[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edward bọn họ không muốn phải để cho Esme lại đến trường học vì bọn họ trễ giờ, cho nên ngay sát giờ vào tiết thì anh và Atlas về tới phòng học.

Đây là tiết sinh vật II, Edward và Atlas tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Từ khi bắt đầu học kỳ cho đến giờ thì bọn họ vẫn ngồi cùng bàn. Nghe nói khi Atlas không đến học thì Edward ngồi một mình. Đại khái giống như ở trong nhà ăn, học sinh trong trường luôn có một loại cảm giác muốn đến gần nhưng không dám đối với các thành viên nhà Cullen.

Bất quá, Atlas không nghĩ tới cô gái tên là Bella kia lại chọn tiết học giống như họ—— Atlas đương nhiên đã biết tên của Bella và rất nhiều tin tức khác, ví dụ như cha của Bella chính là vị cảnh sát trưởng Swan nghiêm túc đó.

Khả năng của Edward luôn luôn giúp anh thu thập được rất nhiều tin tức mà người bình thường không cách nào tìm được. Huống chi, Atlas còn có rất nhiều bạn —— đám chim chóc luôn ríu rít trên mấy cái cây trong trường, cùng với một tổ chim yến trú ngay trong trường, à, còn có cả Tiểu Ba mò theo đến trường nữa.

Gần đây Tiểu Ba với đám chim yến đó tình cảm rất tốt, thường xuyên đem thức ăn của mình cho bọn nó. Atlas đối với chuyện này giả bộ như không biết gì cả mà còn lén chuẩn bị cho Tiểu Ba nhiều thức ăn thêm một tí —— chim yến không có mỏ cứng như của Tiểu Ba nên tụi nó không ăn được quả Mác ca cứng như thế.

Thầy Banner dạy môn sinh vật là một người đàn ông gầy teo hơn năm mươi tuổi, vì trường kỳ làm thí nghiệm nên móng tay của thầy nhuộm màu vàng đục, những nếp nhăn của tuổi già đã hằn sâu bên khóe mắt ông khiến cho nét mặt của ông thoạt nhìn hơi hung dữ nhưng thực sự thì thầy Banner chưa bao giờ trừng phạt học trò một cách vô lý cả.

Khi Atlas không thể đọc được đống danh từ sinh vật rắc rối thì ông luôn không thèm lưu tình chút nào mà dùng đủ loại ngôn ngữ cay nghiệt phê bình cậu, nhưng thực ra thì ông luôn lén giúp Atlas nâng cao kiến thức.

Sau một thời gian khó chịu thì Atlas mới nhìn ra được sự quan tâm lẫn trách nhiệm của thầy Banner, vì thế mà cậu trách Edward sao không nói cho cậu biết là thầy rất tốt thì Edward chỉ nhún vai đáp rằng ông thầy này đã biến sự cay nghiệt thành thói quen rồi, trong đầu ổng ngoại trừ một tràng mắng chửi người khác ra thì ông ấy đâu có nghĩ cái gì khác.

Atlas nghe vậy thì rất nghi ngờ nhưng sau này cậu mới phát hiện ra điều này rất phù hợp với tác phong của thầy Banner.

Nhưng Bella mới đến hiển nhiên sẽ không biết những điều này.

Khi thầy Banner dùng giọng nói hung hăng trước sau như một bảo cô tự giới thiệu thì mặt của Bella liền đỏ bừng, thậm chí cô run bắn người lên, hoảng hốt không biết làm gì cả —— hiển nhiên là trước kia chưa từng có thầy cô nào bắt cô phải làm như vậy.

May mà thầy Banner không phải cố ý hù dọa Bella, dù cho cô bé mới đến này lắp ba lắp bắp khiến cho mọi người cười ồ nhưng thầy Banner chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bảo cô ngồi xuống.

Bella không cách nào khống chế được liếc qua chỗ Atlas và Edward ngồi, cho dù đang sợ hãi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú phát ra từ chỗ họ, nhưng cái nhìn đó lại lạnh như băng và tràn ngập tức giận, thậm chí nó khiến cho Bella đổ mồ hôi lạnh, đáng tiếc là mắt của cô không nghe lời mà nhìn qua chỗ đó thế là bắt gặp được ánh mắt đó phát ra từ người con trai đẹp đến mức có thể khiến cho tim của bất kỳ người con gái nào cũng phải đập loạn nhịp kia.

