[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm hôm đó, sau khi Atlas được Carlisle đồng ý liền chạy tới chen chúc với Emmett một phòng, Rosalie chỉ làu bàu một chút rồi đi qua phòng Alice, còn Edward…

Khi anh thấy Jasper bước vào trong phòng mình thì anh liền biết mọi chuyện không thể vãn hồi.

Edward sa sút tinh thần ngồi trên cái ghế salon bằng da màu đen, khi Jasper vào phòng cũng chẳng buồn ngước lên một cái, đương nhiên là không phải anh không biết Jasper đi vào.

“Em chỉ sợ làm cậu ấy bị thương, cơ thể của cậu ấy quá yếu ớt.” Chỉ cần anh hơi kích động một chút thôi thì sẽ có thể vặn gãy cổ cậu, mà cậu thì không giống anh, cậu sẽ chết đi chứ không cách nào khôi phục được.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Jasper không hay nói chuyện, đại khái là có liên quan đến quá khứ của anh nhưng năng lực của anh có thể giúp anh cảm nhận được cảm xúc đau khổ, mơ hồ xen lẫn hối hận của Edward.

“Có lẽ em có thể thử.” Jasper tựa ở trên tường, đôi mắt vàng nhìn người anh em đang buồn rầu của mình. Hiển nhiên là dù họ có đổi phòng đi chăng nữa thì cũng không ai có thể ngủ được.

Bọn họ đương nhiên có thể nhắm mắt lại nhưng đó không phải là giấc ngủ thật sự. Giấc ngủ của ma cà rồng chỉ đến khi họ gặp phải vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng điều này cũng vô cùng nguy hiểm đối với ma cà rồng.

Đó là một giấc ngủ rất sâu, họ hoàn toàn không thể cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào từ bên ngoài, thân thể nằm xuống lạnh như băng mà cứng ngắc không nhúc nhích, năm giác quan đều đóng kín, giống như là một thi thể vậy —— đương nhiên, thực tế thì nếu bọn họ không giữ thói quen hô hấp như khi còn là con người thì thân thể của họ và thi thể cũng không khác nhau là mấy.

Đây có lẽ là nguyên nhân con người luôn cho rằng ma cà rồng hay nằm ngủ trong quan tài, dù sao ngủ say như vậy thì chui vào quan tài ngủ ngụy trang làm thi thể là hợp nhất. Nói không chừng đã từng có ma cà rồng nào trong lúc ngủ say như thế này bị con người phát hiện ra từ đó tạo thành ấn tượng này cũng không phải là không có khả năng.

“Không!” Thật ngoài ý muốn lời đề nghị của Jasper khiến cho Edward phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, trong nháy mắt Jasper phản xạ có điều kiện bày ra tư thế phòng ngự.

Edward thở hổn hển, nắm tay siết chặt lại, cơ thể căng cứng cứ như là anh có thể nhìn thấy được hậu quả nếu anh dám thử. Mất một lúc sau anh mới liếc nhìn Jasper rồi khe khẽ xin lỗi.

“Em không thể chịu được hậu quả đó Jasper à, dù chỉ là vạn nhất em cũng không thể chịu nổi, giống như anh không muốn mất đi Alice vậy.”

Đôi mắt Jasper se lại, anh nghĩ anh có thể hiểu được Edward, cái cảm giác đau khổ đó dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng quá mức tàn nhẫn.

Jasper cảm nhận rất rõ tâm trạng phức tạp quấn quanh người Edward, anh có thể dùng năng lực của mình để xóa bỏ nó nhưng anh nghĩ, làm một ma cà rồng lạnh như băng thì những cảm giác này cũng rất quý giá cho nên anh quyết định không làm gì cả.

Mà ở trong một gian phòng khác, Atlas nằm gối đầu lên cánh tay của Emmett cũng đang rối rắm, cậu có thể cảm nhận được nhưng không cách nào lý giải được cảm xúc của Edward, đồng thời bực bội oán trách cánh tay của Emmett cứng quá khiến cho đầu cậu rất khó chịu.

