Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ta nghĩ rằng ta có hơi đói bụng.” Carlisle đem con vẹt đang hoảng loạn đến mức không thể động đậy ôm vào trong lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve cái cánh của nó.
Vẹt ta định giãy ra nhưng kinh hoàng phát hiện nó không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể dùng đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn ông bố ma cà rồng tóc vàng.
Ông bố ma cà rồng hơi để lộ hàm răng sáng bóng ra, quay đầu lại hỏi vợ mìn: “Em yêu, anh nhớ em từng bảo là muốn học đứa bé kia cách nấu ăn đúng không?”
Esme dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn chồng, sau đó thở dài đi đến bên cạnh ông hôn nhẹ một cái rồi mới nhìn xuống con vẹt đang nước mắt lưng tròng: “Ừm, đúng là em có ý định đó, dù sao thì thời gian sắp tới đây Edward sẽ không tiện đi săn nên chúng ta cũng nên chuẩn bị chút thức ăn cho nó.”
“Hơn nữa hương vị của mấy món ăn đó rất tuyệt.” Ngón tay của Carlisle nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng con vẹt, giọng nói vừa tán thưởng vừa tỏ ra hoài niệm.
Con vẹt đáng thương lập tức sững sờ giật bắn người, tròng mắt mở to ra—— a a a ông trời ơi, nó có thể dùng trực giác của loài vẹt mà thề là cái ông chú rất đẹp trước mắt nó là phần tử khủng bố ăn sạch sẽ không chừa lại một chút xương cốt nào nha! Cứu mạng ——!!!
Nhưng mà nó hoàn toàn không có cách nào phát ra âm thanh bởi vì ngón tay của Carlisle đang dịu dàng vuốt ve trên cổ của nó khiến cho nó hoàn toàn không có cách nào há miệng ra được.
“Anh nhớ hình như ngày Edward phải đi săn sắp đến rồi?”
“Đúng vậy, là hôm nay hoặc là ngày mai nhưng mà đứa bé kia đến lại không khéo vừa đúng ngay ngày Edward phải đi.”
“Ồ, xem ra chúng ta lại sắp có may mắn được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cậu bé đó nữa rồi.” Carlisle nở nụ cười.
“Đúng vậy. Bằng không, Edward cũng không dám để bụng đói mà đứng bên cạnh cậu bé đó.” Esme cũng cười nhẹ.
Carlisle nhìn thoáng qua tầng trên, vừa đúng lúc nhìn thấy Rosalie mặt mũi lạnh như băng đi xuống.
Carlisle quá quen với tính tình của Emmett để có thể đoán được đối với một kẻ tinh lực dư thừa mà ban đêm không thể làm ra việc gì phát ra tiếng động quá mạnh thì anh chàng này sẽ bất mãn đến cỡ nào rồi sẽ đi gây rối.
Carlisle không khỏi cười nói: “Edward thật sự để bụng đói cả đêm sao? Anh rất nghi ngờ đấy.” Nhất là khi ở cách vách là Emmett,—— lỗ tai của Edward so với Atlas nhạy bén hơn nhiều.
“Anh à, khiêm tốn một chút mới tốt, anh mà cứ như vậy sẽ làm cho bọn trẻ giật mình đấy.” Esme cố gắng nhịn cơn buồn cười xuống, liếc qua con vẹt đáng thương rồi nhanh chóng ra khỏi nhà bếp —— bà không thể nhìn nữa, nếu nhìn nữa chắc bà sẽ rất mất mặt mà ôm bụng cười bò ra.
Cửa phòng bếp cạch một tiếng được đóng lại, Carlisle dùng móng tay còn sắc hơn dao của ông miết nhẹ lên cổ con vẹt đáng thương, hàm răng sáng của ông hơi lộ ra giúp cho nụ cười dịu dàng của ông càng thêm quyến rũ, giọng nói vẫn mềm mại như đang vuốt ve đối phương: “Hmn, dòng máu ấm áp ngọt ngào, lại mới mẻ nữa, ta nghĩ chắc là Edward sẽ không từ chối có đúng không?”
Tiểu Ba nuốt nước miếng, đầu nghiêng nghiêng sắp ngất đi, Carlisle nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch chậm rãi nói: “Đã hôn mê rồi, như vậy lúc cắt tiết sẽ không thấy đau.”
Tiểu Ba lập tức mở to mắt ra nhìn chằm chằm ma cà rồng tóc vàng.
