" Vương gia, vương gia...... " đám người Lãnh Mạc, Lãnh Phong, Lãnh Thủy đều đứng trước của thư phòng, không dám tùy tiện bước vào. Nhưng lòng của mỗi người đều rất lo lắng, hôm nay là ngày độc trong người vương gia phát tác, làm sao mà bọn hắn có thể không lo cho được.
Vương gia tuy ngoài mặt lạnh lùng, tính tình thâm sâu khó lường, thủ đoạn tàn khốc nhưng lại đối tốt với bọn hắn, xem bọn hắn là người mình thật tâm đối đãi. Ân tình này, bọn hắn dùng lòng trung thành và tính mạng này báo đáp vương gia.
Nhưng chứng kiến vương gia mỗi lần phát độc mà không cách nào trị liệu, chỉ có thể ngăn trở sự đau đớn làm cho bọn hắn thương tiếc không thôi.
Nhưng hôm nay vương gia nhất quyết không mở cửa, nhất định có phần khó lí giải.
" Vương gia, ngài mau mở cửa, cho thuộc hạ vào trị liệu " hắn một lòng nghiên cứu thuốc giải có thể trị nổi đau xé thịt xé gan này cho vương gia, Lãnh Mạc mày cao nhíu chặt lòng lo lắng không ngừng.
" Các ..... người .....về phòng hết đi " hắn đến sức nói cũng không còn, cơn đau đã ăn mòn đi thể lực của hắn, hình dạng hắn bây giờ không còn như trước nữa chuyện này cũng là việc bình thường nhưng chỉ có ba người Lãnh Phong, Lãnh Mạc, Lãnh Thủy nhưng bây giờ còn Ý nhị của hắn nữa nếu như nàng biết hắn giờ này ra sao, nàng nhất định sẽ chán ghét hắn.
" Nhưng vương gia........... " giọng nói của vương gia rất yếu còn rung nữa . Lòng bọn hắn như kiến bò trên chảo nóng, lo âu về tình trạng của chủ tử nhà mình.
" Cút, cút hết đi " giờ hắn không muốn ai vào đây cả, kể cả bọn hắn nữa.
Bọn hắn nên làm gì bây giờ đây, lòng bọn hắn ngày càng sầu muộn.
" Lãnh Mạc, ngươi có cách trị cho vương gia chưa? " Lãnh Phong lên tiếng hỏi Lãnh Mạc
" Nếu có ta đâu đứng ở đây " Hắn cũng lo lắng không kém, nghiên cứu hơn năm hắn chỉ biết trong người vương gia không phải độc mà là một loại cổ ( trùng độc ), cách trị thì hắn vô phương.
" Haizz..... " bọn họ nên làm sao đây, nhưng đúng lúc này cứu tinh đã xuất hiện, ba người đồng loạt nhìn Băng Y đang vội vàng đi vào.
" Vương phi " ba người đồng loạt hành lễ.
Băng Y không quan tâm, vội vàng nhìn thư phòng đóng chặt lại, tức giận hỏi.
" Vương gia các ngươi đâu? " chắc chắn hắn muốn che giấu nàng điều gì, lòng tức giận không thôi, hắn dấu nàng cũng giống như không tin tưởng nàng sao.
Ba người nhìn vẻ mặt tức giận của vương phi và củng nhau nhìn vào phòng.
Nhìn ánh mắt của ba người nàng cũng biết hắn đang trong phòng.
" Nam, Cung, Hàn, Thần chàng mở cửa cho ta " tiếng quát của nàng làm nam nhân trong phòng giật bắn, cố sức đứng dậy đi vào trong, trong thư phòng cũng có một chiếc giường chuẩn bị cho hắn nghỉ ngơi.
" Nàng ...về nghỉ ngơi đi, có chuyện... gì sáng ...mai hãy ..nói " nói xong hắn không còn đứng vững nữa mà ngã lên giường, câu nói này làm nàng đang tức giận nay lại càng thêm tức giận.
" Ầm " một cước của nàng, cửa thư phòng mở ra, tức giận đi nhanh về phía nam nhân đang trùm chăn trên mình.
Cái chăn run theo từng nhịp làm cho lòng đang tức giận của Băng Y mềm xuống, nhẹ giọng lại.
" Chàng bị làm sao vậy " Băng Y tiến lại gần hỏi, trong lòng lo lắng không thôi.
" Ta không sao...... nàng về ... nghỉ ngơi đi " từng chữ hắn phát ra vô cùng khó khăn và yếu ớt.
" Thần chàng bị sao vậy, nói ta nghe " Băng Y lại càng hạ giọng thấp xuống, ngon ngọt dụ dỗ. Nhưng nam nhân ấy lại bất động, không trả lời nàngYYmaulanh.
" Vương phi, thật ra.............. " Lãnh Mạc thấy cứ như vậy vương gia sẽ không ổn, định nói tình trạng hiện giờ của vương gia cho vương phi nghe để cùng tìm biện pháp.
" Lãnh Mạc, câm miệng " tuy bây giờ hắn không còn sức để nói, nhưng hắn vạn lần không muốn nàng biết hắn có một mặt kinh tởm này, hắn không muốn.
" Vương gia, ta........... " Lãnh Mạc hắn, tin vương phi là đáng để vương gia nhà hắn yêu thương.
" Cút , cút hết ................. " tức giận, lo sợ, hoảng loạn bủa vây lòng Nam Cung Hàn Thần.
Thấy tạm tình hắn kích động, Băng Y phất tay biểu toàn bộ lui xuống, nàng muốn biết hiện giờ tình trạng hắn như thế nàoYYmaulanh, mà làm hắn kích động như thế này.
Trong thư phòng chỉ còn Hàn Nguyệt Băng Y và Nam Cung Hàn Thần, không khí yên lặng đến có thể nghe tiếng thở không đều của người nam nhân đang trùm chăn kín trên giường.
" Giờ chỉ còn ta và chàng, chàng để ta xem tình trạng hiện giờ của chàng " nàng lại ngồi bên cạnh giường tay đặt lên chănYYmaulanh.
Cảm nhận được sự dịu dàng khó thấy của nàng, lòng hắn mềm lại, nhưng vẫn còn do dự.
Nhưng quyết định cuối cùng của hắn, cũng buông chăn ra, hắn không hy vọng nàng có thể gặp hắn vào tình trạng tồi tệ này, nhưng hắn cũng thật sự sợ nàng không được vui, nàng tức giận, nàng không còn thương hắn nữa, lúc đó hắn nhất định..............
Hắn không thể từ chối bất kì yêu cầu nào của nàng dù điều đó hắn trăm lần không muốn vạn lần không muốn hắn cũng sẽ đáp ứng vì nàng là tất cả của hắnYYmaulanh.
Tay nàng từ từ kéo chăn hắn ra.........
Không......
Không thể...........