Emmett lập tức phát ra tiếng rên khó chịu khiến cho Atlas giơ một chân lên gác lên bụng anh. Emmett xách cái chân Atlas lên phát ra một tiếng phản đối mặc dù cái chân đó không có thúi.

Được rồi, thằng nhóc nằm bên cạnh anh tâm trạng đang không tốt, làm anh cả trong nhà anh không ngại nhường cho nó một chút, huống hồ sức nặng của nó với anh mà nói chẳng khác gì một cọng lông tơ nên hoàn toàn không sao cả.

Gian phòng của Emmett thuần hai màu trắng đen, khắp nơi là mô hình xe hơi và vũ khí.

Rosalie và Emmett đều thích những thứ này, nhưng Atlas có thể đoán được, hai ma cà rồng này e là không chỉ thích mô hình thôi —— vì khi cậu chính thức trở thành một thành viên trong gia đình này rồi thì cậu mới phát hiện ra chỉ cần tùy tiện kéo một cái ngăn kéo cũng có thể thấy tiền được nhét bừa bãi.

Bất quá, cậu nên nói khó trách Emmett và Rosalie là một đôi chăng ? Một Rosalie xinh đẹp cao ngạo đủ khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng phải tự ti lại yêu mến mấy thứ của đàn ông này. Bất quá tưởng tượng đến cái cảnh Rosalie cầm súng thì thật sự rất là ngầu nha!

“Ừm…anh và Rosalie…hai người… được rồi, anh biết ý của em mà có phải không?” Atlas ngập ngừng hỏi ra miệng vì cậu không nhịn được, dù sao thì mọi người đều là đàn ông mà, đàn ông với đàn ông thì hay bàn luận mấy chuyện này.

Kỳ thật cậu chỉ mới mười tám tuổi, cậu biết là làm loại chuyện này đúng là có hơi sớm. Nhưng mà tưởng tượng nổi không ? Khi dục vọng của cậu dâng trào muốn thử một lần thì bạn trai của cậu lại y như thấy ôn dịch mà chạy tuốt ra xa, điều này quả thật đả kích đến lòng tự tôn của cậu rồi.

Chẳng lẽ, anh chàng bạn trai thoạt nhìn chỉ có mười bảy tuổi, thực tế cũng đã hơn một trăm tuổi kỳ thật… không được?

Atlas hơi nghi ngờ.

Dù sao có câu nói thế nào nhỉ? Ba ngày không luyện thì thành tay mơ. Edward đã quá lâu rồi?

Ôi, nếu thật là như vậy thì cậu hối hận quá, cậu đã chọc đúng vào chỗ đau của bạn trai mình.

Được rồi, kỳ thật Atlas chỉ hơi có chút khó chịu mà oán thầm thôi. Dù sao thì cậu có nhìn lén qua cái đó của Edward khi họ đi tắm suối rồi.

“Bọn này? Ha ha, bọn này có thể tùy tiện chơi!” Emmett lật người nháy mắt với Atlas.

Thân thể cường tráng xoay người lục lọi một hồi thì trên tay Emmett không biết lấy đâu ra một cái ống, anh chàng nhấn một cái nút thì cái ống trong tay anh lập tức rung động điên cuồng, biên độ đong đưa làm cho Atlas trợn mắt há hốc mồm.

Emmett đối với phản ứng của Atlas chỉ hơi nhíu mày phát ra tiếng cười đầy ẩn ý. Mặt Atlas nháy mắt đen thui túm chăn trùm lên người xoay mông về phía Emmett.

Emmett vỗ vỗ vị trí đầu của Atlas kêu to: “Hê hê, chú em đừng có trốn như vậy chứ, là em hỏi anh mà!”