Bella thất thần nhìn anh đến mức lảo đảo suýt té, trong phòng học lại vang lên tiếng cười ầm ĩ khiến cho mặt của Bella nóng như thiêu đốt. Cô vội vàng cúi đầu xuống, đôi mắt ầng ậc nước, cô nhanh chóng nhìn lướt qua phòng học, thầy Banner đã lên tiếng bảo: “Đến bên đó đi cô Swan, cô Leah Clearwater đã thôi học nên còn trống vị trí đó.”

“Dạ…vâng thưa thầy.”

Leah thôi học? Khi Atlas nghe thấy thế thì hơi hốt hoảng, cậu nhớ cô ấy chính là cô gái chạy theo Sam Uley.

Đó là một cô gái cao gầy với làn da đặc trưng của người Anh-điêng nhưng có lẽ là do cô là nữ nên trắng hơn so với đàn ông người Anh-điêng một chút. Cô liên tục chạy theo sau Sam Uley, tuy rằng có hoảng sợ nhưng hoàn toàn không dừng bước, dáng vẻ quật cường của cô tạo ấn tượng rất sâu với Atlas. Edward bảo rằng Sam là người sói, về vấn đề này Atlas hoàn toàn không nghi ngờ nhưng mà bọn họ không nói Leah cũng là người sói.

Sam nghỉ học thì Atlas thấy rất bình thường vì Edward và mọi người bảo người sói là “chó ngốc” rất dễ bị kích thích, nếu như bỏ qua những lời khó nghe trong đó thì Atlas cảm thấy người sói đại khái là dễ bị kích động và gần như không thể khống chế sự biến thân của họ, đối với người bình thường mà nói thì quả thật là tương đối nguy hiểm nên anh ta nghỉ học sẽ tốt hơn cho mọi người. Nhưng về phần Leah thì sao phải nghỉ học? Atlas vẫn cho là cô bị đả kích vì chuyện của Sam nên tạm thời không đến trường thôi.

Mặc dù cảm thấy là lại nhưng dù sao cậu và Leah chẳng quen biết gì nhau nên Atlas không nhất thiết phải tìm hiểu. Huống hồ mấy người Quileute đó chả giao thiệp với người ngoài tộc nhiều, mà ngay cả Edward cũng không có cách tìm hiểu tin tức của tộc Quileute.

Trong khi Atlas đang mải mê suy nghĩ thì Edward ngồi bên cạnh cậu cứng người lại, thân thể thon dài của anh run lên đụng vào bàn thí nghiệm khiến cho dụng cụ trên bàn kêu lanh canh.

“Edward?” Atlas giật mình hồi thần bắt lấy cánh tay cứng như thép của Edward trong khi đó Edward dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào vị trí gần cửa ra vào —— chỗ đó vốn là chỗ của Leah nhưng mà người bây giờ ngồi ở đó lại là Bella ; mà phía trước Bella thì có nguyên một cây quạt đang thổi vù vù nhằm làm tán đi bớt mùi thuốc trong phòng thí nghiệm.

Ánh mắt của Edward dữ dội đến nỗi khiến cho cô gái tóc nâu nơm nớp lo sợ quay đầu lại, khi ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt của Edward thì cô hốt hoảng xê dịch người vào sát tường như muốn đem thân thể mình giấu đi, nhưng hiển nhiên là không thể được.

Atlas không ngừng kéo tay Edward, cậu biết với sức của cậu thì chẳng khác nào kiến càng lay cây nhưng cậu không thể không nhắc nhở chàng bạn trai ma cà rồng của mình phải tỉnh táo.

Edward bịt mũi, trong ánh mắt tràn ngập sự căm ghét, Bella thì nhìn anh với ánh mắt đẫm lệ ủy khuất, cô lén kéo một lọn tóc lên ngửi nhưng hoàn toàn không cảm thấy mùi gì lạ ngoại trừ mùi dầu gội hương trái cây thôi.

Thầy Banner đã nhận ra chuyện kỳ lạ này nên ông đi đến bên bàn của Edward và Atlas nghiêm túc nhìn hai người con trai của nhà Cullen.

Ấn tượng của ông đối với Edward rất tốt, tất cả mọi thí nghiệm thì cậu con trai này đều làm rất tốt. Về phần Atlas, đứa bé này vì vấn đề ngôn ngữ mà thành tích không được tốt nhưng mà tiến bộ rất nhanh. Khách quan mà nói thì ông thích kiểu học trò này hơn là mấy đứa bẩm sinh thông minh tài giỏi. Hơn nữa ông có thể nhìn ra sự biết ơn chân thành trong ánh mắt của Atlas dành cho ông, điều khiến cho ông luôn thắc mắc vì ông vốn đã quen với ánh mắt sợ hãi lẫn xa cách của đám học trò.

