“Sao thế, nhớ tới cái gì vậy?” Thụy Lệ bước lên, nắm chặt tay Mân Mân.
“Cô mau thả con tôi ra!” Mân Mân giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cô ta.
“Ôi, mày cũng nhanh quá nhỉ, nhìn thấy dạng vẻ chán nản này của mày, tao thật sự rất vui!” Thụy Lệ cười đắc ý, chống đầu lên trán Mân Mân, khuôn mặt dữ tợn.
“Mày đã nhìn thấy rồi, còn muốn thế nào nữa?!”
“Rất đơn giản, tao muốn cô cút ra khỏi đây, vĩnh viễn không được bước vào thành phố này nữa bươc! Hơn nữa tất cả tài sản bây giờ của mày đều phải thuộc về tao, nếu không tao sẽ công bố thân thế con đứa con hoang kia, tao nghĩ cha mẹ mày ở quê sẽ không chịu nổi sự đả kích này.”
“Mày, tâm địa thật là độc ác!” Mân Mân cắn răng nhìn cô ta chằm chằm.
“Bớt nói nhảm đi, mày có đồng ý không?” Thụy Lệ mất đi tính nhẫn nại, bỏ tay Mân Mân ra, tát vào mặt cô.
Chát —–, cái tát vang dội trong căn nhà gỗ, tiểu Đậu Đỏ thấy mẹ mình bị đánh, bàn tay nhỏ bé quơ về phía trước, tức giận hét to: “Người đàn bà xấu xa này, không cho bà đánh mẹ tôi! Không cho bà đánh mẹ tôi!”
Mân Mân ôm nửa bên mặt quay đầu lại, ánh mắt quyết tuyệt nói: “Từ lúc đại học mày đã nhắm vào tao, tại sao mày lại đối xử với tao như vậy!? Rốt cuộc tao đã làm gì mày hả!”
“Đừng có làm bộ làm tịch, tao chướng mắt mày, cho nên tao gặp mày một lần thì hại một lần, chừng nào mày chết tao mới thấy thoải mái!” Thụy Lệ đi tới đi lui trước mặt Mân Mân, đưa tay muốn nâng càm Mân Mân lên, lại bị Mân Mân tránh đi, cô ta giận dữ, nắm tóc Mân Mân, âm trầm nói: “Nhiều năm không gặp, không ngờ mày lại càng ngày càng biết dụ dỗ đàn ông, dám thông đồng với người đàn ông tao thích, cho nên mày đáng chết! Đứa tạp chủng này càng đáng chết hơn!”
“Được, tao đồng ý với mày, mau thả con của tao ra.” Mân Mân chịu đựng cơn đau, trấn tĩnh nói.
Thụy Lệ rất hài lòng với câu trả lời của Mân Mân, cô ta vỗ lên má Mân Mân: “Không tệ, bây giờ biết nghe lời hơn nhiều rồi, nhưng tao không thể thả người trước, chờ mày đưa tao những thứ kia, tao sẽ thả nó.”
“Được, mày nói lời phải giữ lời!”
“Ha ha, bây giờ mày không có tư cách nói điều kiện với tao, nếu không, hừ?” Ánh mắt cay độc của Thụy Lệ xuyên qua thân thể của Mân Mân sau đó đưa tay làm một động tác, cái cổ non nớt của tiểu Đậu Đỏ bị người đàn ông kia bóp chặt.
“Mẹ, mẹ, cứu con! Khụ khụ khụ – -.” Tiểu Đậu Đỏ khó khăn thở gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ầm —-! Cửa bị người ta dùng sức đá văng, một đôi chân có lực thon dài bước vào: “Mau thả con bé ra!”
Kim Thuẫn! Lúc Mân Mân nhìn thấy hắn thì trong lòng tràn đầy hy vọng, cô phát hiện mình chưa bao giờ mong đợi gặp được hắn như hôm nay, cô không biết người đàn ông này đã lặng lẽ đi vào lòng mình, mà chỉ cho rằng đây là một cảm giác ỷ lại mà thôi.
“Thần Khí! Mau cứu con và mẹ!” Bởi vì Kim Thuẫn đột nhiên xuất hiện, tên đang bóp cổ tiểu Đậu Đỏ ngây người một lúc rồi buông lỏng tay cánh tay ra, cổ được buông lỏng tiểu Đậu Đỏ liều mạng thở hổn hển, trong mắt tràn đầy vui sướng, thật tốt quá, Thần Khí đến rồi!
“Là anh, Kiều thiếu!” Thụy Lệ kích động muốn bước lên nắm lấy quần áo của Kim Thuẫn lại bị hắn cản lại: “Cô Thụy Lệ, xin hãy tự trọng! Tôi đã nói rồi, tôi không phải họ Kiều, tôi họ Kim.”
Kim Thuẫn đứng sau lưng Mân Mân, ôm chặt cô, bảo vệ cô dưới cánh chim của mình, sau đó đẩy Thụy Lệ tới trước mặt người đàn ông kia: “Hai người này tôi đều muốn mang đi!”
“Không được, anh không được đưa bọn họ đi!” Thụy Lệ phục hồi tinh thần lại vọt lên muốn kéo Mân Mân ra.
Kim Thuẫn kéo Mân Mân ra phía sau, đứng trước mặt Thụy Lệ lạnh lùng nói: “Thức thời một chút cho tôi, tôi không đánh phụ nữ.”
Ánh mắt vô cùng sắc bén, Thụy Lệ bị hắn nhìn tới sợ hãi, nhưng cô ta cũng chỉ có thể không cam lòng nói: “Kiều thiếu, chúng ta có hôn ước, nhà họ Kiều còn đang chờ chúng ta.” (D: đù, một con điếm mà cũng có hôn ước với Kiều thiếu à? Vi diệu vãi ra đấy)
“Con đàn bà điên này, tôi đã nói tôi họ Kim, tôi ghét nhất là có người dùng thủ đoạn để làm quen với tôi, cút!” Kim Thuẫn ngăn cản Thụy Lệ, tên đàn ông đối diện cung kính nói với hắn: “Kiều thiếu, xin hãy về nhà với cô Thụy Lệ.”
“Trả con cho tôi!”
Người đàn ông cung kính giao tiểu Đậu Đỏ cho Kim Thuẫn, không dám chậm trễ nữa giây, ánh mắt sắc bén của Kim Thuẫn xẹt qua cái cổ đỏ hồng của tiểu Đậu Đỏ, cánh tay khẽ động, người đàn ông sững sờ, lập tức hiểu được: “Xin Kiều thiếu xử phạt.” Tay phải nâng lên chờ đợi Kim Thuẫn xử phạt.
Kim Thuẫn lạnh lùng nhìn hắn: “Anh tự giải quyết.”
“Dạ.”
Răng rắc —-, a —-! Tiếng gẫy xương, tiếng kêu đau đớn của người đàn ông kia, Kim Thuẫn ôm tiểu Đậu Đỏ, không nhìn hắn nữa: “Chúng ta đi!”