Sau khi nghỉ hè kết thúc, anh em nhà Swan đã là học sinh năm ba, đây cũng là năm cuối của họ trước khi lên đại học.
Đương nhiên, anh chị em nhà Cullen cũng đã lên năm ba.
Đây đã là lần thứ 8 Edward Cullen “hưởng thụ” cuộc sống trung học.
“Chào, Harry, khuya hôm nay có tụ họp. Ngay tại nhà của tôi, có thì giờ rãnh không?” Mike với khuôn mặt trẻ con từ phía sau đi tới, khoát tay lên vai Harry.
“Tôi...” Harry vừa mới mở miệng, lại bị thanh niên có đôi mắt màu vàng bên cạnh cắt ngang.
“Harry, luận văn của cậu vẫn chưa viết xong, ngoài ra cậu còn một đống thí nghiệm vẫn chưa xong.” Edward Cullen ầm thầm nhắc nhở cậu bạn trai phù thủy của mình.
“A, đúng vậy, suýt chút nữa quên mất.” Harry chợt nhớ tới, loại độc dược tối hôm qua bắt đầu điều chế, tới khuya hôm nay là có thể hoàn thành xong, “Mike, cậu đi 1 mình đi, tôi có lẽ không có thời gian, cậu có thể hỏi nhóm của Taylor ấy.”
“Được rồi, được rồi, Harry, gần đây cậu quả thật mê hoá học rồi, muốn là nhà hóa học điên cuồng à?” Mike bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi nhanh hơn.
Hoá học... Harry trong lòng rên rỉ, mình muốn thi điều chế thuốc quả thật là tự chuốc lấy cực khổ mà!
“Anh sẽ tiếp tục giúp em học bổ túc, Harry. Nên nhớ với thành tích môn hóa bây giờ của em, nếu chọn học điều chế thuốc chuyên nghiệp thì... Chẳng qua nếu như em đem thành quả nghiên cứu độc dược của mình đến làm luận văn xin vào đại học, có lẽ...” Edward có chút muốn nói lại thôi.
Harry bất mãn liếc mắt nhìn đối phương một cái, uể oải đi vào bãi đỗ xe: “Em vẫn nên thành thành thật thật theo anh học, anh tin rằng bọn họ sẽ không xem em là người kỳ quái sao? Chuyện học lên ngành điều chế thuốc chuyên nghiệp có liên hệ mật thiết nhất với độc dược học của phù thủy. Em hy vọng có thể mau chóng nghiên cứu chế tạo ra độc dược trị chứng khó thở, dù em không phải giáo sư Snape.”
“Đúng rồi, vị cha Grant Hunphrey đó sao rồi?” Edward buồn cười nhìn Harry, đổi đề tài “Bây giờ ông ấy...”
“Ông ấy đã xuất viện, nhưng vẫn đang nghỉ ngơi điều dưỡng. Nghe nói khi chạy trốn khắp nơi cùng Sirius, đối với sức khỏe của cha Grant có ảnh hưởng rất lớn. Đến bây giờ em vẫn không biết gia tộc Volturi và họ rốt cuộc có hận thù sâu nặng gì, cứ luôn truy giết bọn họ nhiều năm như vậy?” Harry thở dài.
Được rồi, dù thế nào, họ bây giờ khá an toàn.
Hôm đó, Sirius đối với Edward không có thái độ hữu hảo, là vấn đề làm Harry nhức đầu. Từ sau khi chú ấy tỏ rõ sẽ không ủng hộ hai người họ ở cùng nhau, Harry không còn dám mang Edward đến hạt Avery.
Đối với thái độ cực kỳ cứng rắn của Sirius, Harry thât sự không có biện pháp. Trước khi chưa thay đổi được suy nghĩ của Sirius, Harry cũng không muốn để hai người gặp lại, phòng ngừa chuyện lần trước lại phát sinh.
“Khả năng của anh đối với cha đỡ đầu của em không phải hoàn toàn không có tác dụng, tuy rằng anh không thể đọc được suy nghĩ của ông ấy rõ ràng như những người khác, nhưng anh có thể đọc được vài thứ đứt quãng. Có lẽ toàn bộ phù thủy đều có thể hoặc nhiều hoặc ít miễn dịch với khả năng đọc suy nghĩ của anh.”
“Vậy anh đọc được cái gì?” Harry tò mò nhìn anh, trong số những người Edward từng gặp, chỉ có cậu và Bella có thể hoàn toàn miễn dịch khả năng đọc suy nghĩ của anh, còn Sirius thì coi như 1 nửa.Ý cười trên mặt anh biến mất, anh im lặng một lúc sau mới đáp: “Anh không lắm, lúc đó tâm tình của ông ấy rất kích động, có lẽ muốn thừa dịp em không ở đó, cho anh nếm thử vài câu Avada Kedavra. Thế, Harry, Avada là cái gì?”
