Tất cả đều hùng hùng hổ hổ.
"Cha tới rồi! Tên này dám gây loạn ở đây! Hơn nữa bọn họ còn dám đắc tội với ngài Trương và bà Trương..... '
Lưu Huyên vội vàng nói.
Người đến là Lưu Đào, giám đốc bệnh viện trung tâm, sau khi nhìn thấy vợ chồng Trương Dũng, ông ta cũng nở một nụ cười nịnh nọt: "Ngài trương muốn xử lý bọn chúng như thế nào?"
"Khiến bọn chúng quỳ xuống cho tôi!" "Dập đầu xin lỗi!'
"Còn nữa, từ nay trở đi, không được cho bọn chúng bước vào bệnh viên trung tâm nữal"
"Bây giờ thì đè bọn chúng lại, bà đây muốn tát nát mặt bọn chúng!"
Không đợi Trương Dũng mở miệng, người phu nhân kia đã hung tợn cướp lời.
"Được!" Lưu Đào cười nịnh nọt: "ÐĐều nghe theo ý phu nhân.
Ông ta xua tay: "Bắt bọn họ, khiến bọn họ quỳ xuống xin lỗi vợ chồng ngài Trương cho tôi!""Đợi đã."
Tiêu Tử Ninh lãnh đạm nói: “Tôi muốn hỏi một câu, đến tột cùng là ai đã cho các người lá gan này vậy?”
Nhìn dáng vẻ thì có thể thấy địa vị của ông ta trong bệnh viện không hề thấp, tuy nhiên, ông ta lại làm hành động còn không bằng một tên thổ phỉ, điều này khiến Tiêu Tử Ninh phẫn nộ không thôi.
Làm sao một kẻ cặn bã như vậy lại có tư cách điều hành bệnh viện cơ chứ?
"Tao là giám đốc của bệnh viện này! Tao có quyền làm như thế!" Lưu Đào ngang ngược nói.
Ông ta thô bạo vẫy tay. Mấy người phía sau xông tới, ý đồ đè Bạch Tích Ngưng và Đậu Đậu lại, bắt bọn họ quỳ xuống, hành vi cực kỳ hống hách, vô lý.
Trong lòng Tiêu Tử Ninh dâng lên một cỗ tức giận: “Muốn chết."
Anh bước một bước về phía trước. Đảo chân!
"Ạ!"
"A!"
Toàn bộ những kẻ đó kêu lên thảm thiết, lập tức ngã xuống đất, toàn bộ xương đùi đều bị gấy.
Lưu Huyên, vợ chồng Trương Dũng và mọi người xung quanh đều sợ đến ngây người!
Tên này còn biết võ công sao?
Tiêu Tử Ninh ôm Đậu Đậu, bước từng bước một đến gần Lưu Đào, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng!
"Mày! Mày..... Láo xược!" Trên mặt Lưu Đào tràn đầy sợ hãi, 'Mày dám đụng vào một sợi lông của tao, mày nhất định sẽ chết đó, đây là phạm.... "
Ông ta còn chưa nói xongl
Phịch một tiếng, Tiêu Tử Ninh đá một cước vào ngực trên của ông tai
Một cước đá gãy xương ngực, máu dâng trào, Lưu Đào bay ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm máu, giống như sắp chết.....
Toàn bộ im ắng.
“Người như ông không xứng đáng được ở một nơi thiêng liêng như bệnh viện. "
Anh tung cước xuống, Lưu Đào kêu lên, khuôn mặt đầy máu, mũi và xương mặt đều nứt nẻ...
"Viện trưởng đến rồi!"
Đột nhiên có người hét lên, nhìn theo tiếng phát ra thì nhìn thấy một ông lão uy nghiêm với vẻ mặt nghiêm nghị đang dẫn đầu một nhóm quan chức cấp cao của bệnh viện công tới đây.
Khoảnh khắc nhìn thấy ông lão uy nghiêm này, Lưu Huyên và gia vợ chồng Trương gia dường như đã nhìn thấy một vị cứu tinh, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tử Ninh và những người khác.
"Viên trưởng đến rồi!"
"Tụi bây tiêu rồi!"