Mới nãy đây thôi, tôi có chọc Yuru-sensei hơi quá khiến cô ấy đột ngột cúp máy. Cũng cảm thấy đôi chút tội lỗi vì bản thân đã đi quá xa đó, nhưng vì cổ đã khen tôi dễ thương, nên, ừ, ờm… Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. [note53124]
Chuyển sang chủ đề khác nào. Tôi đang tính mua một trò chơi mới cho buổi stream sắp tới, nên chắc là mai tôi sẽ đi tới cửa hàng bán game rồi.
Sau đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Yuuto.
“Yo, Yuuki. Cuối cùng cũng xong buổi stream rồi ha.”
"Cảm ơn nhiều nhé! Mà cậu gọi giờ này có chuyện gì vậy?"
Vậy là Yuuto đã coi buổi stream vừa rồi của tôi. Ngại thật đấy.[note53112]
"Ah, ừ. Mà mai cậu bận làm thêm nguyên buổi sáng luôn phải không?
“Ừm, ca làm của tớ sẽ kết thúc vào tầm một giờ chiều,”. tôi đáp lại Yuuto trong khi nhìn vào thời gian biểu của mình.
“Lúc đầu tớ tính sẽ tập luyện nguyên ngày cơ, nhưng chắc là tớ chỉ tập buổi sáng thôi. Vậy chiều mai cậu muốn đi đâu chơi không?”
Có vẻ câu lạc bộ của Yuuto sẽ cho nghỉ sớm hơn vào ngày mai thì phải. Vừa đúng lúc tôi đang muốn xem thử một vài trò chơi, nên chắc là sẽ tốt hơn nếu rủ cậu ta theo cùng.
"Vậy à. Tớ đang cân nhắc về việc mua game mới để stream dựa trên những đề nghị mà người xem cung cấp. Cậu muốn đi cùng không?”
“Thoải mái, lâu lâu đi coi xem game nào hay cũng chẳng tồi đâu. Tớ nhất định sẽ đến.”
“Hẹn nhau tại nhà ga nhé, bởi tụi mình chỉ đi mua game thôi mà?”
“Ý hay đấy. Ở gần nhà ga có cửa hàng game mà. Vậy thì… chúng ta gặp nhau khoảng hai giờ chiều nhé.”
“Okay, lúc ấy tớ rảnh.”
“Được rồi, vậy mai gặp nhau nhé!”
“Ừ, hẹn cậu ngày mai!”
Ngày hôm sau…
“Phù, làm thêm đúng là mệt quá đi mà…”
Sau khi kết thúc ca làm việc của mình, tôi sải bước trở về nhà. Quẳng đồng phục vào trong máy giặt, lau qua người trước khi lại đi ra ngoài lần nữa.
“Okay, ổn rồi đấy. Đi tới nhà ga thôi nào.”
Khoác trên người một bộ trang phục giản dị, tôi hướng thẳng tới nhà ga.
Hửm? Bạn hỏi tôi hiện đang mặc gì trên người ư?
Mũ kaki, áo phông trắng rộng quá khổ và quần jean xanh nước biển thôi. À, tôi còn mang thêm cả chiếc sneaker màu trắng nữa.
Và cả một chiếc túi đen tôi mang thêm để đựng đồ.
Tới nhà ga, tôi thấy Yuuto đã đứng chờ ở đó sẵn. Tôi nhanh chân bước về phía cậu ấy để chào.
“Nàyyyy, Yuuto! Ah-”
‘Khỉ thật, quên mất ở nhà ga này có một khúc dễ bị vấp chân rồi.’- Đầu tôi chỉ kịp nghĩ như vậy, trước khi thân hình tôi chuẩn bị đổ rạp xuống đường. Trong khoảnh ngắc ngắn ngủi này thôi, thời gian như trôi chậm lại vậy.
Nhưng sau đó…
“Em có ổn khônggg?”
Tông giọng của một người phụ nữ bất chợt cất lên. Cổ có một cách nói chuyện khá độc đáo - giọng điệu thì thoải mái nhẹ nhàng, còn từ cuối câu thì cô như nhấn nhá dài ra vậy.
Cô ấy (tất nhiên là cao hơn tôi rồi) với tay nắm lấy cánh tay tôi, rồi cổ nhanh chóng vòng tay ra sau tôi để giúp tôi khỏi bụp mặt xuống đường.
