Tuyệt Thế Bá Sủng

chương 106: anh không bỏ được!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao vậy, sợ anh có chuyện à?” Nhậm Thiên Dã hứng thú nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, nụ cười trên mặt ngọt đến mức chết người.

Tần Hiểu Hiểu tỉnh bơ gạt tay anh ra, vẻ mặt giễu cợt, nói: “Nhậm tổng đúng là tự tin thật, tôi chỉ sợ nếu anh chết chìm thì tôi không đi ra khỏi đây được.”

“Vậy thì em không cần lo lắng, điều em nên nghĩ là sau khi ra khỏi đây thì chừng nào mới chịu về nhà với anh?”

“Ồ—-? Được đấy, nếu như anh có thể đi khỏi đây rồi hãy nói.”

“Được, một lời đã định.”

Nước hồ rất bẩn, Nhậm Thiên Dã vừa bước xuống trên mặt hồ đã nổi đầy bọt khí đen ngòm, nước chỉ tới lưng quần, bè gỗ sẽ không nổi lên, anh híp mắt nhìn hồ sâu trước mặt, xoay người đi lên: “Cạn hơn anh nghĩ, bùn nhiều nên sẽ hơi khó đi một chút.”

“Không có cách nào khác sao?”

Nhậm Thiên Dã lắc đầu: “Chúng ta nhất định phải đi qua hồ này trước khi trời tối, nếu không đến tối nước sẽ lạnh, với lại chúng ta đều bị thương, vết thương rất dễ nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ rất khó khăn.”

Anh vừa nói vừa bôi nước lên người, động tác thuần thục, cánh tay, ngón tay, trước ngực, sau lưng đến cổ, đầu, mỗi chỗ anh đều bôi một lần, Diệp gia quán, năm phút sau anh dừng lại, quay người nhìn cô: “Cần anh giúp không?”

“Tôi tự làm.” Tần Hiểu Hiểu không chút do dự trả lời, cô bắt chước theo anh bôi đều khắp người.

“Được rồi.”

“Ừ.”

Nhậm Thiên Dã lấy một ít lá cây đưa cho Tần Hiểu Hiểu: “Ngậm nó.”

Tần Hiểu Hiểu nhận lấy đưa vào trong miệng, anh cũng lấy một ít lá cho vào miệng của mình: “Lá cây này có thể đuổi côn trùng, có thể chóng nắng cho da, nếu không khi xuống nước rất dễ bị muỗi đốt.”

Sau đó anh lại khiến cô kinh ngạc, anh cõng cô trên lưng, sau đó lấy quần áo quấn quanh cô rồi buộc chặt ở eo mình.

“Tôi có thể tự đi, để tôi xuống.” Tần Hiểu Hiểu ở trên lưng anh giãy giụa muốn xuống.

“Ngồi yên!” Nhậm Thiên Dã dùng sức vỗ một cái lên mông Tần Hiểu Hiểu, thân thể mềm mại của cô khiến Nhậm Thiên Dã bị lửa dục hành hạ, nếu không phải đang ở trong tình huống này thì anh thật sự muốn ăn cô ngay lập tức. Diệp gia quán.

“Tôi muốn xuống.” Tần Hiểu Hiểu chưa từ bỏ ý định nói.

“Anh không nỡ.”

Một câu nói khiến cô và anh im lặng, anh lấy hai tay giữ lấy chân cô, trầm giọng nói: “Được rồi, bám chặt lấy anh.”

Mặt trời chói chang chiếu xuống khiến cho nước trong hồ càng nóng và bốc mùi, nếu không phải có bóng người đang đung đưa thì chắc sẽ không có ai nghĩ nơi này còn có người, nước bùn bị ứ đọng khiến cho anh đi không vững, điều khiến anh đứng vững chính là có cô ở trên lưng, không để cho cô bị ướt, anh cố gắng chịu đựng, bây giờ hai người dán chặt lấy nhau như hòa thành một thể.

“Cẩn thận!” Tần Hiểu Hiểu nói to với Nhậm Thiên Dã.

Nhậm Thiên Dã bắt lấy một nhánh cây bên cạnh để đứng vững lại, may mà anh nhanh tay nhanh mắt, cũng nhờ có cô nhắc nhở kịp thời.

“Không sao, chúng ta sẽ tới chân núi bên kia nhanh thôi.”

Ánh mặt trời chói mắt vẫn chiếu xuống mặt hồ, nhịp thở của Nhậm Thiên Dã ngày càng gấp, ngâm trong nước bẩn một lúc lâu khiến anh thấm mệt, hơn nữa nơi này còn đầy nguy hiểm, cõng cô đi trong bùn lầy, chân anh dần trở nên chậm chạp nhưng vẫn cố đi về phía trước.

Tất cả cô đều nhìn rõ, cô đưa tay lên giúp anh lau mồ hôi trên trán, anh nhẹ nâng người đi về phía trước. Không biết qua bao lâu, họ cũng đến được chân núi bên kia, Tần Hiểu Hiểu được anh đặt xuống mới phát hiện môi anh khô khốc, môi dưới đã bị anh cắn tới chảy máu.

—– Hết chương —–

Truyện Chữ Hay