Atlas ngậm chặt miệng không hó hé tiếng nào. Chẳng lẽ lại muốn cậu nói cho cái tên Emmett chỉ sợ thiên hạ không loạn này trước mắt cậu tất cả đều là hình ảnh cái ống đang rung động không ngừng? Chết tiệt, mà ngay cả trong lúc ngủ mơ, cái thứ đồ chơi đó vẫn còn không ngừng lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng… cuối cùng biến thành cái thứ đồ cực lớn của Edward!

Giấc mộng kì dị đó quấy phá cả đêm khiến cho ngày hôm sau Atlas tỉnh dậy vẫn còn thẫn thờ, ngay cả cái trần nhà cũng khiến cho cậu cảm thấy lạ lẫm. Mà đợi cậu vất vả lắm mới hồi thần lại thì cậu phát hiện phía dưới của mình dinh dính ươn ướt.

Mặt Atlas đen thui, thiếu niên mười tám tuổi đương nhiên không thể không biết cái này.

Emmett chống đầu nằm nghiêng một bên, đôi mắt vàng óng nhìn chằm chặp vào vị trí phía dưới của Atlas, chép miệng.

Atlas kẹp chặt hai chân cảnh giác nhìn anh chàng khiến cho anh chàng ma cà rồng cao lớn ôm bụng cười lăn lộn.

Emmett lảo đảo đứng lên thay quần áo, trong đầu không ngừng tưởng tượng xem hôm nay Edward sẽ dùng vẻ mặt như thế nào mà nhìn anh đây.

Cảm giác được ánh mắt vừa thẹn vừa không cam lòng của Atlas vẫn bám trên lưng mình, anh chàng cao to chui đầu qua cái áo thun vô tội nhún vai: “Ối chà, em biết đó, cái mũi của anh linh lắm, cái mùi đó khiến cho anh cả đêm đều không ngủ ngon, mà Rosalie yêu dấu thì lại ở cách vách.”

Nhưng tính cách trời sinh của chàng ma cà rồng cao lớn làm cho anh lại buông thêm một câu: “Bất quá, là một người đàn ông trưởng thành, anh đây không giống như chú em khống chế không nổi. Chú em phải tin anh, anh đây chẳng làm cái quái gì cả.”

Mẹ ơi… không lẽ con kỳ thật chính là trời sinh đồng tính luyến ái sao?

Atlas đang còn đắm chìm trong vô số suy đoán khiến cho cậu uể oải, đến khi quay đầu thì cậu thấy Tiểu Ba không biết chui vào phòng từ khi nào đang dùng ánh mắt nghiên cứu mà nhìn cậu, lập tức trong đầu của Atlas liền xuất hiện một câu: thiên hạ đại đồng cái gì, đáng ghét!

(Đại đồng là cả thế giới chung một nhà, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc. Xã hội đại đồng là một xã hội trong đó khắp mọi nơi đều hòa bình, an lạc, mọi người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng tộc, quốc gia, xem nhau như anh em một nhà.)

Quả nhiên, buổi sáng, Edward vừa thấy được Emmett thì liền chăm chú nhìn anh trai mình, sau đó, đương nhiên là năng lực của anh đã cho anh biết Atlas xảy ra chuyện gì vào buổi sáng.

Emmett coi như thức thời không nói lung tung nhưng Atlas vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên.

Edward thấy Atlas tránh né mình, mấy lần muốn nói chuyện với cậu đều bị cậu tránh đi. Khi đi học thì cậu nhất quyết không chịu ngồi chung xe với anh mà bò lên trên chiếc Hummer của Emmett, dù cho Emmett không ngớt lầm bầm rằng nếu như vậy thì anh không thể chạy nhanh được cậu vẫn không để ý đến Edward đang nhìn cậu với ánh mắt tha thiết.

Trên con đường chạy qua thị trấn Forks, Edward nắm chặt tay lái dùng tốc độ chậm rì rì chạy đằng sau chiếc Hummer, đôi mắt màu vàng gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước.

