edit : Jun
Vân Thanh Thanh lôi kéo Bạch Mạn Điệp cùng Thủy Tịch Linh chạy thẳng một đường đến phòng của mình rồi mới buông các nàng ra.
"Thanh Thanh, có chuyện gì mà muội cao hứng như vậy? Chẳng lẽ chỉ thử máu thôi đã khến cho muội vui sướng như thế?" Bạch Mạn Điệp nhìn thấy Vân Thanh Thanh vui vẻ thì liền cất tiếng trêu ghẹo nàng. Trước đó vài ngày, nhìn vẻ mặt nàng đau khổ, các nàng đều không có tâm tình cùng nàng vui đùa.
"Muội nói cho các tỷ a......" Vân Thanh Thanh liền đem những lời Vân Tĩnh vừa mới nói thuật lại cho các nàng, còn nói lại một lần, "......Muội vốn không phải là con gái của Vân gia, muội cần gì phải lo lắng chứ."
"Oh, vừa rồi ai ở đó lo lắng a." Bạch Mạn Điệp lại bắt đầu trêu đùa Vân Thanh Thanh. "Bất quá, không nghĩ tới thân thế của muội đáng thương như vậy."
"Đại tỷ," Vân Thanh Thanh trừng mắt liếc nàng một cái, "Tỷ không phải không biết muội đến từ chỗ nào, muội đối với nơi đó vốn không có cảm tình gì. Còn nữa, bọn họ cũng không có đối xử tốt với muội."
"Đúng, lại nói tiếp, ta muốn bắt hai nữ nhi của Vân gia, lần trước ta và Nhị muội đánh các nàng còn chưa đã." Tính tình thổ phỉ của Bạch Mạn Điệp lại nổi lên, bất quá câu kế tiếp của Thủy Tịch Linh quả nhiên đã cấp cho nàng một nơi để phát tiết .
"Hai ngày trước hình như ta nhìn thấy có hai nữ nhân lén lút ở bên ngoài biệt viện, các nàng rất giống Vân phu nhân, chắc không phải là......"
"Như Yên và Như Nguyệt?" Vân Thanh Thanh lập tức nhận ra ngay. Hai nữ nhân kia tại sao lại đến biệt viện này?
"Các nàng đến thật đúng lúc, muội hãy nhân cơ hội này giáo huấn các nàng một chút, lần trước tuy ta cùng Lăng Tương đánh các nàng để trút giận cho muội, nhưng thật ra cũng không phải do chính tay muội đánh, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó."
"Chờ các nàng đến đây rồi nói sau, muội còn có một việc khác muốn nói với hai tỷ." Vân Thanh Thanh nói.
"Chuyện gì a, nhìn bộ dạng của muội không phải đang lên kế hoạch dạy dỗ ai đó chứ?" Bạch Mạn Điệp nhìn thấy Vân Thanh Thanh cười tủm tỉm thì biết ngay nàng không có ý tốt, cả người cũng theo đó rục rịch hẳn lên.
"Là như thế này," Vân Thanh Thanh nói "Đoạn Tiêu bắt nạt muội thảm như vậy, muội muốn dạy dỗ hắn một chút, tuy nói rằng thiếu chút nữa vì muội mà đánh mất tính mạng, xác thực làm cho muội cảm động, nhưng vẫn phải cho hắn nếm chút mùi đau khổ."
"Đúng, chúng ta ủng hộ muội." Bạch Mạn Điệp cùng Thủy Tịch Linh nói.
"Cho nên mới nói a, hiện giờ muội đang có một kế hoạch, muội nhất định phải chỉnh Đoạn Tiêu thê thê thảm thảm, có thế mới giải được mối hận trong lòng muội." Vân Thanh Thanh nắm tay lại thành quyền, nói rất dõng dạc.
"Tốt, muội mau nói đi, muội muốn chúng ta phối hợp với muội như thế nào?"
"Đại tỷ, tỷ đi trước tìm Công Tôn tiên sinh đến đây, kế hoạch này cũng cần lão giúp đỡ."
"Được, không thành vấn đề." Bạch Mạn Điệp nói xong lập tức phi thân mà đi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Công Tôn tiên sinh đã bị Bạch Mạn Điệp nhanh như gió kéo đến.
"Tiểu công chúa, ngươi kéo ta chạy đến nơi này làm gì?" Công Tôn tiên sinh bị Bạch Mạn Điệp lôi kéo chạy vội đến đây, góc áo đều đã bị rách một mảng lớn.
"Công Tôn tiên sinh, chúng ta có chuyện muốn nói với ông......" Ngay sau đó, Bạch Mạn Điệp đem câu chuyện vừa rồi kể lại từ đầu đến cuối, toàn bộ hướng Công Tôn tiên sinh nói một lần. Chuyện này nói thế nào cũng khiến cho người khác phi thường ngạc nhiên, vậy nên cũng làm cho Công Tôn tiên sinh chấn kinh một lúc lâu.