“Em, em ổn! Cảm ơn chị rất nhiều! Mới nãy em có hơi lo bản thân mình sẽ ngã…”
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vị trí hiện tại của tôi chẳng khác nào một nữ chính trong vở khiêu vũ vậy.
Mặt tôi bỗng chốc nóng bừng lên.
“Chẳng ai thích bị đau cả nhỉỉỉỉỉỉ. Chị mừng là em không bị ngã đấyyyyyy.”
Người phụ nữ ấy thả tay tôi ra, tặng tôi một nụ cười mỉm trước khi quay người rời đi.
"Chị ấy xinh đẹp thật…"
“Nhưng giọng cô ấy nghe quen quen sao ấy… Hay là mình tưởng tượng ra nhỉ?”
“Nàyyy, Yuki, sao thế? Cậu có ổn không?"
Yuuto đã chứng kiến cảnh tôi vấp chân lúc nãy, và ngay lập tức lao tới hỏi tôi liệu có ổn không.
“Ừ, tớ không sao. Nhờ người phụ nữ vừa rồi đã đưa tay ra giúp tớ nên tớ mới không bị thương.”
"Ồ, vậy thì ổn rồi. Thế chúng ta đi nhé?”
“Ừ, đi nào!”
Chúng tôi tìm đường đến cửa hàng game và tiến tới quầy bán hàng game kinh dị - thể loại được đa số người xem bỏ phiếu lựa chọn.
“Cậu có chịu tốt thể loại kinh dị không vậy, Yuki?”
"Có chứ. Tớ đã chơi tất cả các trò dòng game R* rồi đấy.” [note53113]
Dẫu trên sóng stream tối qua tôi có hành xử hơi quá với thể loại này, nhưng thực chất tôi vô cùng thích chơi chúng.
…Miễn sao trò tôi đang chơi không quá đẫm máu là được.
“À ừ, cậu thích dòng game R* mà.”
"Yeah. À, nhưng tớ chưa hề chơi cái bản VR mới ra gần đây.”
“Vậy ta chốt chơi trò đó nhé.”
"Huh?"
“Nhưng nếu phản ứng tớ quá nhàm do tớ chơi trò này bình thường thì sao?”
“Không, cứ tin tớ đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Nếu thế tức là tớ nên mua trò chơi này?”
"Thử đi, chẳng chết ai đâu mà lo. Tớ dám cá là cậu có thể tạo nội dung tốt từ game đó đấy.”
“Và hứa với tớ là cậu sẽ ghi lại lần chơi đầu tiên của bản thân nhé!”
Được Yuuto thúc giục, tôi liền chơi trò chơi đó vào ngay buổi tối cùng ngày[note53114] để được một pha hét toáng.
Nhưng đó là một câu chuyện cho một thời điểm khác mất rồi.
—???s POV—
Đang trên đường tới bến xe buýt để bắt xe về nhà, tôi bỗng nhìn thấy một đứa bé chạy lên đoạn dốc rồi vấp té. Ngay lúc đấy tôi cũng gần nhỏ, nên theo bản năng tôi quay lại và ôm lấy cậu bé đó bằng cơ thể mình để ngăn cậu ta ngã xuống.
“Em có ổn khônggg?”
Hóa ra người mà tôi vừa giúp đỡ lại là một chàng trai có khuôn mặt thanh tú rất nữ tính.
“Em, em ổn! Cảm ơn chị rất nhiều! Mới nãy em có hơi lo bản thân mình sẽ ngã…”
Hoặc cậu bé đó thực ra là một cô bé. Nghe giọng nhỏ dễ thương thế mà.
“Chẳng ai thích bị đau cả nhỉỉỉỉỉỉ. Chị mừng là em không bị ngã đấyyyyyy.”
Nói xong, tôi ngay lập tức quay người rời đi. Tôi chẳng thể nào kiềm được nụ cười bởi thứ sinh vật đầy hoàn hảo ấy - một cơ thể nhỏ bé, một khuôn mặt dễ thương cùng giọng nói đầy sức ngọt ngào.
Cũng bởi gu của tôi là những bé loli và shota mà, dẫu tôi giấu khá kỹ điều ấy với những người xung quanh. [note53115]
Trên đường về nhà, tôi nghĩ thầm, sự cố đó tính ra khá may với tôi đấy chứ; mà không biết rằng bản thân sẽ lại có một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ với cậu bé ấy vào lần sau.