có thể tận tình trải qua thế giới hai người.”
“Thật đáng tiếc, thật ra hôm nay tôi tới tìm anh.” Harry làm như rất tiếc nuối.
“Tìm tôi?” Emmet cảm thấy khó hiểu nhìn cậu.
“A, đúng vậy.” Harry bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Gần đây tôi học 1 ít phép thuật mới, muốn tìm anh để nghiệm chứng. Anh không phải vẫn muốn đánh một trận với tôi sao?”
“Thật chứ?” Vừa nói tới đánh nhau, Emmet đã đầy hưng phấn, “Vậy hôm nay tôi không đi, nhường cho Edward đi săn bắn vậy!
“Anh nói cái gì, Emmet?” Lời Emmet còn chưa dứt, một giọng nữ lạnh lùng truyền đến từ cửa.
Rosalie từ trong nhà đi ra, đưa mắt nhìn Harry rồi nhìn sang bạn đời của mình.
“Khụ ——, Rosalie...” Emmet yên lặng quay đầu, nói với Harry, “Đáng tiếc hôm nay tôi phải đi cùng Rosalie, không có thời gian, nếu không chúng ta có thể đổi lúc khác.”
“Được, tôi mới vừa học một loại thuật nguyền rủa, có thể biến đàn ông thành phụ nữ, cũng không biết đối với ma cà rồng có tác dụng không?” Harry đẩy mắt kính, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn … từ trên xuống dưới … của Emmet.
“Chúa ơi ——” Emmet làm 1 cái biểu cảm co rúm người rất khoa trương, liếc mắt nhìn Rosalie ngồi bên cạnh nói, “Tôi biết cậu ghen tị với tôi, bởi vì Edward cậu ta... Cho nên cậu muốn hủy diệt ‘tính’ phúc của tôi. Cậu đúng là xấu xa, Harry, thật sự là phù thủy độc ác!”
“Quá khen.” Thật sự là 1 kích quá mạnh! Harry nghiến răng nheo mắt lại, trong lòng nghĩ nên dùng câu thần chú nào giáo huấn anh ta.
“Câm miệng đi, Emmet!” Chẳng biết từ lúc nào, một giọng nam quen thuộc xuất hiện phía sau Harry, một cánh tay lạnh lẽo từ phía sau ôm eo của cậu, “Harry, đừng để ý tới mấy lời nói nhảm của Emmet.”
“Edward.” Harry nghiêng đầu sang, đáng thương nhìn chàng bạn trai ma cà rồng.
Edward yên lặng tránh tầm mắt, thấp giọng nói: “Cha đỡ đầu của em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Được rồi, bây giờ lại thêm lý do, Harry dưới đáy lòng thở dài.
Emmet ngồi trên xe nhìn đôi tình nhân phù thủy và ma cà rồng, trên mặt nhất thời lộ ra biểu cảm vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng nhìn thấy Harry lặng lẽ quơ quơ đũa phép trong tay về phía mình, thì anh ta vô cùng thức thời ngậm miệng lại.
Thoáng nhìn Rosalie đang ngồi bên cạnh Emmet đang dùng khẩu hình nói “Xin cứ tự nhiên” với cậu, trên mặt Harry rốt cục lộ ra biểu cảm vui mừng, tâm tình Rosalie hôm nay có vẻ tốt.
Kể từ khi biết Emmetn đối với phép thuật nguyền rủa của cậu vẫn còn sợ hãi, Harry đã biết làm cách nào để đối phó anh chàng cao to luôn thích trêu chọc cậu.
Một lúc sau, Emmet bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Harry, xe của tôi hôm qua bị xước 1 mảnh sơn, làm phiền cậu, ngay tại đuôi xe.”
“Được rồi, được rồi.” Harry lặng đi một chút thở dài, ra phía sau xe tìm chỗ bị xước.
Một câu Sửa chữa! Phần bị xước lập tức như mới.
“Harry, cậu nên để anh ấy tự mang xe đi sửa!” Sau giọng nói dễ nghe là 1 vóc người nhỏ xinh từ trong đi ra, “Phép thuật của cậu sớm muộn gì cũng sẽ làm hư bọn tớ.”
Thấy Alice, Harry vô cùng vui vẻ: “Chào, Alice. Chào, Jasper.”
“Xin chào, Harry.” Anh chàng ma cà rồng tóc vàng đi theo sao Alice lễ phép lên tiếng chào hỏi, ôm lấy bạn đời của mình lên một chiếc xe khác.