Bất quá dù như thế thì âm điệu của thầy Banner vẫn trước sau như một lạnh như băng: “Cậu Cullen, bây giờ mời cậu vui lòng lấy kính hiển vi ra để chúng ta có thể bắt đầu chương trình học ngày hôm nay. Hy vọng cậu sẽ không gây rối trong giờ học của tôi nếu không tôi sẽ thay thế cha mẹ cậu dạy cậu một ít đạo lý làm người.”

Atlas cảm giác được thân thể Edward bắt đầu run rẩy khiến cho cậu rất sợ hãi.

Cậu vội vàng nói với thầy giáo: “Thưa thầy em muốn xin nghỉ, Edward không được ổn lắm nên em muốn đưa anh ấy đến phòng y tế.”

Thầy Banner nheo mắt nhìn Atlas, Atlas bèn tóm lấy tay thầy đặt lên cánh tay lạnh như băng của Edward.

Thầy Banner cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt —— Ông cảm giác được thân thể của Edward vừa cứng vừa lạnh hơn mức bình thường rất nhiều.

“Được rồi, tôi cho phép cậu nghỉ, tôi sẽ thông báo cho các giáo viên khác hộ cậu.”

“Cảm ơn thầy, thầy Banner.”

Atlas mỉm cười với thầy Banner rồi nâng Edward dậy đi ra ngoài, bất quá chưa đi được mấy bước thì đổi thành Edward kéo cậu đi ra ngoài.

Khi đi ra đến cửa thì Edward quay đầu lại trừng Bella thêm lần nữa khiến cho Bella hốt hoảng cúi đầu, nước mắt rơi tí tách xuống mặt bàn, thấy thế Edward mới kéo Atlas chạy đi.

Vừa ra khỏi trường học thì những biểu hiện kỳ quái của Edward lập tức biến mất, bọn họ ngồi lên trên chiếc Volvo, Atlas lập tức hỏi: “Mau giải thích cho em đi Edward.”

Bàn tay nắm tay lái của Edward siết lại, anh hạ kính cửa sổ ở một bên xe xuống, một chú vẹt từ bên ngoài lao qua cửa sổ đậu lên trên ghế—— là Tiểu Ba.

“Không có gì cả.” Edward khởi động xe.

Tiểu Ba rỉa cánh, khinh thường bảo: 【 Ôi trời, cần gì phải hỏi nữa ? Tên này nhất định là muốn ngoại tình rồi. Anh bạn à, người ta phải nhắc anh chuyện này đó, cứ coi cái biểu hiện của hắn ta khi nhìn thấy đứa con gái đó chẳng khác nào muốn xơi tái con bé đó vậy. Haiz, cái này rõ như ban ngày còn gì ! Đá hắn đi! 】

Làm một con vẹt cô đơn, hiển nhiên là Tiểu Ba cũng muốn Atlas giống nó.

Edward tuy không hiểu con vẹt nói gì nhưng mà anh biết thừa nó chả nói gì hay cả. Từ khi anh đem con vẹt này nhét vào trong nhà vệ sinh thì nó liên tục tìm cơ hội châm ngòi ly gián ngay trước mặt anh, đương nhiên là nó đang khi dễ anh không hiểu tiếng chim.

Edward rút một cái túi lưới từ dưới gầm ghế ra tóm lấy con vẹt nhét vào trói thành một cục khiến cho nó chỉ có thể rên rỉ mấy tiếng phản đối.

“Không có gì thật sao?”

Edward lắc đầu: “Đúng vậy.”

Atlas quay đầu đi không hỏi nữa, trong xe đột ngột trở nên yên tĩnh. Edward định nói gì đó nhưng mà anh không biết nên mở lời như thế nào.

“Carlisle, bố cũng biết, đó đâu phải là chuyện gì quá đáng, chẳng qua chỉ là do bản năng chứ không phải là những gì mà anh ấy muốn, con tin anh ấy, nhưng mà anh ấy lại không chịu nói với con, đây mới là điều khiến cho con cảm thấy khó chịu. Anh ấy muốn giấu diếm con, con rất ghét như vậy.” Từ nhỏ đến lớn, Clairol ngay cả chuyện tình một đêm của bà và cha Atlas đều không hề giấu cậu, điều này đã hình thành nên tư tưởng của Atlas rằng đã là người nhà thì phải thẳng thắn với nhau.

