"Không có gì đâu."
Tiêu Tử Ninh đã nghĩ tới những lời giảo biện: "Chẳng qua anh chỉ cung cấp tình báo mà thôi, bọn họ sớm đã muốn xuống tay với sơn trang Thiên Long từ lâu, mà tên Long Gia kia
lại vừa vặn đụng vào họng súng mà thôi."
Bạch Tích Ngưng nghe được lời này, cũng cảm thấy có lý, gật đầu.
Quả thât.....
Tiêu Tử Ninh đã biến mất mấy năm, hơn nữa Tiêu gia cũng đã phá sản, thậm chí vợ chồng Tiêu gia cũng nhảy lầu tự
Với địa vị hiện tại của anh, làm sao anh có thể tiếp xúc với những người như giáo uy Nhạc cơ chứ?
Chắc chăn chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
"Papa, mama, trán của anh nóng quá... " Đột nhiên, Đậu Đậu ngẩng đầu nói.
Hai người nhất thời cả kinh.
“Sốt rồi” Tiêu Tử Ninh lập tức sờ sờ đầu Hạo Hạo, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng, “Phải đưa con đến bệnh viện ngay thôi."
Bạch Tính Ngưng đau lòng vô cùng, nắm chặt lấy tay Hạo Hạo.
Tiêu Phượng lập tức mở cửa xe, Tiêu Tử không chút do dự bế hai bé lên xe....
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Khi đám người Tiêu Tử Ninh đến bệnh viện, phía trước vẫn còn một hàng dài đang đứng chờ,"Hai mẹ con em ngồi nghĩ trước đi, anh ôm Hạo Hạo đi xếp hàng lấy số." Tiêu Tử Ninh nói: "Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi tí đi"
Nhìn thấy Tiêu Tử Ninh quan tâm mình như vậy, trong lòng Bạch Tích Ngưng vô cùng ấm áp, khẽ gật đầu.
Sau khi xếp hàng khoảng ba mươi phút, Tiêu Tử Ninh đã lấy được số.
Sau khi thanh toán chỉ phí. Họ đi thẳng đến khoa nhi.
"Lại xếp hàng dài như vậy, phiên phức quái" Bạch Tích Ngưng sốt ruột.
"Không sao, đợi thêm một lát nữa." Tiêu Tử Ninh cũng sốt ruột, thậm chí còn dùng tay sờ sờ đầu Hạo Hào, lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Trên người Hạo Hạo có quá nhiều vết thương.
Hiện tại có vài miệng vết thương bắt đầu nhiễm trùng, nên mới phát sốt.
Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Ninh liền tức giận!
Những tên ở sơn trang Thiên Long quả thật đáng chết, ngay cả đứa bẻ nhỏ tuổi như thế mà vẫn xuống tay được.
Đứa con nhỏ nhắn của mình lại phải gánh chịu những thứ này, đáng chết!
Nếu không phải có hai đứa nhỏ và Bạch Tích Ngưng ở đó, anh chắc chắn sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết!
"Papa, chúng ta không cần vội đâu, Hạo Hạo là là đàn ông, Hạo Hạo không sợ đâu." Hạo Hạo ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Tiêu Tử Ninh.
Đôi mắt đen đầy kiên cường.
"Đúng! Hạo Hạo là đàn ông!" Tiêu Tử Ninh rất hài lòng. Hạo Hạo quả thực là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã biết bảo vệ em gái mình, tính cách lại mạnh mẽ cứng cỏi.
Vượt xa những bé trai cùng tuổi khác.
Đây cũng là lý do khiến anh cảm thấy đau khổ...
Không nên như thế!
Những đứa trẻ cùng tuổi vẫn được hưởng sự che chở của cha mẹ, mà con của anh còn nhỏ như vậy đã phải gánh chịu áp lực lớn đến thết
Điều này cũng khiến anh càng quyết tâm bù đắp cho ba mẹ con họi
Họ đã phải chịu đựng quá nhiều trong những năm qua kể từ khi anh biến mất....
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.
Cuối cùng.
Đến lượt Tiêu Tử Ninh.
Người trực là một nữ bác sĩ có khuôn mặt trái xoan, gò má cao, môi mỏng và khuôn mặt nghiêm nghị khiến người khác có cái nhìn không tốt.
Tiêu Tử Ninh nói: "Bác sĩ, con trai của tôi.....
"Phốc!" Nữ bác sĩ dùng sức đóng cuốn sổ lại, giọng điệu không tốt nói: "Đã tan làm rồi, muốn gặp bác sĩ thì đi chỗ khác đi"
"Bà————- " Tiêu Tử Ninh có chút tức giận, cau mày, "Thái độ của bà là sao? Hơn nữa vẫn chưa tới giờ tan làm đâu."
"Còn hai mươi phút nữa thì tan giờ làm, bây giờ tôi mệt quá, muốn đi WC, đi xong là tan làm được rồi, phải không?" Nữ bác sĩ cười lạnh một tiếng.
"Bác sĩ chẳng lẽ không có nhân quyền sao?"
"Bác sĩ sẽ bị các người bắt cóc đạo đức sao?"
"Ngu ngốc!"
Nói xong, Lưu Huyên trợn mắt nhìn Tiêu Tử Ninh rồi đứng dậy.
Thái độ của bà ta không chỉ khiến Tiêu Tử Ninh mà cả những người xếp hàng phía sau cũng tức giận.
Tiêu Tử Ninh sờ sờ trán Hạo Hạo, càng ngày càng nóng, điều này khiến lửa giận trong lòng anh càng ngày càng mạnh, bà ta có xứng đáng làm bác sĩ không?
“Đây là thái độ của bà à?"
Anh lạnh lùng chất vấn.
"Thái độ của tôi làm sao? Không chấp nhận thì kiện tôi đi? Cậu có thể kiện được tôi chắc?" Lưu Huyên cười khinh thường,
"Cậu nghĩ cậu là cái thá gì?"
"Cho dù hôm nay cậu có quỳ trước mặt tôi, bà đây cũng sẽ không khám cho nó!"