"Không nghĩ tới, hoá ra Tứ tiểu thư và A Tiêu không có quan hệ huyết thống......" Công Tôn tiên sinh nghe xong cảm khái nói, "Bất quá, Tứ tiểu thư rốt cuộc có kế hoạch gì? Ngươi lại muốn ép buộc A Tiêu như thế nào?"
"Công Tôn tiên sinh, ông đồng ý giúp ta sao?" Vân Thanh Thanh kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, ta đồng ý." Công Tôn tiên sinh cười nói, "Thời gan gần đây A Tiêu làm việc thật sự rất quá đáng, ngươi muốn chỉnh hắn như thế nào ta cũng không ngăn cản. Bất quá ta cũng phải nói cho ngươi biết, thân thể A Tiêu hiện giờ không còn được như xưa, hắn ở trên giang hồ kết oán với rất nhiều người, cừu nhân trải khắp thiên hạ, cho nên lúc ngươi chỉnh hắn vẫn là hạ thủ lưu tình a."
Xem ra Công Tôn tiên sinh vẫn thực quan tâm Đoạn Tiêu. Vừa rồi đồng ý còn làm cho người ta nghĩ lão một chút cũng không quan tâm Đoạn Tiêu.
"Kỳ thực kế hoạch của ta rất đơn giản, chính là muố
n mọi người không nói cho Đoạn Tiêu biết chuyện vừa rồi, cứ đê hắn nghĩ ta và hắn là thân huynh muội, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh."
"Ừm, nếu hắn thật sự yêu muội, thì riêng việc không nói cho hắn biết sự thật cũng đã đủ để cho hắn thống khổ rồi." Thủy Tịch Linh nói.
Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, hướng về phía Vân Thanh Thanh nói:
"A Tiêu thật sự thực thích ngươi, hắn đã không thèm để ý đến lời khuyên của ta mà chạy đi Độc Long Cốc lấy Ma Tiên Long hương......" Lúc này, Công tôn tiên sinh lại đem Độc Long Cốc đáng sợ như thế nào nói cho Vân Thanh Thanh nghe một lần, các nàng nghe xong đều sởn cả gai ốc, càng thêm hiểu rằng để có thể lấy được Ma Tiên Long Hương thật sự là kết quả do Đoạn Tiêu liều mạng đổi lấy.
Nói gì thì nói, Công Tôn tiên sinh vẫn hy vọng Đoạn Tiêu cùng Vân Thanh Thanh hòa hảo, sở dĩ lão nói như vậy cũng vì muốn Đoạn Tiêu gia tăng thêm một ít ấn tượng, để cho Vân Thanh Thanh không dùng những biện pháp hà khắc để đối xử với hắn.
"Về phần Ám Dạ và Ảnh Tử, xin Công Tôn tiên sinh đi nói một chút, để cho bọn họ về Minh Cung đi thôi, hai ngày này Đoạn Tiêu sẽ do ta chiếu cố." Vân Thanh Thanh muốn quấn chặt lấy Đoạn Tiêu, hảo hảo khi dễ hắn, tra tấn hắn, để cho hắn chịu khổ mà không biết kêu ai.
"Cũng tốt, hiện tại chúng ta đều ra ngoài, trong Minh Cung không có ai quản lý, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ trở về, còn ta sẽ ở lại đây hai ngày nữa, chờ A Tiêu tỉnh lại thì có thể yên tâm đem hắn giao cho ngươi." Công Tôn tiên sinh cười ha ha nói.
Quả nhiên ngày hôm sau, Ảnh Tử và Ám Dạ rời khỏi biệt viện của Lưu Thuỷ sơn trang mà quay trở về Minh Cung. Lúc Công Tôn tiên sinh nói với Ảnh Tử và Ám Dạ chuyện này, bọn họ thập phần không muốn, nhưng lại không thể bác bỏ mệnh lệnh của Công Tôn tiên sinh, đành phải phẫn nộ chạy về Minh Cung.
Không có Ám Dạ và Ảnh Tử ở đây, trong biệt viện chỉ còn lại Vân Thanh Thanh, Bạch Mạn Điệp, Thủy Tịch Linh cùng Công Tôn tiên sinh. Còn Mộ Dung Thiên Thủy từ lúc Vân Thanh Thanh tới đã rời đi. Mộ Dung Thiên Lý cũng đi luôn, số là sau khi hắn khuyên giải Vân Thanh Thanh xong đột nhiên cảm thấy mình đứng ở nơi này có điểm không thích hợp, đành phải lặng lẽ rời đi.