Cuối cùng là chủ gia đình Cullen, Carlisle và bạn đời của ông, Esme đang đi ra.
“Harry.” Thấy Harry, họ rất vui.
“Carlisle, Esme.” Harry chào họ. Hôm nay cậu vốn muốn nói với Carlisle về đoạn lịch sử bí ẩn kia, nhưng vừa lúc họ đi ra ngoài săn bắn, chỉ có thể để lần sau.
Đưa mắt nhìn cả gia đình Cullen rời đi, Edward ở bên cạnh Harry mỉm cười nói: “Chúng ta vào nhà đi, hôm nay phụ đạo hoá học, hay điều chế độc dược?”
“Không, hai cái đều không phải. Edward, em đang tìm nơi để luyện tập phép thuật mới.” Sau đó, Harry đem những thứ biết được từ chỗ Sirius và cha Grant kể cho anh nghe.
“Đúng là rất thần kỳ... Lịch sử từng được chôn dấu trong khói lửa, luôn mang theo màu sắc thần bí. Không ngờ phù thủy và giáo sĩ lại...” Edward có chút cảm thán nói.
“Đúng vậy, chiến tranh...” Nếu so sánh với cuộc chiến ở thế giới phép thuật, thì cuộc chiến ở đây tàn khốc hơn nhiều.
Trong chủng tộc, giữa chủng tộc...
Kết quả lại là lưỡng bại câu thương, đều biến mất khỏi thế giới này...
“Harry...” Giống như nhìn ra Harry cảm khái, hai tay lạnh lẽo của anh vuốt ve mặt cậu, thấp giọng nói, “Cuộc chiến này đã là quá khứ, dù em trước kia đã trải qua, hay là phù thủy nơi này từng trải qua.”
“Edward...” Giống như bị giọng nói thong thả dịu dàng của anh mê hoặc, Harry đem môi của mình đưa qua, nhẹ giọng, “Ma cà rồng thật sự không có kỹ năng dụ dỗ sao? Sao em lại cảm thấy bị anh mê hoặc chứ?”
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của anh: “Anh mới là người bị mê hoặc... So với lịch sử phù thủy, anh cảm thấy giải quyết vấn đền cha đỡ đầu của em mới là chuyện quan trọng.”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ em không muốn nói chuyện này...” Harry có chút bất mãn nỉ non nói, sau đó cậu thấy anh chậm rãi lấy mắt kính trên mặt cậu xuống.
Tim Harry bắt đầu đập nhanh, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào sô pha phía sau.
Bỗng nhiên, trên cánh tay cảm thấy lạnh lẽo trơn mượt, khiến cậu khẽ run rẩy.
“Medusa ——” Harry đẩy Edward ra, từ trong tay áo túm ra một con rắn nhỏ màu xanh biếc, kinh ngạc nhìn nó, “Sao cô lại ở chỗ này?”
Con rắn Mamba xanh biến dị vặn vẹo lên thân thể, đáng thương nhìn cậu: “Thiếu niên yêu dấu của ta, đã hoàn toàn quên mất ta! Harry, ta vừa rồi đã kêu vài tiếng...”
“Xin lỗi.” Harry không hề có thành ý dùng xà ngữ nói, vừa rồi không khí tốt biết bao nhiêu chứ...
“Cậu đi rồi, không có người nói chuyện với tôi...” Medusa đem thân thể của chính mình quấn vòng trên cổ tay Harry, khiến nó trông giống 1 cái vòng tay xanh biếc.
Bỗng nhiên nó biến mất khỏi tay Harry, theo sau một tiếng xà thét chói tai, con rắn nhỏ xanh biếc bay lên, rơi xuống 1 góc thảm phòng khách.
Edward rút tay về, ôn hòa nhìn Harry: “Bây giờ... Em cần luyện tập phép thuật ư? Bên ngoài chắc có thể... Còn nữa, cuộn giấy em lấy từ chỗ cha đỡ đầu của em, anh và Carlisle cũng có thể giúp em phiên dịch. Đương nhiên, nếu em muốn học tiếng Anh cổ, anh sẽ dạy em.”
“Việc đó ít nhất chờ em thi lên đại học đã...” Thật sâu thở dài, Harry liếc mắt nhìn “thi thể” Medusa vẫn nằm trên đất, đi theo Edward ra khỏi phòng khách.
=========================================
Có ai còn nhớ “nàng” Medusa hem thía?=)) em lại làm kỳ đà rùi, mà dù hem có em thì mọi chuyện cũng chưa “tới” đâu được a^^