Carlisle mỉm cười, móng tay phản xạ ánh sáng hơi lóe lên nhằm hướng cổ của Tiểu Ba cắt xuống, Tiểu Ba hoảng hồn hét toáng lên: “Cứu mạng! Cứu mạng cứu mạng cứu mạng —— “
Cái mỏ chim cong cong không ngừng khép mở phát ra giọng nói của con người. Nhưng mà, đợi khi nó hoảng loạn hét lớn một tràng xong thì mới nhận ra cái đầu của nó vẫn còn dính trên cổ, mà bàn tay nắm lấy cổ của nó đã buông lỏng ra.
Carlisle tựa vào tường nhà bếp ôm cánh tay nhìn con vẹt đang run rẩy lùi về hướng cửa sổ: “Ồ, đúng là mi biết nói chuyện.”
Tiểu Ba nơm nớp lo sợ đi giật lùi từng bước về phía sau: “Đó… đó… đó là, tôi… tôi tốt xấu gì… cũng sống ở nước ngoài hai… ba năm.”
Lắp bắp nói xong câu này, vẹt ta đột nhiên giương cánh định nhảy ra khỏi cửa sổ, đáng tiếc, trong nháy mắt ông bố ma cà rồng tóc vàng đã dùng tốc độ kinh hồn thoáng một cái đã tóm được con vẹt còn chưa kịp mở hết cánh ra —— loại tốc độ này hiển nhiên không phải thuộc về con người, đương nhiên cũng ngoài phạm vi loài chim luôn.
Carlisle nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên tràn ngập hứng thú nhìn con vẹt: “Vẹt quả nhiên là loài chim thông minh nhỉ?”
“Bất quá, nếu như mi có thể thông minh thêm một chút thì ta nghĩ sau khi ta buông mi ra, mình sẽ không chạy trốn, đúng không?”
Tiểu Ba nhanh chóng gật đầu, con mắt nho nhỏ ầng ậc nước.
“Đúng là một sinh vật đáng yêu, như vậy mi có thể nói cho ta biết những gì ta muốn biết chứ? Tỷ như, bí mật của Atlas?”
“À, vẹt nhỏ, mi phải tin ta không phải là ông chú xấu xa đi rình mò bí mật của bé trai đâu, tuyệt đối không phải, hiểu chưa?” Carlisle dựng ngón tay trỏ lên để sát bên môi, lộ ra nụ cười dịu dàng thường dùng với bệnh nhân, nhưng mà không hiểu sao nhìn thấy động tác này, vẹt ta liền giật bắn mình run lẩy bẩy.
“Tôi nói! Cái gì tôi cũng nói!” Tiểu Ba vừa được buông ra liền nước mắt nước mũi tùm lum nhào vào trong long Carlisle, mở hai cánh gắt gao ôm lấy cổ ông bố ma cà rồng, “Cái gì tôi cũng nói hết! Xin đừng ăn tôi mà! Hu hu hu ~ “
Ông bố ma cà rồng xách cánh con vẹt lên, để cho nó đậu lên bờ vai của mình, nghe tiếng nó ấm ức khóc, ông cười tủm tỉm vuốt lông trấn an: “Được rồi, dự trữ lương thực cũng là thói quen tốt.”
Con vẹt đáng thương lại òa lên khóc.
“Xin lỗi, a, là chú Carlisle? Ừm, hình như cháu nghe thấy tiếng con vẹt của cháu kêu?”
Cửa phòng bếp đột nhiên mở ra, Atlas thò đầu vào trong thì nhìn thấy Carlisle cùng với con vẹt đang dùng ánh mắt “ngàn lời muốn nói” nhìn cậu chăm chú. Bất quá, đại khái là con mắt của vẹt ta hơi bị nhỏ nên không thể truyền được hết ý muốn nói, vì vậy Atlas đương nhiên không thể hiểu được.
“Ta nghĩ chắc là nó đói bụng nên đang tìm đồ ăn cho nó. Đúng rồi, có phải vẹt thích ăn các loại hạt không?”
“Dạ đúng vậy.” Atlas nhìn con vẹt vùi đầu vào trong cánh, cảm thấy hình như có gì đó là lạ.
“Vậy là tốt rồi.” Carlisle mỉm cười lấy một quả Mác ca ra cho con vẹt.