Trước khi đi, hắn đến bên con sông nhỏ ngoài biệt viện, đứng ở trên cây cầu nhỏ cong cong nhìn những con cá nhỏ đang bơi lội trong làn nước trong vắt. Chính mấy con cá nhỏ này đã làm thay đổi quyết định của hắn, lại còn giúp hắn hạ quyết tâm. Hắn nhìn thấy hai con cá nhỏ đang bơi cùng một chỗ, vừa lúc đó ở giữa hai tảng đá có một con cá thứ ba đang bơi đến, nó muốn bơi qua đó nhưng bất kể dùng biện pháp nào cũng không qua được. Con cá nhỏ thứ ba sau khi buồn rầu lăn lộn mấy vòng rốt cục đã phát hiện, hoá ra ở ngoài hai khối đá còn có một không gian rộng lớn hơn để cho nó bơi qua.
Nhìn ba con cá nhỏ này rồi nghĩ đến chính mình, Vân Thanh Thanh và Đoạn Tiêu, hắn biết bất kể mình dùng cách gì cũng không thể xen vào giữa bọn họ, vì sao mình không thể giống như con cá nhỏ thứ ba, buông tha cho ngõ cụt mà đi lựa chọn một tương lai tốt đẹp hơn.
Vì thế ngày hôm sau hắn lưu lại một phong thư, rời khỏi biệt viện của Lưu Thuỷ sơn trang, đi tìm hạnh phúc thuộc về chính hắn.
Ngày hôm sau Vân phu nhân lại tới nữa, hình như đã biết tất cả mọi chuyện, hai mắt khóc sưng đỏ nhìn Vân Thanh Thanh, thật lâu sau mới nói một câu:
"Thanh Thanh, mặc kệ là như thế nào, ta đều nhận ngươi là nữ nhi của ta."
Nói như vậy làm sao không khiến cho Vân Thanh Thanh cảm động. Nàng thuở nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, chưa từng biết đến tình thương yêu của mẹ. Chỉ có ở bên Vân phu nhân, mới làm cho nàng cảm nhận được tình cảm yêu thương của mẫu thân. Tuy đoạn thời gian đó thật ngắn nhưng lại khắc thật sâu vào trong lòng Vân Thanh Thanh .
Cái gì cũng không nói, Vân Thanh Thanh chỉ chậm rãi đi đến bên người Vân phu nhân. Vân phu nhân lập tức mở rộng vòng tay ấm áp, chờ đợi Vân Thanh Thanh tự nguyện đến với sự che chở của nàng. Đúng vậy, không có gì phải chần chờ, Vân Thanh Thanh đi qua ôm lấy Vân phu nhân, thản nhiên gọi một tiếng "Nương".
"Hảo hài tử, hảo hài tử......"
Thời gian kế tiếp, Vân phu nhân cũng thường xuyên tới cùng Vân Thanh Thanh chăm sóc Đoạn Tiêu. Vào một buổi đêm, Vân Thanh Thanh ngồi ở bên giường Đoạn Tiêu, cẩn thận dùng khăn lông ướt lau bàn tay khô ráp của hắn, một bên nhẹ giọng nỉ non:
"...... Đoạn lang, thiếp đã tha thứ cho chàng, chàng rốt cuộc muốn đến lúc nào mới tỉnh lại a...... Thanh thanh nhớ chàng...... Thanh Thanh còn chưa có trả thù chàng....."
Đoạn Tiêu chỉ cảm thấy mình giống như đang đi trong bóng đêm, con đường này dường như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, hắn đi đến lúc mỏi mệt, hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng hắn lại không cam lòng. Hắn còn chưa nhìn thấy Thanh Thanh, còn chưa nói với nàng một câu "Ta yêu nàng", càng không có thời gian ở bên người nàng, từng chút từng chút chữa trị vết thương trong lòng nàng. Thanh Thanh chính là hy vọng duy nhất để cho hắn tiếp tục kiên trì, hắn muốn đi gặp Thanh Thanh, muốn một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng, nghe nàng ngọt ngào gọi hắn một tiếng Đoạn lang, cùng nàng hướng đến một tương lai lý tưởng......
Hắn cứ như vậy đi rồi lại đi, còn đường hắc ám không có điểm dừng này khiến cho hắn cực kỳ mỏi mệt. Dần dần, dần dần, hình như hắn nghe thấy một tiếng gọi, gọi tên hắn.
"Đoạn lang...... Đoạn lang......"
Giọng nói của ai......
"Tựa như có tiếng người chỉ dẫn, kiên nhẫn lặp đi lặp lại bên tai hắn, sau một lúc lâu, hắn rốt cục chậm rãi điều hoà hô hấp, đau đớn cũng theo đó dần dần biến mất, cuối cùng trở thành một loại cảm giác chết lặng. Rồi sau đó, hắn cố gắng mở mắt, kinh ngạc nhìn vào một đôi mắt khác ở phía đối diện......
