“Hiểu Hiểu, cảm thấy thế nào?” Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tần Thiên Minh mang theo nụ cười châm biếm.
“Ông tìm tôi trở lại để làm gì?” Lạc Nhi ngồi dậy, đôi mắt hoa đào sống lại.
“Ừ, xem ra con đã nhớ lại.” Tần Thiên Minh đứng dậy, xoay người đi về phía cầu thang: “Con lên thư phòng với ba!”
“Được.” Lạc Nhi bước theo Tần Thiên Minh, trên mặt từ đầu tới đều cười ngọt ngào, à không, nên nói từ lúc ông gọi cô là Tần Hiểu Hiểu mới đúng.
Trong thư phòng trên lầu hai, Tần Thiên Minh ngồi trên ghế salon, thổn thức nói: “Qua nhiều năm rồi, cuối cùng con cũng trở lại.” Ông thất vọng, mất mát nhìn cô gái trước mặt, con bé đã trưởng thành, tính cách kiêu ngạo bất khuất và ngang ngược, nhưng tất cả đã bị con bé giấu sao nụ cười vui vẻ.
“Nếu không phải lần này tôi sơ ý, sợ rằng ông sẽ không gặp được tôi.” Tần Hiểu Hiểu nói, giọng điệu khinh thường.
“Chuyện năm đó, con hận ba như vậy sao?” Tần Thiên Minh nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu, như muốn tìm tòi gì đó, ông nói.
“Vậy xin ông hãy cho tôi một lý do để tôi không hận ông!”
Nghe câu trả lời của Tần Hiểu Hiểu, hy vọng trong mắt Tần Thiên Minh lập tức bị dập tắt, cuối cùng con bé vẫn trách mình, hận mình: “Thôi được, không đề cập tới chuyện đó nữa, nhưng để A Duy trở thành vị hôn phu của con, đúng là ba làm sai.”
“Sao hả? Ông cũng có lúc làm sai à?”
“Hiểu Hiểu, đừng nói chuyện với ba như vậy!” Mặt ông đỏ rần, ho dữ dội.
Tần Hiểu Hiểu cười nhạt, không có ý muốn bước qua giúp. Cho đến khi ông ngừng ho, cô vẫn thờ ơ lạnh nhạt, giống như người ngồi trước mặt cô chỉ là một người xa lạ mà thôi.
“Hiểu Hiểu, lần này ba muốn con về chính là muốn giải trừ hôn ước của con và A Duy.”
“Chỉ vì giải trừ hôn ước thì ông sẽ không bỏ nhiều công sức như vậy, có thể làm ông huy động hơn một nửa lực lượng để tìm tôi, e rằng chuyện này rất khó giải quyết, tôi đoán không sai chứ?”
“Hiểu Hiểu, con rất thông minh, không hổ là con gái của Tần Thiên Minh ba! Chắc con cũng biết, ba nhất định phải loại bỏ A Duy, ba biết cậu ta luôn một lòng với con, cho nên lần này ba muốn———–.”
“Ông muốn lợi dụng tôi để diệt trừ anh ta?”
“Hiểu Hiểu, con đừng nói khó nghe như vậy.”
“Chẳng lẽ ông không có ý này?”
“Đúng, đúng là—–.”
“Được rồi, nói thử xem ông muốn tôi làm thế nào?”
“Con trở về đó và tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, nhưng lần này ba muốn con đối tốt với cậu ta, làm cho cậu ta cảm thấy mình có hi vọng, đợi đến khi cậu ta hoàn toàn đắm chìm trong ảo giác, con dẫn cậu ta đến đây.” Ông nói địa chỉ cho Tần Hiểu Hiểu, ngẩng đầu nói: “Chuyện còn lại ba sẽ giải quyết.”
“Ha ha, được, đến lúc đó tôi muốn nhìn thử xem ông sẽ xử lý đàn em thân tín lúc trước của mình như thế nào.”
“Xử lý? Dám hãm hại ba, ba sẽ làm cho cậu ta sống không bằng chết!”
“A, đúng rồi, đây là tác phong trước giờ của ông mà.”
Cửa thư phòng mở ra, hai người một trước một sau từ bên trong đi ra, Đường chờ dưới lầu đã lâu, thấy hai người đi xuống thì lập tức cung kính khom lưng, mà ngay cả Tang đang ngồi trên ghế sô pha cũng đứng lên, cung kính cúi đầu.
