Tuyệt Thế Phàm Nhân

chương 63: hành hung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khu vực bên ngoài nam thành…

“ Ngươi, ngươi muốn làm gì? Hỗn đãn mấy vị Minh chủ sẽ không tha cho ngươi. “ Trước cổng thành từng tiếng kêu gào thống khổ vang lên, trên mặt đất lúc này đang có hơn một trăm người đang quỳ trên mặt đất, trên thân bọn họ bây giờ ngoại trừ một cái khố ra thì không còn bất cứ mảnh vãi nào, nguyên một đám người lúc này biểu hiện trên mặt bọn họ toàn bộ đều là những loại biểu cảm đặc sắc hoàn toàn giống nhau, mặt mày người nào cũng mang đầy vẻ giận dữ vừa căm hận cùng xấu hổ mặt mày tái xanh. Toàn thân mỗi người đều hiện đầy dấu vết bầm dập, đầu thì u lên từng cục hoặc là bầm mắt hoặc là mặt sưng húp hoặc phù miệng gãy răng, nhìn bộ dạng thảm hại chẳng khác nào đầu heo cả. Mà phía trước bọn họ lúc này một tên thiếu niên đang một tay khoanh trước ngực một tay vân vê cằm ánh mắt nghiền ngẫm nhìn bọn họ, người này không phải ai khác mà chính là Tôn Dương, vốn dĩ hắn đã có thể thong thả mà đi vào thành, nhưng nào ngờ mấy tên gia hỏa này thấy mèo không phát uy lại tưởng là hổ bệnh, nói cái gì mà tuân thủ quy tắc, nửa bước cũng không cho vào, nào ngờ lời của bọn hắn vừa dứt cứ tưởng là đã hù dọa được Tôn Dương, nhưng bọn hắn nào biết tên này lại là kẻ sợ thiên hạ không loạn. Hắn không nói hai lời, chỉ cười tà mị một tiếng sau đó liền trực tiếp động thủ đem nguyên một đám người, từng người một đá xuống cổng thành, trước hành hung một trận lập uy, sau đó là bóc lột tiếp đến là cho nguyên một đám thoát y, đem đám cường giả chân chính lột sạch.

Nguyên một đám người liên tục bị đánh thì kêu đau không ngừng, mà những người đứng xem thì người nào cũng đổ mồ hôi lạnh sợ hãi thay cho mấy kẻ xấu số kia, cũng không ai biết tên thiếu niên ôn thần này là nhảy từ đâu ra, cư nhiên lại bá đạo như vậy ngang nhiên đánh cướp xong rồi một cước đạp tung cửa cổng thành mà vào, nguyên một số lượng lớn người cũng nhờ vậy mà được ăn ké đi vào thành, thật vui không ngậm được miệng.

“ A minh chủ của các ngươi lợi hại lắm sao? “ Tôn Dương lơ đễnh mị mị hai mắt hỏi, thật ra thì hắn không cần hỏi cũng biết mấy tên gọi là minh chủ kia đều là người có thực lực không hề yếu, riêng việc có thể sai khiến hai tên cường giả Thiên Tướng trung kỳ đi canh cổng thành cũng đủ biết thực lực của kẻ đứng đầu ít nhất cũng phải là từ Thiên Tướng hậu kỳ trở lên. Chỉ tiếc là mấy tên canh giữ cổng này tuy có cảnh giới cao nhưng thực lực thì lại quá yếu, không thể nghi ngờ là bọn hắn chỉ có được cái vỏ bên ngoài còn bên trong trống rỗng, trường hợp này dùng đầu gối nghĩ cũng biết mấy kẻ này là dùng thủ đoạn nào đó cưỡng ép đột phá dẫn đến mất căn cơ, cũng chính vì vậy mới dễ dàng bị Tôn Dương hắn dùng một chiêu nhẹ nhàng áp chế.

“ Hừ đương nhiên lợi hại, nhưng mà đối phó với ngươi cũng không cần phiền hà đến minh chủ, đợi lát nữa mấy vị thủ trưởng đến cũng đủ để diệt ngươi rồi. “ Một trong ba tên nam tử dẫn đội nhịn đau ngẩng mặt lên mạnh miệng hăm dọa Tôn Dương, chỉ có điều cái mặt của hắn lúc này trông rất buồn cười, một con mắt bên trái thì bị sưng húp lại nhìn không ra hình dạng, còn miệng thì bị sưng bên phải phù lên cả khuôn mặt, có chỗ trắng có chỗ đỏ lại có chỗ tím bầm nhìn không ra hình dáng gì cả, nhưng lại khiến cho người nhìn lại không nhịn được mà bật cười đến ôm bụng nghiêng ngả, cười đến cào bờ tường làm cho tên kia ôm một bụng nghẹn khuất.