Tư tưởng bất đồng khiến cho Atlas và Edward rơi vào chiến tranh lạnh, mặc cho Edward cố gắng giải hòa như thế nào thì chỉ cần cậu hỏi một câu “Có chuyện gì sao?” là anh lại trả lời y như cũ. Một lần lại một lần, Edward không ngừng tiếp cận thì Atlas không ngừng thất vọng.

Cuộc chiến tranh lạnh lần này so với mấy cuộc cãi vã lặt vặt giữa tình nhân với nhau thì lớn hơn, thời gian cũng kéo dài hơn. Cuối cùng Edward không thể không nhờ mấy anh chị em của mình giúp đỡ, thậm chí là phải nhờ cả Carlisle ra mặt —— Atlas vẫn có quan hệ rất tốt với Carlisle, cậu tôn kính Carlisle, yêu mến Carlisle, xem ông như một người cha, người anh, người thầy, người bạn đáng quý.

Khi Atlas còn ở thế giới cũ thì nguyện vọng học đại học của cậu là học y, vì thế khi chiến tranh lạnh với Edward, cậu dành toàn bộ thời gian sau khi học ở trên trường xong đều chạy đến phòng khám của Carlisle để học tập kiến thức y học của ông.

Carlisle từng cười nói nhờ vậy mà ông được phúc. Vì ông không cần phải giả vờ ăn mấy thứ thức ăn nhạt như nước ốc của con người nữa, một lần Atlas đến chỗ ông đều đem theo thức ăn được chế biến từ máu —— thực ra thì Atlas cũng hiểu Carlisle đang khen để cho cậu vui lên chứ từ khi Esme phát hiện họ có thể ăn đồ ăn được chế biến từ máu thì bà đã sưu tập vô số sách dạy nấu ăn có liên quan, mà với khả năng học hỏi của ma cà rồng thì tay nghề của bà càng lúc càng tiến bộ.

“À, con phải hiểu, mọi người chịu nói cho con biết là vì con là người nhà của chúng ta, mà Edward không muốn nói cho con biết là vì con là người yêu của nó. Đó là sự khác biệt Atlas ạ. Edward là một đứa trẻ mẫn cảm, nếu như không phải như thế thì nó sao có thể có khả năng đặc biệt là đọc suy nghĩ của người khác.” Carlisle dùng đôi mắt vàng óng hiền từ nhìn Atlas.

Carlisle là ma cà rồng lạnh như băng nhưng không hiểu sao ông luôn mang lại cảm giác ấm áp cho Atlas, thậm chí Atlas từng thầm hy vọng ông chính là cha ruột của mình. Nếu như vậy thì thật là hạnh phúc nhưng mà đáng tiếc điều này chỉ là si tâm vọng tưởng.

Atlas mấp máy môi nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, Carlisle cũng phối hợp nâng cánh tay trái lên.

“Nhưng mà…” Atlas nhìn Carlisle rồi lúng túng nói, “Anh ấy giấu con chuyện này thì sau này rất có thể sẽ giấu những chuyện khác nữa. Không phải đã yêu nhau thì không nên giấu diếm nhau điều gì sau?”

Carlisle mỉm cười: “Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Vì vậy con thấy đó, sau khi Edward thẳng thắn tình cảm của nó với con thì cũng nói thân phận ma cà rồng của cả nhà cho con biết không phải sao? Atlas, con phải cho nó một chút thời gian. Ôi, dù sao cũng đã là kẻ sống cả trăm năm rồi nên tính tình của nó có hơi bảo thủ, con phải thông cảm.”

Atlas bị câu nói này chọc cười: “Được rồi, con sẽ cho anh ấy thời gian. Bố nhìn kìa, trời bắt đầu đổ tuyết rồi, con cảm thấy con cũng đã cho ảnh nhiều thời gian lắm rồi đấy chứ, bất quá có lẽ con còn phải tiếp tục chờ thêm. Nhưng mà riêng vấn đề này thì con nhất định sẽ không lùi bước, anh ấy phải nói cho con biết.”

“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, đây là thứ có thể ảnh hưởng đến vấn đề tình cảm nên chúng con hẳn là phải cùng nhau giải quyết. Con không tin rằng tình cảm giữa hai người chỉ có thể dựa vào một phía cố gắng gìn giữ mà có thể tiếp tục dài lâu, tất sẽ xảy ra xung đột. Ví như chuyện vì đối phương mà trả giá điều gì đó, con nghĩ, điều này cũng phải được đối phương chấp nhận chứ không phải là do một mình mình tự quyết định.”