"Đoạn lang, chàng tỉnh rồi......" Vân Thanh Thanh đột nhiên nhìn thấy Đoạn Tiêu mở mắt, lúc này kinh ngạc quên hết thảy, cao hứng kêu to lên.
Hắn khẽ nhúc nhích thân thể, một trận đau đớn thật lớn mà thâm trầm, phảng phất giống như sóng biển đột nhiên ở nửa người bên phải đánh úp xuống, đau đớn kia bén nhọn giống như đồng thời có hàng trăm hàng ngàn người đang dùng rìu từng chút từng chút chặt lên trên người hắn, mỗi một phân, mỗi một tấc cũng không buông tha, hơn nữa trực tiếp chém tới xương cốt. Hắn cảm thấy mình dường như bị băm thành thịt vụn! Theo phản xạ, hắn cắn răng thật chặt, muốn dùng sức mạnh ý chí để chịu đựng đau đớn giống như cơn sóng ập đến bất ngờ này, đau đớn lại dọc theo khớp hàm lan đến đầu hắn, khiến cho toàn bộ đầu óc hắn dường như bị rút gân, co rút đau không thể nói, hắn há miệng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đau đến mức ngay cả rên cũng rên không ra.
"Đoạn lang...... Không cần cấp, cứ từ từ......" Vân Thanh Thanh nhẹ giọng chỉ dẫn cho hắn.
Nửa ngày sau, hắn rốt cục điều hoà hô hấp, thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng của hắn:
"...... Thanh...... Thanh......"
"Là thiếp, là thiếp a, thiếp là Thanh Thanh a, Đoạn lang......" Vân Thanh Thanh gắt gao nắm lấy tay Đoạn Tiêu, giờ khắc này, nàng không thể lập tức đem tin tức tốt này đi nói cho mọi người.
"Là nàng sao? Thanh Thanh......" Quả nhiên là càng lúc càng dễ gọi, "Sao nàng lại tới đây? Ta đang ở nơi nào?"
"Nơi này là biệt viện của Lưu Thuỷ sơn trang, thiếp là do Mộ Dung gọi tới, thiếp đến xem chàng, chàng đừng nóng nảy, nghỉ ngơi cho tốt, ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai chàng sẽ có tinh thần." Vân Thanh Thanh nhìn thấy Đoạn Tiêu vừa mới thanh tỉnh nhưng mắt lộ ra vẻ mệt mỏi thì vội vàng bảo hắn ngủ một giấc.
Có Vân Thanh Thanh trấn an, quả nhiên không bao lâu Đoạn Tiêu liền nặng nề tiến nhập mộng đẹp.
Vài ngày sau, thân thể Đoạn Tiêu dưới sự hợp tác trị liệu của Thủy Tịch Linh cùng Công Tôn tiên sinh ngày một chuyển biến tốt đẹp. Mà Vân Thanh Thanh mỗi ngày đều ở bên người Đoạn Tiêu, chiếu có hắn từng ly từng tý.
Vân Thanh Thanh thân mật chiếu cố Đoạn Tiêu, mà Đoạn Tiêu ngược lại không muốn tiếp nhận sự chiếu cố của nàng. Sau khi hắn từ chỗ Công Tôn tiên sinh chứng thực mình và Vân Thanh Thanh chính là thân huynh muội thì lại cảm thấy mình không bằng cầm thú. Còn Vân Thanh Thanh dường như lại thản nhiên tiếp nhận việc đó, hàng ngày vẫn tiếp tục chiếu cố Đoạn Tiêu từng ly từng tí. Thậm chí ngay cả những chuyện thân mật chỉ có những người yêu nhau mới làm nàng cũng áp dụng triệt để, điều này khiến cho người mang cái danh "Thân ca ca" như Đoạn Tiêu bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận nổi, mà Vân Thanh Thanh trong lúc ngẫu nhiên còn có thể hôn trộm Đoạn Tiêu một cái, điều này lại làm cho hắn hoảng sợ không thôi. Hắn.....chết cũng không oán, nếu còn sống,không phải sẽ làm tổn hại Thanh Thanh hay sao.
Một ngày kia, Công Tôn tiên sinh cảm thấy vết thương của Đoạn Tiêu không sai biệt lắm đã tốt lên rất nhiều, chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng một chút, sau đó vỗ béo hắn. Thủy Tịch Linh cũng hiểu được đây là lúc nàng có thể trở về Vô Tranh sơn trang. Bạch Mạn Điệp lại không muốn về nhà, tiếp tục lưu lại bên người Vân Thanh Thanh.
"Đại tỷ, lần trước tỷ đi Minh Cung giúp muội báo thù, kết quả thế nào còn chưa nói cho muội biết?" Thời điểm giúp Thủy Tịch Linh thu thập hành lý, Vân Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện này. Vốn dĩ nàng đã quên mất chuyện này, nhưng ngày hôm qua khi nói chuyện với Đoạn Tiêu vô tình nhắc đến việc Hoa Đào đã chết, vì thế mới khiến cho Vân Thanh Thanh nhớ mình còn chưa có hỏi Đại tỷ kết quả của việc xử lý đám "Rác rưởi" này.