“ Ồ vậy thì trước mắt các ngươi mau cầu nguyện cho bọn hắn ra nhanh nhanh đi, trong thời gian đợi bọn hắn thì chúng ta đánh tiếp… Nào nào đứng lên chúng ta lại chiến ba trăm hiệp, ai nha nhưng mà ta thấy trên người các ngươi không còn chỗ nào để đánh a. “ Tôn Dương chẳng thèm quan tâm đến cái gì mấy tên thủ trưởng kia, hiện tại nói với hắn cũng chỉ như đàn gãy tai trâu, chỉ thấy trên khuôn mặt của hắn lộ ra một nụ cười nham hiểm cực kỳ bỉ ổi khiến cho một đám người càng thêm phát lạnh thầm cầu nguyện cho mấy tên thủ trưởng của mình nhanh xuất hiện cứu vớt bọn hắn.

Mà Tuyết Kỷ đứng bên cạnh Tôn Dương từ đầu tới cuối sớm đã cười không ngậm được mồm, nàng sớm đã đoán được là Tôn Dương sẽ không chịu an phận mà đi gây chuyện, những ngày qua nàng cũng đã hiểu được chút ít về hắn, không có gì khác ngoài tính bạo ngược ra thì hắn chỉ thích cướp bóc của người khác, cũng may là Tôn Dương đã ép buộc nàng đeo khăn che mặt lại chứ nếu không để cho một đám người nhìn thấy dung nhan của nàng trong lúc này bọn họ cả đám không đố kỵ mà vây công hắn mới là lạ. Cô nàng này tuy là đẹp đến yêu nghiệt thế nhưng tính tình nàng lại rất đơn thuần hiếu động, nàng biết bản thân mình là tai hoạ của nam nhân, nhưng thủy chung nàng lại chẳng hề quan tâm cứ như vậy mà chạy tung tăng khắp nơi, đã khiến cho không ít kẻ tâm sinh tà niệm muốn chiếm hữu nàng, Tôn Dương cũng vì sợ cái điểm tai họa này cho nên mới dứt khoát ép nàng đeo khăn che mặt, mặc dù nàng không muốn đeo, mà kể ra một người có tính cách như nàng cũng thật sự không thích hợp đeo khăn che mặt im lặng thần thần bí bí như những cô nàng băng sương khác.

Trên tay Tôn Dương lại huyễn hóa ra cây búa lớn làm cho một đám người nhìn mà không khỏi một trận run rẩy, đối với bọn họ hiện tại bị đánh đến nổi khi nhìn thấy cây búa này chỉ sợ là đêm về nằm ngủ cũng mơ thấy ác mộng a. Nhưng mà Tôn Dương là kẻ đang cao hứng hành hung nào có nghĩ được nhiều như vậy. Hắn nhìn nhìn cây búa trong tay trong lòng thầm nghĩ “ Thứ này chỉ là do năng lượng cấu thành căn bản không phát huy hết được sức mạnh, đợi sau khi ra ngoài phải kiếm một đại chùy vừa tay mới được “. Dưới sự sợ hãi của đám người Tôn Dương lại nhất chân như sói lao vào bầy cừu từng búa đập xuống cực kỳ thống khoái, từng tiếng kêu la thảm thiết lại một lần nữa vang lên thê thảm khiến cho đám người đứng xem lại một lần nữa phát hoảng mà rung không ngừng.

“ Khốn kiếp, là kẻ nào to gan dám đánh người của Kỳ Minh ta.. “ “ Còn có người của Minh Hội ta “ “ Cả Đồng Minh ta nửa, thật là to gan “. Chính ngay lúc này từ hướng bên trong thành ba đạo tiếng quát như sấm vang lên, âm thanh có chứa nguyên lực cường đại chấn vào màng nhĩ của tất cả mọi người khiến họ lảo đảo nhao nhao lui về phía sau mấy bước vẽ mặt hiện lên sự hoảng sợ. Chỉ thấy từ bên trong thành có mấy chục đạo thân ảnh đang lăng không cấp tốc hướng bên này bay đến, chỉ trong vài cái hô hấp nhân số khoảng ba mươi người cùng nhau hạ xuống đất cũng chia ra làm ba nhóm phân biệt mà đứng, những người này từ trên thân mỗi người đều toát ra một loại khí tức cường đại, nhất là có mấy nam tử đứng đầu khí thế trên người phát ra càng thêm mạnh mẽ lợi hại, ánh mắt bọn hắn lạnh lùng nhìn một đám người đang chờ bị đánh trên mặt đất sau đó lại rơi sự chú ý lên người Tôn Dương, khí thế phát ra càng thêm âm trầm nghiền ép về phía hắn nói “ Hừ bản lĩnh cũng thật không nhỏ, lại dám ra tay hành hạ người của bọn ta thành thế này, ngươi quả thật muốn chết “.