“Được rồi, Đường, để Tang đưa tiểu thư về đi.”
“Dạ, lão gia.”
“Tiểu thư, mời.”
Tần Hiểu Hiểu đi theo Tang ra cửa, Tần Thiên Minh nhìn theo bóng lưng bọn họ, nói: “Có thời gian thì về nhà, dù sao, ở đây cũng còn người thân của con.”
Cơ thể Tần Hiểu Hiểu hơi run, mấy giây sau, cô đi tiếp, nói: “Người thân?! Tôi không có, nếu có, cũng đã chết nhiều năm rồi.”
Nhìn bóng lưng Tần Hiểu Hiểu, Tần Thiên Minh vuốt ngực há mồm thở dốc: “Nó, nó, nó vẫn không chịu tha thứ cho tôi, chẳng lẽ chuyện năm đó, tôi thật sự đã sai rồi sao….”
“Lão gia, người không làm sai, bây giờ tiểu thư vẫn chưa hiểu người, nhưng tôi tin, một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu.”
“Có thể sao?” Tần Thiên Minh uể oải lẩm bẩm: “Chỉ mong ngày đó sẽ đến nhanh một chút, nếu không tôi chỉ sợ, sức khỏe của mình không chờ nổi.”
“Lão gia, người đừng nói như vậy, người vẫn rất khỏe mạnh! Mau ngồi xuống ghế nghĩ ngơi đi, chút nữa tôi sẽ bảo người hầu lấy thuốc ra, người uống vào thì sẽ không sao nữa.”
Ngồi trong xe, Tần Hiểu Hiểu vuốt tóc mình, cô phát hiện quần áo mình đang mặc trên người quá ngây thơ, chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ cô lại trong trắng như vậy hả? Cô rất không thích dáng vẻ của mình bây giờ, không thích chút nào.
Tang ngồi ở ghế lại thấp giọng nói: “Tiểu thư, cô không thích quần áo mình đang mặc?”
“Anh nói sao?”
“Cô cảm thấy——-.”
“Sao?” Tần Hiểu Hiểu cười tươi rói hỏi.
“Không, không có gì.” Tang vội vả giải thích, sợ nói chậm một giây sẽ bị lăng trì, hắn đã nghe nhiều về tiểu thư, nếu cô cười càng tươi, thì chứng tỏ cô đang rất tức giận, cho nên bây giờ cô hỏi hắn như vậy, đương nhiên hắn sẽ cố chạy khỏi họng súng rồi.
“Nhưng tôi thấy, anh đang nghĩ rằng bộ quần áo này rất tốt.”
“Ha ha, à, sao có thể, sao có thể chứ.” Tang chỉ có thể cười khan che dấu sự bối rối của mình, tiếp theo hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tiểu thư, tôi nhìn ra được, thật ra lão gia rất yêu thương cô, nhưng tại sao cô lại không chịu mở lòng với ông ấy chứ, dù sao lão gia cũng là cha ruột của cô.”
“Tang, anh biết Linh chết thế nào không?”
“Tiểu thư, cô có ý gì?”
“Rất đơn giản, anh phải câm miệng, nếu không tôi không dám cam đoan anh có trở thành Linh thứ hai hay không.”
“Xin lỗi tiểu thư, là tôi nhiều lời, xin lỗi cô.”
“Được rồi, lái xe đi.”
“Vâng.”
Xe đậu cách nhà Lạc Nhi một khoảng, Tần Hiểu Hiểu đi về, bước vào nhà đã là lúc bảy giờ tối. Cô tắt điện thoại cho nên không ai có thể liên lạc được, cho dù thiết bị theo dõi mà A Duy gài vào cũng không tìm ra được, bây giờ thiết bị theo dõi kia đã trở thành đồ phế liệu bên vệ đường.
Nhậm Thiên Dã và A Duy đã tìm cả buổi chiều, nhưng không phát hiện bóng dáng Lạc Nhi, bọn họ kiểm tra dụng cụ theo dõi, nhưng phát hiện dụng cụ theo dõi đang nằm trong một bụi cỏ trên vệ đường, có thể thấy, người kia đã phát hiện, nhưng không biết là, người phát hiện có phải là chủ nhân của nó không.
Hai người mệt mỏi đi và nhà trọ, khi bọn họ mở cửa ra, lập tức sửng sốt, không sai ‘Lạc Nhi’ đã trở lại, hơn nữa còn mỉm cười nhìn bọn họ.