"A," Vân Thanh Thanh vừa nói như vậy làm cho Bạch Mạn Điệp sực nhớ ra:
"Hoa Đào nhảy xuống biển đã chết, Hương Ngưng kia không còn đứa nhỏ, bản thân cũng biết điều hơn một chút, còn hai kỹ nữ bị ta trục xuất về thanh lâu, lúc ta đưa bọn họ đến đó còn đặc biệt căn dặn tú bà, hai nữ nhân này thập phần dâm tiện háo sắc, nhất định phải tìm nhiều nam nhân đến hẳo hảo tra tấn các nàng, tú bà kia nghe xong lòng tràn đầy vui mừng, còn nói như thế thì việc buôn bán sẽ vô cùng thuận lợi. Ha ha......"
Vân Thanh Thanh nghe xong cũng cười, nàng đoán người bị Đại tỷ đưa đi nhất định là Liên Hoa và Phán Phán, hai nữ nhân kia một lòng muốn thoát ly thanh lâu, thật không ngờ cuối cùng vẫn phải trở về nơi đó. Hơn nữa có Đại tỷ giựt giây, tú bà kia còn không bắt các nàng cả đêm làm việc
a, đến lúc đó, các nàng có thể nói là chịu tội.
"Đại tỷ, muội thực chán ghét nữ nhân Hương Ngưng kia, tỷ giúp muội giáo huấn nàng ta thật tốt." Vân Thanh Thanh nói.
"Cũng đúng, nữ nhân kia quả thực quá xấu xa, đứa nhỏ trong bụng nàng căn bản không phải của Đoạn Tiêu, còn muốn mượn việc này ngồi lên ngôi vị Minh Vương phi. Nha đầu vì nàng bán mạng đã chết, nàng ngay cả một chút biểu hiện đau lòng cũng không có, nếu không ngày mai ta đi theo Công Tôn tiên sinh về Minh Cung giáo huấn nàng một trận."
"Đại tỷ mềm lòng quá," Thủy Tịch Linh đột nhiên nói chuyện,"Nữ nhân như vậy chết cũng đáng, còn sống chỉ đem đến tai họa, không bằng tặng cho ta làm vật thử thuốc đi, chẳng may không cẩn thận chết đi thì cũng coi như cống hiến vì y dược."
"Tam tỷ nói đúng, cứ làm như vậy đi." Vân Thanh Thanh vỗ tay khen ngợi, "Tam tỷ, nữ nhân này giao cho tỷ hỗ trợ 'Chiếu cố '."
Thủy Tịch Linh gật gật đầu.
Bạch Mạn Điệp nói:
"Nếu là như vậy, ngày mai ta liền đi theo Công Tôn tiên sinh đến Minh Cung xách cổ nữ nhân kia về Vô Tranh sơn trang, phỏng chừng lúc này nàng đang ở Minh Cung làm người hầu."
Ba người thương lượng xong xuôi, sáng sớm ngày mai, Công Tôn tiên sinh cùng Bạch Mạn Điệp liền xuất phát đi Minh Cung, Thủy Tịch Linh xuất phát đi Vô Tranh sơn trang.
Vân Thanh Thanh một mình lưu lại chiếu cố Đoạn Tiêu tạm thời còn chưa thể di động.
Trước khi đi, Thủy Tịch Linh cùng Công Tôn tiên sinh đều để lại các loại phương thuốc cùng đan dược, Bạch Mạn Điệp cũng nói với nàng rằng đã dùng bồ câu đưa tin cho Diệp Lăng Tương, nhắn nàng trong hai ngày đến biệt viện tìm Vân Thanh Thanh.
Sau khi mọi người đi được mấy ngày, Đoạn Tiêu quả thực cực kỳ vất vả. Nói vất vả vẫn còn tốt chán. Hắn hiện tại thật sự nhớ tới thời điểm trước kia ở Vô Tranh sơn trang đối đãi Vân Thanh Thanh. Đúng là câu nói kia đã ứng nghiệm, tâm tình Đoạn tiêu bây giờ có thể hình dung bằng hai chữ, bất lực a.
