Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

chương 117

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tiêu Bách Thần, mày đi chết đi! Đồ khốn!”

Trước tình huống xảy ra bất ngờ trước mặt, Tiêu Bách Thần chỉ kịp ngả người ra phía sau, may mắn tránh được vết dao trí mạng.

Tuy nhiên, khuỷu tay anh không may bị cứa một đường dài.

Bạch Khởi La xoay đầu nhọn của chiếc dĩa đang đặt dưới bàn, không chút do dự mà nhoài người ra trước, nắm chắc chiếc dĩa trong tay mà trực tiếp cắm thật mạnh lên bả vai của cô ta.

Á...

Nữ phục vụ rú lên đau đớn, loạng choạng mà giật lùi ra phía sau, chiếc mũ phớt trên đầu theo quán tính cũng rơi xuống đất.

Ngay khi cô ta ngẩng đầu lên, Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La đã ngạc nhiên đến nỗi chết sững. Không ngờ, cô ta chính là Triệu Hinh.

Triệu Hinh cắn răng, nén đau mà rút mạnh chiếc dĩa đang cắm chặt trên vai, máu tươi túa ra như xối.

“Tiêu Bách Thần, mày nghĩ mày thay tên đổi họ vài lần mà tao không biêt ư? Tao phải gọi mày là Tư Kiệt, Cố Trường Lục, hay là Tiêu Bách Thần mới phải?”

Ánh mắt Tiêu Bách Thần có chút phức tạp. Anh không ngờ Triệu Hinh vì thù hận mà tìm đến tận đây, lại còn điều tra rõ ràng về thân phận của anh nữa.

“Nói đi, cô muốn gì?”

Triệu Hinh ngửa cổ lên trời cười như điên dại. Đôi mắt cô ta ngầu đỏ, sự hận thù cực điểm đang không ngừng cuộn trào sục sôi trong lòng cô ta.

“Mày luôn tỏ ra cao thượng. Nhưng cuối cùng lại giở trò bỉ ổi, hèn hạ sau lưng. Mau giao cuộn băng đó đây cho tao!”

Nghe Triệu Hinh hầm hè đe dọa, Tiêu Bách Thần càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuộn băng gì chứ? Trong suốt cuộc nói chuyện, cô ta chỉ nhắc đến cuộn băng. Chắc chắn đã có hiểu nhầm lớn.

Tiêu Bách Thần dùng giấy thấm máu trên tay, lạnh lùng hỏi Triệu Hinh:

“Cô hãy nói rõ từ đầu mọi chuyện. Nếu không tôi gọi bảo vệ tới lôi cổ cô đi ra ngoài!”

Triệu Hinh dựa người vào lan can, chậm rãi nói rõ ràng từng tiếng:

“Hai hôm trước, mày sai người dụ Triệu Nhạc tới khách sạn, tao vì lo cho em gái nên đã đến thay. Thì ra, mày giở trò hèn, cho người hãm hiếp tao tập thể để quay phim đe dọa. Được lắm, Tiêu Bách Thần, bọn chúng đã nói hết cho tao người đứng sau mọi chuyện là mày. Khốn nạn!”

Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La chết sững. Hai hôm trước bọn họ còn đang ở Miến Điện, lấy đâu ra kế hoạch hãm hiếp Triệu Hinh tập thể. Hơn nữa, trong chuyện ân oán báo thù này, Tiêu Bách Thần không bao giờ lôi Triệu Nhạc vào.

Bây giờ, có nói thế nào Triệu Hinh cũng đừng hòng tin. Bởi vậy, Bạch Khởi La chỏ cười lạnh, thay Tiêu Bách Thần mà đáp:

“Cô Triệu, để tôi nói như thế này: mặc dù Tiêu Bách Thần rất hận cô, nhưng quy tắc của chúng tôi đó là không bao giờ dùng thủ đoạn hèn hạ này để hãm hại cô. Chúng tôi sẽ được lợi gì chứ? Cô nên nhớ, không chỉ có một mình Tiêu Bách Thần muốn triệt giao Triệu gia!”

“Đi đi, nhớ cho kỹ, người cô phải đề phòng có khi đang nhởn nhơ ở gần cô đấy!”

Tiêu Bách Thần bồi thêm một câu, sau đó mặc kệ Triệu Hinh, cũng không buồn gọi bảo vệ tới bắt cô ta. Sự việc Triệu Hinh bọ hãm hiếp, chắc chắn có liên quan tới Triệu Đình Khiêm. Gã đàn ông thối tha này không chừa bất kỳ thủ đoạn nào khác.

“Nếu Triệu Đình Khiêm đã ra tay với Triệu Hinh, Triệu Nhạc cũng sẽ gặp nguy hiểm!”

Bạch Khởi La lên tiếng nhắc nhở anh. Ánh mắt Tiêu Bách Thần phút chốc cũng sa sầm hẳn xuống.

Liễu Mai đang ngồi ăn hoa quả trong phòng khách, trông thấy Triệu Hinh gương mặt đằng đằng sát khí trở về, bà ta cũng có chút sợ sệt.

“Hinh Hinh, con vừa đi đâu về vậy?”

Nghe bà ta quan tâm hỏi han, Triệu Hinh chỉ cười nhẹ.

Ả đàn bà này không có lời nào là thật, thủ đoạn mưu mô có trời mới biết. Tuy nhiên, vì nhớ tới lời Tiêu Bách Thần căn dặn, Triệu Hinh cố gắng kìm nén cơn giận vào người, liền lập tức nhoẻn miệng đáp:

“Con ra ngoài hít thở chút không khí. À mà dì Liễu, Triệu Nhạc có ở trên phòng không?”

Liễu Mai gật gật đầu.

“Con bé Triệu Nhạc có bao giờ bước chân ra khỏi cửa cơ chứ.”

Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Triệu Hinh bước lên trên phòng, gương mặt Liễu Mai lập tức méo mó xiêu vẹo. Bà ta nhếch môi cười khẩy, đoạn cũng nhấc mông bước vào trong phòng riêng.

Triệu Đình Khiêm đang ngồi sẵn trước máy tính, hai chân vắt chéo lên nhau, miệng cười đầy thích thú.

Trong màn hình máy tính là cảnh Triệu Hinh đang liên tục la hét, van xin cầu cứu trong tuyệt vọng. Bên cạnh là những gã đàn ông to lớn, trên người không mặc quần áo, đang thay nhau giở trò bỉ ổi.

Haha...

Triệu Đình Khiêm phá lên cười ngặt nghẽo. Dù sao hai chị em Triệu Nhạc cũng là em gái cùng cha khác mẹ với hắn, vậy mà hắn lại tàn nhẫn đến mức này.

Liễu Mai đem một ly nước cam tới cho con trai, cười cười mà nói:

“Con định xử lý như thế nào đối với đoạn phim này?”

“Đợi thời điểm chín muồi, con sẽ tung lên cho cả bàn dân thiên hạ xem. Lúc đó, không chỉ Triệu Hinh thân bại danh liệt mà Triệu Tư Mỗ cũng bị ảnh hưởng không hề ít!”

Tuy nhiên, Liễu Mai đã phạm phải một sai lầm lớn. Trong lúc bà ta bước vào đã không quên chốt cửa phòng. Bởi vậy, toàn bộ cuộc nói chuyện này của hai mẹ con Liễu Mai đã bị Triệu Hinh đứng nép đằng sau nghe thấy.

Hai bàn tay cô ta nắm chặt, mặc cho móng tay không ngừng ghim sâu vào mu.

“Khốn nạn! Tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá đắt!”

Truyện Chữ Hay