“Lý luận hay đấy.” Carlisle suy nghĩ rồi buông tay trêu chọc, “Ha, ta chưa bao giờ biết Atlas nhà chúng ta lại là một nhà tư tưởng.”

Atlas xấu hổ nhìn ông: “Xem TV nhiều thì biết thôi mà. Nếu như bố cũng coi nhiều phim cẩu huyết như con thì bố sẽ nghĩ được thôi.”

“Chậc, ta đồng ý, bất quá ta không có nhiều thời gian như vậy, dù cho ta có tuổi thọ vô tận nhưng mà ta vẫn muốn dùng nó vào chỗ có ích.” Carlisle cười, nâng tay phải lên xoa đầu Atlas.

Atlas nhìn ông, hạ giọng thì thào: “Đây không phải là cố gắng xâm phạm thế giới riêng của anh ấy đúng không ạ?”

Carlisle an ủi xoa đầu cậu: “Đương nhiên, con cần phải biết chuyện đó, con cũng có quyền được biết vì con là bạn trai của nó.”

Atlas nghĩ nghĩ, hỏi: “Nhân tiện bố có thể nói cho con biết vì sao bố có thể chống cự lại mùi máu hấp dẫn mà thành bác sĩ được không ? Khi biết rõ thân phận của mọi người, chuyện này đã khiến cho con vô cùng ngạc nhiên.”

Carlisle hiền từ nhìn Atlas, cười lắc đầu, cảm khái nói: “Đó là bởi vì con không biết ta đã bỏ ra bao nhiêu thời gian đâu.”

Ông nhìn Atlas đang tròn xoe mắt, giơ ba ngón tay lên: “Ba thế kỷ, ta bỏ ra hơn ba trăm năm mới trở thành bác sĩ được, mà Edward nó chỉ mới hơn một trăm tuổi.”

Atlas phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Carlisle chậm rãi nói: “Con thấy đấy, Atlas, với con mà nói thì Edward là một kẻ rất già, nhưng mà với ta thì nó chỉ là một đứa bé, khờ dại mẫn cảm, mất tự nhiên, bởi vì sinh mệnh của nó vĩnh viễn ngừng ở tuổi mười bảy nên kinh nghiệm đau khổ duy nhất mà nó từng trải qua là đau đớn vì bệnh tật chứ không giống như Jasper đã từng trải qua chiến tranh, trải qua chém giết tàn khốc, vì vậy nó không có được sự thành thục như con tưởng tượng đâu. Huống hồ ta gặp chỉ là mùi máu của người bình thường, mà cái Edward phải chịu đựng chính là mùi máu của loài đặc biệt.”

“Mùi máu của người đó đủ để khiến cho ma cà rồng phát điên, bất kỳ ma cà rồng nào chỉ cần hút được máu của đối tượng đặc biệt này thì năng lực của kẻ đó có thể gia tăng rất nhiều lần. Con biết đó, Atlas, trong thế giới tự nhiên, bất kỳ sinh vật nào cũng có bản năng tiến hóa, vì vậy con có thể tưởng tượng được khi loại cơ hội này xuất hiện trước mắt thì trong từng tế bào của ma cà rồng đó khát vọng mãnh liệt đến thế nào.”

“Tức là… con đã sai rồi sao?” Atlas ủ rũ hỏi, có chút bất an.

Carlisle cầm tay của của cậu, cảm giác lạnh buốt truyền qua nhưng lại khiến cho Atlas an tâm. Trong nụ cười của ông phảng phất có tia xấu xa, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt vàng óng tràn đầy vui vẻ: “Không, ta chỉ muốn nói cho con biết khi Edward đối mặt với Bella khó khăn đến mức nào nhưng mà điều này không có liên quan đến nguyên tắc các con ở bên nhau.”

Atlas bật cười: “Ha, vậy xem thử kỹ thuật của con như thế nào?”

Carlisle nhìn băng vải trên cánh tay trái, thử cử động tay, gật đầu mỉm cười: “Có thể cho chín trên mười, trình độ khá lắm.”

Atlas vui vẻ đỏ mặt, chờ mong nhìn Carlisle: “Như vậy… có thể cho con thử thực tế được không ? Đương nhiên bố đứng bên cạnh giám sát, con nghĩ con sẽ không làm hỏng việc đâu.”

Carlisle nghiêng mặt qua, liết nhìn Atlas, vươn ngón tay gõ nhẹ trán cậu: “A, con đang hy vọng có người bị thương đưa vào bệnh viện sao? Atlas, không thể tin là con lại nghĩ như vậy nhé!”