Chàng trai đã biến thành ma cà rồng hơn một trăm năm cố gắng phỏng đoán tâm lý của con người bình thường là như thế nào: có lẽ Atlas thật sự rất hy vọng có thể lên giường với anh ? Dù sao với con người mà nói thì đây là nhu cầu sinh lý bình thường, huống chi Atlas mới mười tám tuổi, đang là lứa tuổi xúc động nhất, dù sao thì cậu cũng không phải là ma cà rồng lạnh như băng.

Ôi, anh đúng là kẻ ngu ngốc, anh hẳn là nên tìm hiểu về bạn trai của mình nhiều hơn, anh đã quên mất bọn họ khác nhau không chỉ là ở trên phương diện sức mạnh.

Mà trên chiếc xe Hummer phía trước, Atlas bị Edward nhìn chăm chăm khiến cho cậu bối rối đỏ mặt lén nghĩ thầm : không biết Edward có biết hành vi mất mặt lúc sáng của mình không ? Ôi, hy vọng anh ấy không biết nếu không thì cậu sẽ xấu hổ đến chết mất ! Trông cậu giống như chưa được thỏa mãn dục vọng vậy!

Được rồi, cậu nên cảm thấy may mắn vì tối hôm qua ngủ cùng với Emmett chứ không phải là Edward, dù sao loại sự tình này để cho người thân thiết nhất phát hiện thì càng thêm xấu hổ.

Hôm nay không khí trong trường học không giống như mọi hôm, dường như đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Edward và Atlas đang mang tâm sự trong lòng nên không để ý đến.

Lúc trước, vì lo cho vốn tiếng Anh không được tốt mấy của Atlas nên Edward đều chọn hầu hết môn học của cậu giống với mình, nhưng đương nhiên thời khóa biểu của cả hai không trùng khớp nhau hoàn toàn, ví dụ như ngày hôm nay là thứ hai, chính là lúc bọn họ tách nhau ra lâu nhất—— cả buổi sáng.

Cho nên, cho đến tận giữa trưa Edward mới tìm được cơ hội tóm được Atlas đang cố gắng lẩn đi như thỏ con.

Nhóm ma cà rồng nhà Cullen liếc mắt nhìn nhau mỉm cười, bọn họ ra dấu với Edward xong thì để Edward và cậu em trai nhỏ nhất nhà lại.

Alice nắm tay Jasper đi vào nhà ăn, nhỏ giọng bàn luận nên lựa món gì, đương nhiên tất cả mọi thứ ở đây đối với họ đều khó ăn như bùn đất và cô cũng không định ăn, nhưng điều này không ảnh thưởng đến chuyện cô thích lựa chọn những món ăn xinh đẹp.

Emmett thì quơ đại vài thứ cho mình lẫn cho Rosalie. Anh chẳng quan tâm tới việc lựa cái gì, cũng chẳng cách nào tìm kiếm niềm vui như Alice, bởi vì anh luôn cảm thấy giờ ăn của con người đối với anh mà nói là một loại tra tấn.

Bọn họ đi đến vị trí quen thuộc, đó là cái bàn trống ở góc gần với cửa sổ nhất. Từ khi bọn họ quyết định ngồi ở chỗ đó thì không có kẻ nào trong trường dám tranh vị trí đó cả, giống như dã thú khoanh vùng địa bàn vậy, mọi người tuy không rõ nguyên nhân nhưng vô thức liền tránh đi chỗ đó, giống như là cảm nhận được nơi đó là của sinh vật mạnh hơn vậy.

Ha, đây không phải là kỳ thị, con người cũng được mà ma cà rồng cũng được, không ai có thể phủ định rằng con người cũng chỉ là một loài động vật, chỉ có điều trải qua bao nhiêu năm tiến hóa thì con người đã cố gắng che dấu đi bản năng nguyên thủy của mình mà thôi.

Bọn họ vừa đi đến vị trí quen thuộc vừa nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ nhà ăn.

