Ngày hôm sau, lúc Harry lái chiếc Chevrolet vào La Push, em gái song sinh Bella đang ngồi ở ghế phụ lái lo lắng nhìn cậu.
“Harry, anh sao vậy? Em cảm thấy anh có chút mất hồn.”
“Không, không có gì.” Harry nói với em gái mình.
Cậu chỉ quá mức mong đợi mà thôi.
Đêm qua trước khi về nhà, Jacob và bầy sói thân thiết “giật giây” cậu mời Bella đến thăm cuộc sống của người sói, Bella do dự một chút rồi đồng ý.
Buổi sáng Harry vốn muốn mang theo Bella trực tiếp độn thổ đến La Push, nhưng dù nói gì cô cũng không chịu, vì thế Harry chỉ có thể chờ Alice đem chiếc Chevrolet đến, mới chở Bella đi.
Sau khi đến La Push, Bella đi theo Jacob gặp vị hôn thê của Sam —— Emily, còn Harry thì thẳng đến nhà Billy Black.
“Billy.” Cậu trực tiếp đi vào phòng khách đang mở cửa, gặp được người đang ngồi trên xe lăn, có cái mũi ưng nghiêm khắc, tù trưởng bộ lạc.
“Chào cháu, Harry.” Billy dường như biết cậu nôn nóng, trực tiếp đưa cho cậu 1 bản ghi chép cũ, “Đây là do mấy hôm trước dọn dẹp phòng tìm được, di vật ông nội bác lưu lại, có thể nói là 1 quyển nhật ký.”
“Này...” Harry cảm thấy bàn tay cằm bản ghi chép của mình có chút run rẩy.
“Thật ra, dựa theo nguyện vọng của ông nội, di vật của ông ấy đều nên hoả táng theo cùng, nhưng bản ghi chép này có lẽ bị cha của bác quên mất. Bác tin chắc cháu có thể sẽ tìm được thứ hữu dụng trong đó, Harry.” Đôi mắt sắc bén của Billy cũng trở nên dịu dàng.
“Cám ơn, Billy.” Harry chân thành cảm ơn, sau đó lập tức mở ra đọc.
Bản ghi chép này cũng khoảng mười mấy năm rồi, chất lượng giấy rất thô đã có chút ố vàng, chữ viết bên trong hơi mơ hồ, đọc vào thì đúng là 1 quyển nhật ký.
Thời gian đại khái từ hai mươi năm trước đến khi vị cố tù trường qua đời thì bắt đầu, cũng chính là nội dung của chín năm trước.
Nhưng vị lão tù trưởng kia dường như không có thói quen viết nhật kí, đa số chỉ là những lời ghi lại vào mỗi cuối tuần. Như là ngày hội truyền thống của người da đỏ——lễ vong linh hoặc lễ tế mặt trời quan trọng trong năm, mới có một chút miêu tả rõ ràng.Harry cẩn thận xem, mãi đến khi thấy vài câu nói mập mờ.
“Hắn lại tới nữa, thình lình xuất hiện. Dù sao thì hắn luôn xuất hiện bất thình lình như vậy, hắn nói cho ta biết hắn gần đậy đã gặp một con ma cà rồng lâu năm, trong giọng nói mang theo chút châm chọc, nhưng trong ánh mắt lại có chút hưng phấn, đại khái là bởi vì hắn rất ít nhìn thấy ma cà rồng. Ta kể với hắn ông nội ta đã ký hiệp ước với đám ma cà rồng ở thị trấn Forks kề bên. Với chuyện này, hắn có chút khinh thường.
Tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng chúng ta coi như là bạn bè, lần này tới hắn hình như có chút bất an, nhưng chờ đến nửa ngày rồi đi. Cũng vội vàng như lúc hắn đến, trực tiếp biến mất trong phòng ngủ của ta.”
...
“Hắn không kí kết lời thề giữ bí mật với ta, bởi vì hắn tin tưởng ta. Lần này hắn đến, có vẻ hơi buồn bực. Hắn nói cho ta biết hắn luôn tìm đường về nhà, đã tìm mười mấy năm rồi, nhưng không thu hoạch được gì. Hơn nữa hắn nói cho ta biết hắn vừa gặp lại con dơi mà hắn đã thấy trước kia, điều này làm cho hắn cực kỳ phiền lòng. Hắn chán ghét tất cả đám dơi đó, bởi vì bọn chúng làm hắn nhớ đến kẻ thù không đôi trời chung ở thế giới phép thuật.”
...
Harry trong lòng cực kỳ kích động, đầu ngón tay cầm giấy của cậu đã phát run. Tuy rằng không viết tên, nhưng cậu biết đó nhất định là nói về Sirius.
Thì ra ông nội của Billy vẫn thường liên lạc với Sirius.
Nén lại tâm tình kích động, Harry tiếp tục đọc.
Lại lật qua thêm nhiều trang, đã gần hết nhật ký, Harry mới lại tìm được ghi chép có liên quan. Lần này bên trong trực tiếp nhắc tới tên Sirius.
“Ta đã nhiều năm không có tin tức của hắn, ta đã quá già rồi, có lẽ không còn cơ hội thấy người bạn thần kỳ này nữa. Không biết hắn cuối cùng có tìm được đường về nhà hay không. Nhưng kỳ tích đã xảy ra, tối hôm đó ta ở ngoài cửa sổ thấy một con chó đen thật lớn, ta lập tức nhận ra hắn.