Đã nhiều ngày nay, Vân Thanh Thanh thừa lúc Đoạn Tiêu hành động không tiện, ăn uống ngủ nghỉ đều phải có người hầu hạ, cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội ép buộc Đoạn Tiêu. Trước không nói, mỗi ngày dùng lời ngon tiếng ngọt, cố tình để môi đụng vào vành tai Đoạn Tiêu, khiến cho nam nhân đang trọng thương này thiếu chút nữa trào máu mũi, không khống chế được tình dục mà chết. Còn nữa, nàng mỗi ngày nuôi hắn như nuôi heo, đem tất cả những gì ăn được nhét vào bụng Đoạn Tiêu, ăn nhiều ngũ cốc hoa màu như vậy tất nhiên phải muốn đi nhà xí. Đoạn Tiêu hiện tại không thể cử động thân mình, hắn ngượng ngùng tìm đến Vân Thanh Thanh, nhờ nàng bảo hạ nhân đến giúp hắn, mà Vân Thanh Thanh thì đem toàn bộ người hầu ở đây đuổi đi hết, khiến cho hắn thiếu chút nữa làm dơ giường, cho đến lúc thấy khuôn mặt đẹp trai của Đoạn Tiêu đỏ bừng, thần thái thống khổ dị thường, nàng mới đại phát từ bi gọi nam phó đến hầu hạ hắn.
Nếu chỉ có mấy chiêu đó thì Đoạn Tiêu còn có thể dùng sự kiên trì của mình để vượt qua, điều làm cho hắn sợ nhất chính là Thanh Thanh ngày nào cũng giúp hắn lau người. Mỗi lần như thế hắn đều phản đối, nhưng Vân thanh Thanh chẳng bao giờ tiếp thu, những lúc đó chẳng có ai ở đây để giúp hắn, như vậy hắn làm sao có thể cự tuyệt cho nổi. Càng đòi mạng hơn nữa chính là những chuyện xảy ra sau đó, mỗi lần hắn lõa thể để cho Vân Thanh Thanh lau người, mùi hương hoa tự nhiên trên người nàng làm cho hắn nhịn không được đối với nàng sinh ra dục vọng. Mà lúc này, Vân Thanh Thanh sẽ đem chuyện "Ta là muội muội của ngươi" đến đả kích hắn. Hại hắn mỗi lần đều là muốn chết không được, muốn sống chẳng xong.
Rốt cục có một ngày, biệt viện đột nhiên xuất hiện hai nữ nhân, coi như là giúp Đoạn Tiêu miễn trừ thống khổ ngày hôm nay. Hai người kia là ai a? Đúng là khiến người chán ghét - Vân Như Yên cùng Vân Như Nguyệt. Thời điểm Đoạn Tiêu nhìn thấy hai nữ nhân này, lại ước gì các nàng chưa từng tới. Lúc Vân Thanh Thanh bưng chén thuốc tiến vào, nhìn thấy Vân Như Yên cùng Vân Như Nguyệt đối với Đoạn Tiêu không thể nhúc nhích nằm ở trên giường vươn Lộc Sơn chi trảo, Đoạn Tiêu lại hận không thể lập tức đem hai nữ nhân này giết chết. Đáng tiếc, hắn bây giờ là miếng thịt bò, còn Vân Thanh Thanh lại là dao thớt.
Vân Thanh Thanh tức không chịu được, hận không thể lập tức đi lên đánh hai nữ nhân này một trận, đáng tiếc, công phu của nàng không được lợi hại như các nàng. Đang lúc nàng cân não, nghĩ biện pháp dạy dỗ hai nữ nhân đê tiện này thì đại cứu tinh -- Diệp Lăng Tương xuất hiện.
Một câu của Vân Thanh Thanh liền đem hai nữ nhân phán tử hình:
"Nhị tỷ, hai nàng giao cho tỷ."
"Được." Diệp Lăng Tương nắm tay kêu răng rắc, vận động làm nóng người, sau đó tựa như ác lang gặp được tiểu cừu nhìn nữ nhân hai sớm đã bị dọa cho bay mất hồn vía. Các nàng có thể không sợ hãi sao? Lần trước bị đánh ác liệt đến giờ vẫn còn tồn tại trong trí nhớ của các nàng, nữ nhân kêu Diệp Lăng Tương này xuất thủ so với bất cứ ai khác đều ngoan độc hơn.
"Muội muốn các nàng thẳng lưng tiến vào, nằm ngang đi ra, còn lại tuỳ tỷ muốn làm gì thì làm." Vân Thanh Thanh nói xong đi thẳng đến trước giường cho Đoạn Tiêu uống thuốc.
Diệp Lăng Tương lại cười tủm tỉm nói với Như Yên cùng Như Nnguyệt:
"Ta thích nhất là đánh người a, ta càng thích đánh mặt nữ nhân, theo ta đi đi." Cũng không quản hai người Như Yên, Như Nguyệt có đồng ý hay không, Diệp Lăng Tương liền dẫn các nàng đi ra ngoài "Giáo huấn".