“Khụ ——” Harry mở to mắt, “Edward, anh không cần để ý cái đó. Chú ấy sẽ không làm vậy đâu, chú ấy chỉ rất tức giận mà thôi.” Sau đó cậu lại lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, “Anh không tức giận chứ?”
“Không, ” Giọng anh khá dịu dàng, “Anh chỉ có chút uể oải mà thôi. Em rất thương ông ấy à?”
“Đúng vậy, nhưng cách nhìn của ông ấy không ảnh hưởng đến em.” Nếu không phải đang ở đám đông, Harry thật muốn dùng nụ hôn để chứng minh.
“Anh rất vui.” Đọi mắt vàng của anh sáng lên, cầm tay cậu rồi nhanh chóng buông ra.
Dù sao cũng không ai có thể thấy rõ động tác của anh, không phải sao? Harry lướt nhìn bạn học xung quanh, cảm thấy nhịp tim của mình lập tức nhanh hơn.
Tới bãi đỗ xe, hai người liền đi tới xe của mình.
“Ngày mai là thứ bảy, anh muốn cùng Carlisle và mọi người đi ‘lữ hành’. Em có dự tính gì chưa, muốn đi cùng bọn anh không?” Đứng bên cạnh chiếc Volvo màu bạc, anh chàng ma cà rồng đẹp trai có vẻ vô cùng phong độ tao nhã.
“Không, em định đến chỗ Sirius. Chú ấy đồng ý nói cho em nhge 1 ít thành quả nghiên cứu của chú ấy về phù thủy bản thổ trong mấy năm gần đây. Tuy rằng em rất nghi ngờ, dùng từ ‘nghiên cứu’ để hình dung có thích hợp hay không.” Harry đương nhiên biết “lữ hành” của nhà Cullen là có ý gì. Mặc dù đối với chuyện này rất có hứng thú, nhưng so chuyện đó, thì những phép thuật thần bí của phù thủy bản thổ vẫn làm cho cậu bị hấp dẫn hơn, cho dù cậu không phải xuất thân từ Ravenclaw.
“Được rồi, vậy thứ 2 chúng ta gặp lại.” Edward có chút thất vọng nhún nhún vai, chui vào xe của mình.
“Không ——, anh không nhớ món độc dược của em sao, tối nay em sẽ đến nhà anh một chuyến. Khoảng mười hai giờ, thế nào...” Harry “mờ ám” nháy mắt với anh.
“Harry... Được rồi, anh chờ em.” Edward lặng đi một chút, có chút bất đắc dĩ nhô đầu ra khỏi cửa xe, giọng nói lại mang theo một chút vui mừng.
“Đương nhiên, anh phải giúp em chuẩn bị nguyên liệu của bước tiếp theo, sau đó...” Harry nheo mắt lại, rì rì mở miệng nói, “Lúc em ở tầng hầm chế thuốc, xin đừng tới quấy rầy em.”
Biểu cảm vui mừng của anh cứng lại trên mặt, nhướn mi.
Sau khi chiếc Volvo màu bạc ra khỏi cửa trường học, Harry khoái trá tựa vào chiếc xe tải Chevrolet, đợi em gái song sinh —— Bella Swan.
Bởi vì 2 anh em dùng chung 1 chiếc xe, cho nên bình thường luôn cùng nhau về nhà.
Nhưng khi thấy thiếu niên da đỏ cưỡi xe máy xuất hiện ở cửa trường học, Harry mới nhớ đến em gái của mình hôm nay có cuộc hẹn với cậu bé người sói.
Jacob cao hơn người xung quanh rất nhiều, nên khá khiến người khác chú ý. Cậu ta mặc quần áo tùy ý cùng bộ dạng cau mày khiến người khác cảm thấy giống như thành phần bất lương, nên những học sinh bên cạnh đều tự giác đi vòng.
A, thằng nhóc đó... Chẳng lẽ đám người sói ở La Push sau khi thức tỉnh, luôn phát triển hơn cả thời kỳ trường thành sao?
Được rồi, dù nói gì thì, Bella thích cậu ta...
Harry thở dài, khởi động ô tô, quyết định không chờ em gái của mình.
Sáng sớm hôm sau, Bella đi theo bạn trai tân nhiệm của mình —— Jacob Black tới La Push, còn Harry thì độn thổ tới hạt Avery.
Lúc Harry đột nhiên xuất hiện ở ven biển trong hạt Avery thì suýt chút nữa bị một tiếng thét chói tai làm ngất xỉu.
Harry lúc này mới kịp phản ứng, thần chú độn thổ của cậu xảy ra vấn đề, địa điểm xuất hiện bị lệch lạc, hơn nữa bởi vì trước đó không dùng thần chú xem nhẹ nguyền rủa, bị người khác thấy được.
Một câu “Obliviate” đánh vào cô gái đang thét lớn, Harry cho mình thêm 1 câu thần chú xem nhẹ rồi nhanh chóng thoát khỏi bờ biển.