Atlas sầm mặt, bất đắc dĩ nhìn Carlisle: “Bố biết con không có ý đó mà.”

Carlisle cười ha hả, tháo băng ra khỏi cánh tay: “Được rồi, có một người chắc là sẽ chịu cho con thử đó, đi theo ta.”

Đó chính là cảnh sát Swan, Atlas không ngờ lại gặp ông ấy ở đây, mà gặp ông rồi thì cậu không thể không nhớ đến Isabella Swan.

Cô gái đó chính là bạn đời định mệnh của Edward, một thân phận đặc biệt, Alice đã nói cho Atlas về chuyện này rồi.

Không phải ma cà rồng nào cũng gặp được bạn đời định mệnh của mình, kẻ mang mùi hương khiến cho họ điên cuồng, có thể mang đến sức mạnh khủng khiếp cho họ. Đối với ma cà rồng luôn dựa vào mùi để tìm kiếm bạn đời mà nói thì hiển nhiên đó chính là đối tượng lý tưởng của họ —— hút cạn máu của kẻ đó, cải tạo thân thể của kẻ đó, có được sức mạnh kinh khủng, lại có thể có được bạn đời, đó là chuyện đẹp đến thế nào.

Lần đầu tiên Atlas cảm thấy máu của mình không có lực hấp dẫn là chuyện đáng buồn đến thế nào, hay là, đây chính là nguyên nhân Edward không có “hứng thú” với cậu sao?

Atlas ủ rũ cúi đầu y như cún con bị nhúng nước.

“Chào cảnh sát Swan.” Carlisle không để ý đến Atlas nữa vì ông cho rằng chuyện của người trẻ tuổi thì họ phải tự mình giải quyết. Tuổi của Atlas đương nhiên sẽ gặp phải mấy vấn đề rắc rối linh tinh.

“Bác sĩ Carlisle.” Cảnh sát Swan vẫn không thích nói chuyện như xa, ông chỉ nhẹ gật đầu với vị bác sĩ đẹp trai rồi nhìn sang Atlas đứng đằng sau lưng Carlisle.

“Chào cháu.” Ông vẫn nhớ đứa bé này.

“Xin chào cảnh sát Swan.” Atlas tươi cười chào ông, sau đó, dưới ánh mắt cổ vũ của Carlisle cậu nói với Charlie Swan: “Ngài cảnh sát, ừm… có thể để cháu băng bó cho chú không? Cháu cam đoan là cháu làm được! Cháu luyện tập rất nhiều rồi.”

Atlas lắp bắp nói chuyện với Charlie khiến cho ông cũng cảm thấy bối rối.

Carlisle kiểm tra qua vết thương của Charlie rồi mới nói: “Đúng vậy, khả năng băng bó của Atlas đã tiến bộ rất nhiều, nó theo tôi luyện tập đã lâu, tay nghề so ra còn qua được cả nhân viên cứu hộ đấy. Anh yên tâm đi, nếu như là việc quan trọng thì tuyệt đối tôi sẽ không để cho người không chuyên làm đâu.”

Charlie chần chờ một chút, nhẹ gật đầu: “Vậy được rồi.”

“Cảm ơn chú, cảnh sát Swan, chú thật tốt!” Atlas hoan hô, cảm giác buồn bực vì chiến tranh lạnh với Edward đã tan đi không ít, trong khi đó thì cảnh sát Swan được khen nên đỏ mặt, ho khan một tiếng.

“Cảnh sát Swan sao lại bị thương ạ?” Atlas vừa băng bó cho Charlie vừa hỏi.

“Khụ, là khi chú đuổi theo tội phạm bị té.”

“À, thị trấn Forks thường có mưa nên mặt đất rất trơn trợt, chú phải cẩn thận một tí.” Atlas gật đầu.

Carlisle lại chú ý tới vấn đề này, khẽ nhíu mày: “Số người chết vẫn đang tăng lên sao?”

Nói đến công tác, cảnh sát Swan liền trở nên nghiêm túc: “Đúng vậy, tuy chỉ quanh quẩn bên ngoài thị trấn nhưng càng lúc càng đến gần thị trấn rồi. Đám tội phạm điên cuồng!” Cảnh sát Swan luôn nghiêm túc tỉnh táo mà cũng phải gầm lên giận dữ, “Đây đã là người thứ tư!”

Carlisle lâm vào trầm tư.

Truyện Chữ Hay