Tôn Dương cũng dừng lại động tác nheo mắt nhìn đám người vừa mới tới, trong lòng hắn thầm chấn động bởi vì những người vừa mới đến này đều là người có thực lực mạnh, vậy mà toàn bộ không có một ai yếu hơn hắn, người có tu vi thấp nhất cũng là Địa Tướng trung kỳ đỉnh phong, cao nhất cũng đã là Thiên Tướng hậu kỳ, trong lòng hắn thầm cười khổ “ Con mẹ nó lần này có vẻ chơi hơi lố rồi, thật không ngờ mấy cái thế lực tạm thời này vậy mà cũng lợi hại như vậy, tùy tiện chạy ra cũng chạy ra được mấy tên Thiên Tướng hậu kỳ. Nơi này quả nhiên là nơi tụ tập của thiên tài a “ Nhưng mà nếu như thật sự phải đánh thì Tôn Dương hắn cũng không ngại mạo hiểm chơi kích thích một lần, dù sao nơi này cũng đã là đích đến cuối cùng rồi cũng không thể chưa đánh mà bỏ chạy được.

Tôn Dương hít sâu một hơi, khóe miệng cười cười đang định mở miệng nói thì bất chợt Tuyết Kỷ ở bên cạnh hắn đột nhiên đứng ra nhíu mày cướp lời ngữ khí thập phần khó chịu nói “ Hoả Long thì ra là người, hừ hóa ra là ngươi ở chỗ này tác quái, ngươi cũng quá coi trọng bản thân rồi nhỉ. “

Nam tử tên Hỏa Long thấy có người nhận ra mình, hắn đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại híp mắt quan sát Tuyết Kỷ, nhưng bởi vì nàng đã che mặt không nhìn ra diện mạo cho nên hắn hạ thấp ngữ khí lên tiếng hỏi “ Ngươi là ai, tại sao lại biết ta?

Tôn Dương thầm kinh ngạc và hiếu kỳ, thật không nghĩ đến Tuyết Kỷ vậy mà nhận biết được những người này, nhưng mà nghe ngữ khí của nàng xem ra nàng cũng cực kỳ chán ghét cái tên Hỏa Long này “ Tuyết Kỷ nàng quen biết với bọn họ sao? Bọn họ là ai vậy? “ Tôn Dương rốt cuộc nhịn không được liền tò mò hỏi.

Tuyết Kỷ cũng không thèm nhìn Hoả Long, nàng cắn môi mở miệng định trả lời Tôn Dương nhưng chợt nhớ tới lời căn dặn của tỷ tỷ lúc trước lại nhất thời do dự không biết làm thế nào, đương nhiên đối với những biến hoá này của nàng căn bản không qua được mắt Tôn Dương, nhìn biểu hiện này của nàng hắn càng thêm kỳ quái, biết nàng có chuyện đang giấu mình hắn đôi chân mày không khỏi nhíu lại hỏi “ Nàng làm sao? Có chuyện gì khó nói sao? Bọn hắn có liên quan gì đến ta à? “

Nghe Tôn Dương hỏi dồn làm cho Tuyết Kỷ nhất thời càng thêm căng thẳng, hai tay nàng bấu lại với nhau ánh mắt lại hiện lên sự mâu thuẫn, trầm ngâm trong chốc lát cuối cùng ánh mắt nàng lóe lên sự kiên định như đã lấy hết dũng khí mở miệng hỏi trước Tôn Dương một câu “ Tôn Dương ca ca, huynh phải hứa với ta, nếu như ta nói ra thân phận của bọn hắn thì huynh nhất định không được kích động. “

Tôn Dương càng thêm ngưng trọng, hắn biết nếu như nàng đã nói như vậy thì chắc hẳn là những người này đặc biệt có liên quan đến mình, thế nhưng nàng lại đặc biệt bắc mình phải hứa là không được kích động vậy thì chắc hẳn là những người này có ân cừu với mình rồi, Tôn Dương im lặng trong chốc lát hắn cũng không có vội đáp ứng nàng, mà là di chuyển ánh mắt nhìn về phía đám người Hỏa Long lúc này hắn mới để ý, trong nhóm của tên Hỏa Long kia ngoại trừ hai người mặc y phục màu xanh nhạt giống nhau ra thì tất cả những người khác đều là mặc y phục đồng bộ, Áo bào màu đen có chạy viền màu đỏ giống như màu dung nham phía trên ngực trái của Áo bào mỗi người đều có thêu hình ảnh một con hắc long. Tôn Dương đăm chiêu như đang muốn nghĩ đến chuyện gì đó nhưng lại không nghĩ ra được, cuối cùng hắn đành lắc đầu lại hướng Tuyết Kỷ nói “ Được có chuyện gì nàng cứ việc nói đi, chỉ cần ta tiếp thu được thì ta nhất định sẽ bảo trụ mình thanh tĩnh. “

Truyện Chữ Hay