Đoạn Tiêu nhìn thấy sắc mặt Vân Thanh Thanh âm trầm thì lập tức lấy lòng ngay, Vân Thanh Thanh lại coi như lỗ tai ta không nghe thấy gì hết, này càng làm cho Đoạn Tiêu gấp đến độ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
"Thanh Thanh, nàng hãy nghe ta nói, ta biết mình trước kia đã làm ra những chuyện không phải người, ta là súc sinh......" Đoạn Tiêu rút ra kinh nghiệm xương máu, "Ta biết nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta, mà ta cũng không dám hy vọng xa vời được nàng tha thứ, ta chỉ hy vọng nàng có thể sống vui vẻ. những ngày này phiền nàng chiếu cố ta, nhưng, nàng dù sao...... Dù sao cũng là của ta...... Là 'Muội muội'của ta, ta làm sao...... làm sao có thể sinh ra ý nghĩ không an phận với nàng, huống chi ta còn thương tổn nàng......"
Vân Thanh Thanh ngăn không cho hắn nói:
"Nếu chàng chưa từng làm tổn thương ta thì chàng có để ý đến lễ giáo thế tục hay không?"
"Đương nhiên là không." Đoạn Tiêu phi thường quyết đoán nói, "Nếu ta còn có tư cách để yêu nàng, ta nhất định sẽ không bận tâm mấy thứ này. Nhưng hiện tại......" Nếu hắn để ý mấy thứ này, sẽ không được xưng là 'Minh Vương'.
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Vân Thanh Thanh quát bảo hắn ngưng lại.
"Không, Thanh Thanh, nàng để cho ta nói hết." Đôi mắt Đoạn Tiêu lóe lên vẻ khẩn cầu, "Ta yêu nàng, ta vẫn yêu nàng, nhưng nàng hãy đi đi, ta có thể không cần, nhưng nàng là nữ nhân, ta không thể để cho nàng sống trong sự phỉ nhổ của mọi người, cho nên ta xin nàng, xin nàng rời khỏi ta......"
"Không chỉ có thế," Tay Đoạn Tiêu đặt ở trên môi Vân Thanh Thanh,"Ta hy vọng nàng có thể sống tự do tự tại, sống vui vẻ...... Quên ta đi......"
Vân Thanh Thanh chớp chớp ánh mắt nhìn Đoạn Tiêu thống khổ không chịu nổi, thật sự muốn bật cười ha ha. Ngược đi, ta sẽ hung hăng ngược đãi chàng, ai bảo chàng khi dễ ta, ai bảo chàng không tin ta, thống khổ đi, thương tâm đi, rơi lệ đi, ha ha ha ha.
Tinh thần Đoạn Tiêu càng ngày càng kém, không còn nguyên nhân nào khác ngoại trừ việc trong lòng hắn vẫn còn yêu Vân Thanh Thanh, nhưng hắn biết bản thân cùng Thanh Thanh là huynh muội, chính mình không thể hại Thanh Thanh, hành vi tự ngược đãi bản thân như vậy làm cho tốc độ hồi phục của Đoạn Tiêu giảm mạnh. Nhìn bộ dáng Đoạn Tiêu mỗi ngày sống không bằng chết, Vân Thanh Thanh tự nhiên cảm thấy mềm lòng.
Nàng không biết mình đã tra tấn Đoạn Tiêu đủ hay chưa, nàng đến hỏi Diệp Lăng Tương, Diệp Lăng Tương lại nói:
"Chuyện tình cảm nhất định phải hỏi chính trái tim của mình. Chỉ cần là quyết định của muội thì chúng ta đều ủng hộ."
Vân Thanh Thanh đến bên con sông nhỏ nằm ngoài biệt viện, đứng ở trên cây cầu nhỏ cong cong, sau khi nhìn mấy con cá nhỏ nửa ngày thì đột nhiên tỉnh ngộ. Nàng vội vàng chạy đến phòng của Đoạn Tiêu, lại thấy Đoạn Tiêu khó thở công tâm, ói ra một ngụm huyết lớn, đang muốn đem quần áo dính đầy vết máu phi tang thì bị nàng bắt ngay tại trận.
"Vì sao? Vì sao không nói cho thiếp biết?" Vân Thanh Thanh rơi lệ gào lên với Đoạn Tiêu.
Đoạn Tiêu lại lắc đầu:
"Nàng đi đi, chúng ta chính là huynh muội."
"Không, chàng không thể đối với thiếp như vậy. Chàng còn yêu thiếp sao? Chàng còn yêu thiếp sao?" Vân Thanh Thanh hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào ánh mắt thống khổ của Đoạn Tiêu. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt đó hàm chứa những giọt lệ trong suốt. Còn nói cái gì, những giọt lệ trong suốt này hẳng phải là là tiếng lòng của hắn hay sao?
Vân Thanh Thanh nhảy lên ôm lấy bả vai Đoạn Tiêu, hung hăng...... Hôn lên môi hắn.