Trước khi độn thổ đã thất thần, suýt chút nữa khiến cậu bị phân tách trong quá trình chuyển không gian. Kết quả vì địa điểm bị lệch, Harry không xuất hiện 1 cách chính xác trong sân sau giáo đường.
Hôm nay thời tiết ven biển vô cùng tốt, từ vị trí này vừa lúc có thể nhìn thấy chóp nhọn của giáo đường, Harry thích thú đi trong gió biển về hướng giáo đường nhỏ.
Tới cửa, Harry phát hiện trước đó vài ngày bởi vì cha sứ bị bệnh mà đóng cửa nên hôm nay giáo đường đã có thể mở cửa lại.
Cha Grant không sao rồi à?
Bởi vì thời gian còn sớm, trước đại sảnh giáo đường im ắng, không có đám người cầu nguyện, Harry lập tức đi về phía sau.
Còn chưa đi tới cửa, thanh âm bên trong đã truyền ra.
“Grant, cậu nên xin điều 1 tu sĩ nữa đi, những thứ như chủ trì hôn lễ đối cậu bây giờ mà nói quá vất vã.” Giọng nói của Sirius hiếm khi nghiêm túc như vậy.
“Anh không nhớ sao, anh cũng coi như một cha sứ, tuy rằng giấy chứng nhận của anh là dùng thần chú lẫn lộn giả tạo. Cho nên tiếp tục xin một tu sĩ nữa có thể không dễ dàng, hơn nữa ngày mai còn có một buổi hôn lễ. Sirius, anh cũng hiểu rõ, với cơ thể của tôi mà nói, có lẽ đây là lần cuối cùng!”
Harry dừng một chút, nhẹ chân, lặng lẽ đi tới cửa.
Sau đó cậu thấy cha Grant mệt mỏi dựa vào bên giường, sắc mặt có chút không tốt lắm, mang vẻ tái nhợt do bệnh, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh.
Sirius đứng bên giường lặng đi một chút, sắc mặt rất khó coi.
Hắn bình tĩnh nhìn cha sứ trong chốc lát, chán nản mở miệng nói: “Đều bởi vì tôi... Nếu lúc ấy không phải vì giúp tôi tìm kiếm tư liệu, cậu cũng sẽ không biến thành như vậy!”
“Không phải, Sirius. Thật ra, tôi cũng cảm thấy hứng thú với đoạn lịch sử bí ẩn đó, nên mới cùng đi với anh. Hơn nữa tôi mới là người nên xin lỗi, bởi vì tôi...”
“Tôi không muốn nhắc lại chuyện này!” Sirius vô lực mở miệng nói, “Xin lỗi, Grant. Nhưng tôi xin cậu...”
Hai người đàn ông trong phòng yên lặng không nói gì.
Đứng bên ngoài, Harry nhìn bộ dạng bây giờ của Sirius có chút lo lắng, dù sao thì cũng rất ít chuyện có thể làm cho Sirius uể oải như vậy.
Hơn nữa có vẻ bệnh của cha Grant dường như khá nghiêm trọng, chẳng lẽ không chỉ đơn giản là khó thở? Harry đối người đàn ông có gương mặt và tính cách khá giống Lupin rất có hảo cảm.
“Sirius, cha Grant...” Harry nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào.
“A, Harry... Sao con lại vào từ cửa lớn?” Nhìn thấy Harry, Sirius có chút giật mình, nhanh chóng từ uể oải khôi phục lại.
“Vừa rồi lúc độn thổ địa điểm có vấn đề, con đi bộ tới.” Harry do dự một chút nói, “Vừa rồi con nghe thấy cha Grant...”.
Cảm thấy ánh mắt lo lắng của Harry, cha sứ ngẩng đầu cười cười ôn hòa: “Đừng lo lắng, Harry, đây là bệnh cũ.”
“A... con có thể xem thử không? Tuy rằng con cũng không giỏi phép thuật trị liệu.” Harry chậm rãi đến gần cha Grant.
“Đương nhiên.” Cha Grant không cự tuyệt.
Harry thi triển phép thuật dò xét trên người cha sứ.
Đối với ông ấy, không biết dùng độc dược có thể chữa hay không, tuy rằng trước mắt Harry đối với tiến độ nghiên cứu độc dược có thể dùng “rối tinh rối mù” để hình dung, nhưng so với Sirius vẫn tốt hơn một chút, vì thế, cậu vô cùng cảm tạ sách giáo khoa của “Hoàng Tử Lai” vào năm lớp 5 ở Hogwarts.
Đỉnh đũa phép phát ra ánh sáng mỏng manh, ánh sáng di chuyển quanh người cha Grant.
Một lúc sau, Harry sắc mặt khó coi thu hồi đũa phép: “Sirius... Đây là do nghệ thuật hắc ám tạo nên sao?”