Vẹt ta vươn móng ra bắt lấy, uất ức cúi đầu cắn rôm rốp quả Mác ca còn nguyên vỏ! Hu hu, cứng quá ~~~
Sau khi ăn sáng xong Edward và Carlisle chuẩn bị mang Atlas đến trường trung học Forks, đây là trường trung học duy nhất trong thị trấn nhỏ có tổng số dân cư là … bây giờ là người, Atlas cũng sẽ theo học ở trưởng này một thời gian. Bất quá vì sự xuất hiện kỳ lạ của Atlas nên có lẽ sẽ phải thêm một số thủ tục phức tạp nữa.
Carlisle mở cửa chiếc Mercedes màu đen, nhưng ông chưa đi vội mà quay đầu lại nói với Atlas: “Có lẽ… cháu sẽ không ngại gọi ta là bố chứ?”
Edward và Atlas cùng giật mình, hai người đồng thời liếc nhìn đối phương rồi đồng thời quay mặt đi.
Không khí mờ ám giữa hai người khiến cho Carlisle rất buồn cười, ông nghiêm túc lắc đầu: “Không không, không phải là ý như hai đứa nghĩ đâu, ta muốn nói là Atlas có đồng ý trở thành con nuôi của ta không thôi?”
Ông bố ma cà rồng hiền hòa nói tiếp: “À, cháu biết đấy Atlas, bất luận là như thế nào thì cháu cũng cần phải có một thân phận hợp pháp nếu không thì sẽ rất rắc rối, kể cả đến trường lẫn… kết hôn.”
Atlas từ giọng nói mang theo tiếng cười của Carlisle hiểu rằng ông đang đùa cợt mình đỏ mặt đáp lại: “Đâu có nhanh như vậy ạ.”
Cậu xoa xoa gò má hơi nóng lên, nhanh chóng nhìn qua các thành viên trong gia đình Cullen đang mỉm cười nhìn cậu, đương nhiên kể cả cái kẻ không biết từ khi nào đã đến bên cạnh khoác vai cậu, dùng giọng nói mềm mại như nhung không ngừng thì thầm tên của cậu, thế là Atlas bèn mở miệng: “Đương nhiên là cháu không ngại rồi, cám ơn chú Carlisle.”
“Mặc kệ chuyện Edward, dù cho không có Edward cháu cũng rất vui lòng.” Thiếu niên mang hai dòng máu nhanh chóng bổ sung thêm một câu làm cho Edward bất mãn hừ nhẹ một tiếng trong khi mọi người bật cười.
Carlisle vẫn mỉm cười nhìn Atlas, Atlas hiểu ý tứ trong ánh mắt của ông nên khe khẽ gọi một tiếng: “Carlisle…bố.”
“A hay quá, Atlas, chào mừng cậu.” Alice ngay lập tức reo lên chạy đến nắm tay Atlas xoay vòng khiến cho Atlas thiếu chút nữa bị cô nhấc lên khỏi mặt đất, cậu không khỏi sa sầm nét mặt: không ngờ Alice nhỏ nhắn như vậy mà lực tay lại mạnh đến thế, không thể tin nổi.
“Atlas, Atlas, Atlas, cậu không biết mình luôn luôn mong có một đứa em trai đến thế nào đâu! Ôi, đúng là quá tuyệt vời! Cậu phải biết cái cảm giác làm em út trong nhà không tuyệt lắm đâu.”
Alice làm nũng ghé vào bờ vai Atlas thì thầm với cậu, ánh mắt tinh quái lướt qua bả vai Atlas nhìn Edward đang bực bội trừng cô.
Cô đắc ý lộ ra nụ cười kiêu ngạo mà đáng yêu, dù cho Edward bực bội đến thế nào thì cô mãi mãi là cô em gái của Edward, đương nhiên là Edward cũng đã sớm khắc sâu chuyện này.
“Chào mừng.” Dưới ánh mắt sắp phun ra lửa của Edward, Jasper tiến lên kéo Alice ra.
Rosalie cũng đi tới vươn tay ra với Atlas, nở một nụ cười hiếm hoi, nụ cười này khiến cho dung mạo vốn xinh đẹp của cô trở nên động lòng người đến cực điểm: “Chào mừng cậu.”
“Cảm ơn!” Atlas ngơ ngác mất một lúc rồi giật bắn mình khiến cho Rosalie cau mày lùi lại, thế là Edward bèn kề sát vào bên tai Atlas nhỏ giọng giải thích, môi vô tình lướt qua vành tai xinh xắn của cậu: “Đừng lo, Rosalie chỉ là ngượng ngùng thôi.”
Rosalie bị vạch trần tâm sự lập tức phẫn nộ nhìn Edward nhưng anh không thèm để ý vì đã quá quen với cá tính của cô rồi.