Đoạn Tiêu kinh ngạc nhìn Vân Thanh Thanh, nhất thời không có phản ứng lại. Nửa ngày sau hắn mới đẩy mạnh Vân Thanh Thanh ra:
"Nàng sao có thể làm như vậy, ta là thân ca ca của nàng a?!"
Vân Thanh Thanh nhìn vết máu trên khoé miệng hắn, đột nhiên cười ha ha.
"Nàng......" Đoạn Tiêu bị nàng làm cho tức chết rồi. Gì nữa đây, nha đầu ngốc này như thế nào còn cười a.
Vân Thanh Thanh đột nhiên ngồi vào bên người Đoạn Tiêu, nắm chặt tay hắn, không để cho hắn trốn tránh:
"Nói thật cho chàng biết, chúng ta...... Căn bản không phải huynh muội."
Thùng thùng thùng thùng!!!
Đoạn Tiêu thật sự bị dọa cho sợ hãi. Điều đó không có khả năng?!
Lúc này, Vân Thanh Thanh tìm Diệp Lăng Tương đến đây làm nhân chứng, nhưng Đoạn Tiêu vẫn cảm thấy giống như nằm mơ. Sau đó, khi Vân phu nhân tới, hướng hắn giải thích hết thảy, hắn mới tin chuyện này là thật.
Nắm lấy tay Vân Thanh Thanh, Đoạn Tiêu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người mà cảm khái vạn phần. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn rốt cuộc lại chỉ nói đúng một câu:
"Thanh Thanh, chúng ta một lần nữa bắt đầu được không?"
Vân Thanh Thanh chỉ nhìn hắn, một câu cũng không nói. Nàng càng không nói lời nào càng khiến cho Đoạn Tiêu sốt ruột.
"Được không?" Giống như thiếu niên mới gặp mố
i tình đầu, hắn bất ổn và khẩn trương nhìn Vân Thanh Thanh. Không phải nói tha thứ cho hắn sao? Ngược đãi cũng ngược đãi rồi, tra tấn cũng tra tấn rồi, còn muốn thế nào a?
Nửa ngày sau, khi Đoạn Tiêu thất vọng đến cực điểm thì Vân Thanh Thanh lại mở miệng:
"Vậy chàng phải theo đuổi thiếp một lần nữa nha ~~"
"A!" Đoạn Tiêu ngẩng mặt lên nhìn Vân Thanh Thanh, "Nàng nói thật sao? Thanh Thanh, nàng nói thật sao?"
Vân Thanh Thanh gật gật đầu:
"Giống như lần đầu tiên chàng theo đuổi thiếp nha."
"Được, được." Đoạn Tiêu liên tục gật đầu.
"Thiếp cũng không nhất định phải đáp ứng nha, phải xem biểu hiện của chàng......" Vân Thanh Thanh cười tủm tỉm nói.
"Được, được," Đoạn Tiêu ôm lấy nàng, "Bất luận là bao lâu, bất luận đuổi tới khi nào, chỉ cần nàng nói một tiếng, cái gì ta cũng có thể làm."
Vân Thanh Thanh cười một cái, Đoạn Tiêu buông nàng ra, lẳng lặng nhìn vào khuôn mắt của nàng, cho đến khi Vân Thanh Thanh má hồng tai đỏ mới dịu dàng hôn lên môi nàng.
Ngoài cửa sổ, trên cành cây có một đôi chim tước đang tấu lên một khúc nhạc vui vẻ, trong con sông nhỏ có hai con cá đang hôn môi, tình yêu bảy sắc theo khóe miệng chúng nó lan tràn. Xa xa, những đoá hoa nhỏ đón ánh nắng mặt trời nở rộ; Diệp Lăng Tương ở gần đó nhìn thấy một đôi yêu nhau hòa hảo như lúc ban đầu, vội vàng gửi thư về báo cho mọi người ở Vô Tranh sơn trang.
Truyền thuyết, thật lâu sau, Minh Vương cuối cùng cũng lấy được nữ tử mà hắn âu yếm.
Truyền thuyết, bọn họ thật sự quá hạnh phúc, bọn họ có hai đứa nhỏ đáng yêu.
Truyền thuyết, Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư tìm một nữ tử làm vật thử thuốc, trong một lần thử thuốc bất hạnh bỏ mình, nghe nói hình như tên là Hương Ngưng.
Truyền thuyết, Mộ Dung sơn trang Đại tiểu thư gả cho Phương Chấn Hiên làm vợ, mỹ mãn hạnh phúc.
Truyền thuyết......
Tóm lại, truyền thuyết còn có rất nhiều, về phần kết quả cuối cùng như thế nào, sợ là chỉ có đương sự mới biết được.
Đó là truyền thuyết thiên hạ đệ nhất, là Vô Tranh sơn trang truyền kỳ!
Vô Tranh sơn trang truyền kỳ thật sự xong rồi sao? Ai biết được?