Thấy ta, hắn dường như khá vui, lập tức biến thành hình người. So với mấy năm trước, hắn rất gầy yếu, hắn nói cho ta biết mấy năm nay hắn phải trốn ở Tây Tạng, bởi vì có một gia tộc ma cà rồng rất lợi hại đang tìm hắn. Sau đó hắn muốn xin ta một ít thức ăn, đưa ta tới phiến rừng gần đấy. Nơi đó có một người đàn ông xa lạ đang chờ hắn, đó là 1 người có đôi mắt ôn hòa. Anh ta làm cho người khác cảm giác có chút chán nản, lại có chút mệt mỏi, nhưng khi tươi cười lại rất thân thiết, đôi mắt màu nâu nhạt mang theo sự dịu dàng mà người bình thường không có. Sirius nói cho ta biết đây là bạn của hắn, đang cùng bị ma cà rồng đuổi giết. Người được hắn gọi là —— Grant Hunphrey, không ngờ là một vị tu sĩ.
Ngày hôm sau Sirius nói cho ta biết bọn hắn muốn đi, dường như cần tìm 1 nơi để ẩn cư. Thân là phù thủy, Sirius đã quen với cuộc sống lang thang, nhưng bạn của hắn thì không được. Ta nhìn ra Grant Hunphrey tuy rằng tuổi không quá lớn, nhưng cơ thể quả thật không tốt. Không biết bọn hắn vì sao lại bị ma cà rồng đuổi giết, nhưng ta hi vọng bạn của ta có thể an toàn.
Khi bọn hắn đi, Sirius nói cho ta biết chờ bọn hắn tìm được nơi an toàn, sẽ trở lại thăm ta, ta nói không cần đâu, ta có thể sẽ không chờ kịp, có lẽ đến lúc đó ngươi chỉ có thể nhìn thấy phần mộ của ta. Hắn cười ha ha nói, hắn nhất định sẽ tới trước khi ta chết. Người đàn ông này luôn rất phóng khoáng như vậy.”
...
“Nhưng mấy tháng nay, bệnh của ta chuyển biến xấu. Tuy vậy Sirius quả thật không nuốt lời, hắn lại tới thăm ta. Nhìn thấy người bạn không hề già đi này, ta cảm thấy đây mới thật là lần cuối cùng gặp mặt. Nghe nói bọn hắn quả thật tìm được 1 nơi tương đối an toàn, ngay tại bờ biến gần địa hạt Avery bang Washington. Đáng tiếc, ta không thể tới nhà hắn chơi...”
...
Sau đó nhật kí càng ngày càng ít, rồi hoàn toàn gián đoạn.
Harry nắm chặt tay vào cuốn nhật ký.
Hạt Avery...
Lại có thể ngay tại hạt Avery!
Hạt Avery cách Seattle không xa lắm, là 1 thành thị ven biển, cách thị trấn Forks cũng không tính là quá xa.
Trong nhật ký, người đàn ông tên Grant. Hunphrey là ai? Bạn của Sirius...
Trong này ghi lại ma cà rồng đuổi giết chú ấy có phải là gia tộc Volturi hay không?
Nhưng ông nội Billy qua đời đã chín năm rồi, không biết bọn họ còn ở đó hay không.
Nhất định phải tìm được họ, càng nhanh càng tốt!
Harry lập tức đứng lên, gần như dọa Billy nhảy dựng.
“Xin lỗi, Billy!” Harry mang theo xin lỗi nói, “Nhật kí trả lại cho bác, những gì bên trong rất hữu dụng với cháu. Cháu nghĩ bây giờ cháu nhất định phải đi.”
“Cháu muốn tìm đồng tộc của mình à?”
“Đúng vậy. Cháu phải đi, chuyện này với cháu mà nói rất quan trọng.” Harry nâng mắt kính bị trượt.
“Nhưng cháu nên nói với Charles một tiếng, bác không nghĩ cháu có thể tới hạt Avery nhanh như vậy.” Billy nghiêm túc nói.
“A, bác cũng đã xem nội dung bên trong rồi mà, trong đó vị phù thủy kia biết phép thuật gì thì cháu cũng biết.”
“Ý cháu là, cái loại phép thuật xuất hiện bất thình lình?” Billy nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy. Tin cháu đi, so với lái xe nhanh hơn nhiều.” Harry gần như là khẩn cấp đi ra ngoài, “Giúp cháu nói với Bella một tiếng, nếu cháu trở về quá muộn, thì nói cô ấy tự lái xe về trước.”
Từ La Push, để đến hạt Avery cần khoảng hai đến ba lượt độn thổ.
Tuy rằng không biết khoảng cách chính xác đến hạt Avery, dù cách…Seattle rất gần, nhưng Harry vẫn phải đi.
Lái xe cũng phải nửa ngày, Harry chỉ mất khoảng 10 phút.
Ngoài việc trước đó xác định phương hướng và đường đi mất chút thời gian, Harry thuận lợi tới được bờ biển ở hạt Avery, tuy rằng bởi vì khoảng cách sai lệch, suýt chút nữa đã độn thổ tới trên mặt biển.
Bỏ đi thần chú xem nhẹ, đứng … trên bờ biển xa lạ, Harry bỗng nhiên bắt đầu hoang mang.
Lão tù trường viết trong nhật kí, chỉ nói Sirius định cư gần bờ biển ở hạt Avery. Rốt cuộc là thị trấn nhỏ nào thì không ghi cụ thể, theo cậu gần đây có ít nhất ba thị trấn.
Chẳng lẽ phải tìm từng nơi sao?
Lời tác giả: Grant Hunphrey là một nhân vật mới tạo ra, nhưng phần diễn của hắn không nhiều lắm, có thể xem như 1 phần gia vị, nhưng tác dụng của hắn lại quan trọng, là nhân vật mấu chốt để phát triển tình tiết.
==========================================================
nói chung thì theo ta thấy, vị cha sứ này có ảnh hưởng hem “tầm thường” đâu nha^^, còn như thế nào thì xem rùi biết ha^^