Emmett cười ha ha xông lên ôm lấy Atlas quay vòng tròn khiến cho Atlas hét lên rồi cũng phá lên cười theo.
“Nhóc con, thật tuyệt vời, chào mừng chú em. Nhớ làm cho anh cái… ờ, món tiết canh cay thì anh đây sẽ không so đo chuyện người phụ nữ của anh cười với chú mày.”
“Hì!” Atlas vỗ lên cánh tay rắn chắc của Emmett sau đó vừa sợ vừa ao ước, “Cứng quá! Giống hệt như thép vậy! Emmett à anh thật lợi hại!”
Atlas ôm lấy cánh tay của Emmett năn nỉ: “Emmett, anh nói cho em biết đi, nói đi mà, sao anh tập luyện được như thế này. Em cũng muốn có được cơ thể giống như vầy.”
Khóe môi Emmett giật giật, im lặng liếc nhìn Edward sau đó mới tỏ ra đồng tình mà xoa đầu Atlas: “Hơ, có lẽ loại chuyện này thì em nên nỏi Edward thì hơn?”
Atlas quay đầu lại nhìn Edward với anh mắt hoài nghi, Edward mở to hai mắt hung ác trừng Emmett, trong khi đó Emmett thì lại vô cùng đắc ý mà nghĩ: “Xem đó, cậu nhóc này thích anh hơn em Edward à, hay là em nên luyện tập thêm đi. À, hy vọng lúc đó cục cưng của em không chê em quá nặng.”
Edward hé miệng, dùng khẩu hình tức giận mắng Emmett: “Dẹp mấy cái suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu anh ngay. Cái tên ma cà rồng như anh sẽ vĩnh viễn không thể gầy đi để Rosalie không ghét anh, cũng như em không có cách nào mập lên được!”
“Nghĩ linh tinh? Hừ, cái kẻ có thể đọc được mấy suy nghĩ linh tinh của anh như chú mày chắc chắn cũng chả hơn gì.” Emmett bị chọc trúng chỗ đau ôm tay, chậc chậc lắc đầu tỏ ý tiếc nuối.
Edward lộ ra răng nanh, hiển nhiên là anh đã đi đến giới hạn chịu đựng rồi.
“Atlas, chào mừng.” Esme lập tức lên tiếng lôi kéo sự chú ý của Atlas.
Bà ôm lấy Atlas hôn lên hai má của cậu, niềm vui khiến cho bà trông cực kỳ từ ái: “Thật vui vì ta lại có một đứa con.”
Rosalie nhân cơ hội khẽ vươn tay tóm lấy cánh tay tráng kiện của Emmett kéo một cái, thế là Emmett trong lúc Atlas không để ý đã bị ném vào trong nhà.
“Mẹ Esme.” Atlas vui vẻ ôm Esme, “Đã mang lại nhiều rắc rối cho mọi người, d được gặp mọi người thật là tốt.”
Esme đừng ở trên bậc thang cửa ra vào xoa đầu Atlas, độ cao giúp cho động tác này vô cùng thuận tay. Bà tỏ ra không đồng ý nói với cậu: “Còn nói mấy cái này làm gì, chúng ta đã là người một nhà rồi.”
“Có lẽ phải đợi đến lúc hoàn thành xong thủ tục mới đúng chứ?” Atlas đùa với Esme.
Mọi người đều bật cười, kể cả Emmett vừa từ trong nhà chui ra lại, tay anh vẫn đang nắm chặt tay Rosalie.
—————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ừm, mấy ngày nay được nhiều độc giả phản hồi chuyện Atlas nghe được tiếng chim thật sự rất giống 《 Điểu ngữ chuyên gia 》, ta đang suy nghĩ có nên sửa lại không.
Vốn là ngay lúc đầu viết truyện thì ta muốn viết là Atlas nghe hiểu được tiếng động vật. Nhưng sau đó cảm thấy phạm vi quá rộng lớn, viết rất phiền nên ta mới rút nhỏ lại. Dù sao tốt xấu gì thì cũng có ma vương V đại nhân nghe hiểu được tiếng rắn mà? (đừng nói mọi người ko biết V là ai nhé ^^ Voldemort á)
Nếu quả thật là không phù hợp thì ta sẽ đổi lại là nghe hiểu được tiếng động vật nhé! Có được không? Chỉ là phạm vi mở ra quá rộng thì cảm giác không được tốt lắm.
Quả Mác ca
Vỏ dày ghê hén, tội nghịp em ^_^
Xe của Carlisle