Bốn phía của công xưởng đều bị bịt kín, tuy nhiên, trên nóc nhà lại có một cửa sổ, nhưng nóc nhà này quá cao, bốn phía lại trơ trụi không có gì để leo lên, khói độc sẽ bay lên trên, nhưng vì công xưởng bị bịt kín nên nó dần chìm xuống dưới, không lâu nữa công xưởng này sẽ chìm trong khói độc, cho nên bị độc chết chỉ là vấn đề thời gian.
Linh biết được điểm này nên mới chọn chỗ này để đối phó Tần Hiểu Hiểu, nhưng hắn lại bỏ qua cái cửa sổ này. Tần Hiểu Hiểu muốn thông qua cửa sổ để thoát ra ngoài. May mà có mấy họng súng trên vách tường, Tần Hiểu Hiểu nhảy lên, đạp lên một họng súng ở hàng trên, cây súng lập tức phản ứng, bắn đạn liên tục về phía đối diện, Tần Hiểu Hiểu xoay người mấy cái hiểm hách tránh thoát, tần số đạn bắn ra quá nhanh, nếu tiếp tục như vậy cô sẽ không chịu nổi. Trán Tần Hiểu Hiểu đã đổ mồ hôi, tiếp tục kéo dài không phải là cách, cô phải nghĩ cách giải quyết mới được.
Cô lấy kim đan và chỉ đan bạch kim trên người ra, dùng sức phất qua tường, rất tốt, cô chọn đúng thời cơ nhảy lên vách tường, tránh thoát những viên đạn càn quét, liếc mắt thấy đã cách cửa ra rất gần, khói độc dày đặc dần ép tới, cô không thể lùi về phía sau, chỉ có thể dốc toàn lực đi về phía trước, một viên đạn nhanh chóng xé không bay về phía cô, Tần Hiểu Hiểu tính toán thời gian chính xác, ngay lúc này, cô bay lên trời, đạp lên viên đạn, mượn lực phóng lên trên.
Vù———–, cô bắt được cánh cửa, cơ thể lay động giữa không trung, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào sức của mình để mở cửa ra. Cửa này không khóa, nhưng vì nhiều năm không động đến nên đã rỉ sét, bị Tần Hiểu Hiểu kéo như vậy, có khuynh hướng rơi xuống, một ít đồ hư bắt đầu rơi xuống, Tần Hiểu Hiểu không chú ý được nhiều như vậy, cô dùng kim và chỉ bạch kim leo lên, bám vào một bên lan can cửa, dùng sức kéo, dần dần cửa sổ kim loại bị Tần Hiểu Hiểu kéo cong, cô dùng sức một cái, rào chắn lập tức loảng xoảng———- rơi xuống.
………..
Sau khi Nhậm Thiên Dã cúp điện thoại của Kim Thuẫn cũng không giảm tốc độ, anh bảo Kim Thuẫn mang người Bạch diện đến công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, anh sẽ đến đó trước. Trời vừa mưa, đường trơn trượt làm lộ ra dấu bánh xe. Mắt Nhậm Thiên Dã tối lại, xem ra mình đoán không sai, Tần Hiểu Hiểu chắc chắn đã đi con đường này. Sau khi xe chạy được nửa tiếng, đồng cỏ dần dần trở nên bằng phẳng, xa xa có thể nhìn thấy một công xưởng bỏ hoang, chắc chắn là chỗ này.
Trong không khí có mùi thuốc súng, Nhậm Thiên Dã đẩy cửa ra, nhảy xuống xe, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, anh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn vào nhà xưởng đang bị bịt kín kia.
Cửa sổ có bốn song kim loại, Tần Hiểu Hiểu đã bẻ được hai cây, nhưng khói độc dày đặc như ác ma quấn lấy cô, khi cô bẻ cây thứ ba thì khói độc tràn vào cổ cô, rào—– kính cửa sổ bằng thủy tinh bị cô dùng sức đập nát bấy, Tần Hiểu Hiểu vịn nóc nhà, dùng sức leo lên, cuối cùng cô cũng leo ra, nhưng lại không cẩn thận hít phải một hơi khí độc, khụ khụ—–, cô cố gắng ho, muốn ho ra một ít khí độc, nhưng vẫn chậm một bước, khói độc đang ăn mòn cơ thể cô. Trong nháy mắt, cô cảm nhận được cơ thể mình đang chết lặng, không tốt! Thừa dịp độc vẫn chưa hoàn toàn thấm vào cơ thể, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây. Linh nghe được tiếng thủy tinh vỡ, hắn cảnh giác nhìn lên, một bóng người đung đưa nhảy xuống trước mặt hắn: “Đúng là tao đã xem thường mày.”
Nhìn Tần Hiểu Hiểu bình yên vô sự trước mắt, Linh kinh ngạc kêu la, không đợi hắn nói xong, Tần Hiểu Hiểu đã đá hắn một cái. Mặc dù nhìn từ bề ngoài Tần Hiểu Hiểu vẫn bình yên vô sự, nhưng bây giờ chỉ có cô biết thể lực của cô đang yếu đi, nếu không tốc chiến tốc thắng, sợ rằng cô sẽ không thể thoát khỏi đây. Bởi vì trúng độc, tốc độ của Tần Hiểu Hiểu giảm một chút, nếu kéo dài thời gian, thì cô sẽ chết không có chỗ chôn.