Edward hiển nhiên vẫn còn chưa dỗ được cậu bạn trai nhỏ, trong nhà ăn quá nhiều tạp âm quấy nhiễu thính giác của nhóm ma cà rồng khiến cho họ chỉ nghe loáng thoáng vài từ như “trên giường” “nguyện ý” “hết sức” gì đó.

Alice lén nhe răng cười, cô quay sang Jasper thì thầm: “Đừng nói là Edward đang cam đoan từ nay về sau sẽ lên giường với cậu ấy chứ ? Ôi, ảnh thật thô lỗ sẽ khiến cho em trai của chúng ta thẹn thùng.”

“Thiệt là mất mặt.” Emmett chen vào một câu, tỏ ra rất đau đầu, “Quả nhiên cái tên chưa từng cặp với cô gái nào thì sẽ dễ làm ra mấy chuyện ngớ ngẩn đó.”

Rosalie nghe vậy cười sáng lạn nhìn Emmett, đôi mi hoàn mỹ chớp chớp: “Có vẻ như anh có rất nhiều kinh nghiệm nhỉ?”

“Đó là vì em, cưng à, vì có em ở bên cạnh anh.” Nói xong câu này, Emmett lập tức chớp chớp đôi mắt to một cách đáng thương ngậm miệng lại, sợ sẽ vô tình chọc Rosalie giận thêm nữa.

Rosalie hừ lạnh một tiếng, thật ra thì cô cũng không có để ý. Khi bọn họ biến thành ma cà rồng thì đã sớm cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, chuyện trước kia kỳ thật cũng chả đáng để truy cứu, chỉ là cô ghét nhìn thấy anh chàng này tỏ ra đắc ý như thế.

Các ma cà rồng nhà Cullen cứ luôn như vậy, cãi nhau một hồi rồi lại hòa thuận, nhưng mà khi họ đi qua nhà ăn thì đột nhiên tất cả đều khựng lại, Alice thậm chí còn chụp lấy cánh tay của Jasper vì sợ anh sẽ mất khống chế —— Chết tiệt! Sao lại như vậy ? Từ khi nào thì trường trung học Forks lại có một con người có mùi hương thơm như vậy?

Alice hơi buông lỏng Jasper ra rồi kéo Jasper ấn lên trên ghế, sau đó mới nhìn qua vị trí phát ra mùi hương khi nãy, trong đôi mắt mèo mang theo chút hiếu kỳ.

Khi mọi người kéo vào trong nhà ăn, đủ loại mùi máu đã làm loãng đi mùi máu ngọt ngào kia giúp cho Jasper yên tĩnh trở lại. Anh ôm chặt lấy Alice, Alice của anh, anh không ngừng tự nói với mình, nếu như anh bị lộ sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho Alice của anh và Carlisle mọi người, điều này giúp cho cảm giác xao động bên trong anh dần lắng xuống, hoặc là vì anh đã hơi quen với hương vị đó, dù sao thì lần đầu tiên ngửi thấy nên hơi kích động cũng là bình thường.

Khách quan mà nói thì biểu lộ của Rosalie ác liệt hơn —— cô ghét mùi hương này ! Cái mùi hương mãnh liệt dụ dỗ này không ngừng nhắc nhở cho cô sự thật rằng cô là một ma cà rồng, cái sự thật mà cô căm ghét nhất ! Mùi máu này thật sự vô cùng phiền toái, bất kỳ một ma cà rồng nào ngửi thấy đều muốn hút cạn, một khi ai đó trong bọn họ không kiềm chế được thì cuộc sống yên bình của họ coi như xong ! Chết tiệt!

Ánh mắt Rosalie hung ác làm cho cô gái hiếu kỳ nhìn bọn họ run lên nhanh chóng cúi gằm mặt.

Mà lúc này đây, Edward rốt cục đã nắm tay cậu em trai nhỏ nhất trong nhà của họ bước vào trong nhà ăn.

Truyện Chữ Hay