Tuyệt Sủng Vương Phi, Cuồng Si Vương Gia

chương 61: ngọt ngào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nàng hiện giờ chỉ mặc một chiếc váy ngủ hiện đại và chiếc áo yếm màu đỏ để lộ hai cánh tay trắng noãn của nàng .

Làm cho tim hắn nhảy thật mạnh , nhưng bây giờ hắn không quan tâm nhiều lắm điều hắn lo lúc này là nàng có tức giận hắn hay không .

" Ta , nàng đừng giận ta có được không , ta thật không cố ý ... " hắn dùng giọng nói thành khẩn nhất nói chuyện với nàng .

" Ta ......... " bây giờ hắn thật không biết nói như thế nào hết , thật đáng chết mà .

Nhưng hắn thật không ngờ chưa nói hết câu đã bị nụ hôn ngăn trở lời nói hắn , hắn không ngờ nàng lại chủ động hôn hắn như thế , thật đáng chết là hắn lại thích nụ hôn này , mê đắm hương vị này từ từ đắm chìm trong nụ hôn , hắn từ bị động chuyển sang chủ động hắn lấy tất cả các mật ngọt trong nàng , nụ hôn thật sâu làm cho mê đấm một ai đó , kết thúc một nụ hôn làm ho môi nàng đỏ và hơi sưng lên là biết nụ hôn ấy kịch liệt như thế nào , hắn nhìn nàng thật sâu hắn yêu chết cô nương trước mặt này , yêu đến hắn cũng không biết là bao nhiêu nhưng tình yêu này của hắn có thể dung nàng chiều nàng yêu nàng tất cả của nàng hắn điều chấp nhận .

" Ta có nói ta giận chàng sau.....! " lúc nàng nhìn thấy vẻ bối rối ,lo sợ của hắn thì không đành lòng , người nam nhân nàng không biết hắn yêu nàng đến trình độ nào nữa , nàng tất nhiên biết tình ý của hắn nên nàng không nỡ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bối rối của hắn nên mới hôn nhẹ , không ngờ người nam nhân này lại đáp trả lại nhiệt tình như vậy , thật không ngờ nàng lại không phản cảm với nụ hôn này mà còn có cảm giác thích được nam nhân này hôn mình .

Không ngờ nàng còn có một ngày cảm giác thích một người là như thế nào , cảm giác này làm cho nàng thật ấp ám , thật hạnh phúc . Nàng nhất định nắm chặt mối tình này nếu ' nếu người không phụ nàng quyết không buông ' .

" Nàng nói thật .. " nàng thật không giận hắn sao .

" Thật ! " nàng mà giận hắn thì nụ hôn vừa rồi chứng minh cho điều gì .

" Y nhi của ta , thật tốt ...... " hắn ôm chặt nàng vào trong lòng mình , nhưng một phút sau làm hắn đứng hình . Lúc hắn ôm nàng không chú ý nhưng giờ nhìn lại trang phục của nàng rất mịn vải làm tơ tằm hạng nhất của Xích Nguyệt phường , nhưng y phục của nàng lại hoàn toàn khác lạ , y phục này của nàng chỉ dài tới hai chân lộ ra đôi bàn chân như ngọc như ngà của nàng phía trên lại có hai sợi dây lộ ra áo yếm đỏ và hai cánh tay này của nàng hoàn toàn không che dấu .

" Không được mặt như vậy trước mặt nam nhân khác ... " giọng nói của hắn cực kỳ không vui , ý vị toàn là mùi dấm chua , như thế một lu dấm đã được đổ ra bởi Thần Thần của chúng ta .

" Xì ....... " nhìn thấy mặt hắn như vậy làm nàng không nhịn lại nở nụ cười tươi .

" Nàng còn cười , nàng không được như thế này với nam nhân khác ... " nếu nàng mà để cho nam nhân nào thấy được hình ảnh bây giờ hắn sẽ băm thây hắn ra thành trăm mảnh .

" Chàng ghen..... " nhìn nam nhân này đổ giấm chua thật làm cho nàng yêu chết dáng vẻ này của hắn , thật dễ thương .

" Đúng , ta ghen tỵ .. " hắn không hề che giấu cảm xúc ghen tuông như một đố phụ khi thấy phu quân mình với nữ nhân khác ân ân ái ái .

" Nhưng , ta lỡ cho nam nhân thấy dáng vẻ này rồi sao ? " nàng thích nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông này của hắn .

" Ai , ta muốn giết hắn " hắn trầm mặt , ôm nàng càng chặt , hắn là ai nàng nói đi Nam Cung Hàn Thần ta không giết ngươi ta không phải làm Nam Cung Hàn Thần.

" Thật không ! " nàng đang cố nhịn cười dùng ánh mắt như muốn hỏi thật không.

" Thật "

" Người nam nhân ấy là......." nàng ấp a ấp úng

" Là ai " mày nhíu chặt lại , mặt xanh mét .

" Nam nhân ấy tên là Nam....Cung .....Hàn ....Thần , hahahaha.........." nàng không nhịn cười được nữa rồi .

" Nàng........... , tiểu quỷ nghịch ngợm " không ngờ từ đầu tới giờ nàng đang ghẹo hắn , làm hắn ghen với chính mình , thật là từ khi biết nàng hắn không bao giờ khống chế được cảm xúc của hắn trước mặt nàng , hắn nhéo nhẹ má nàng ánh mắt sủng ái nàng vô đối .

" Thần , chàng thật đáng yêu " nàng hôn nhẹ lên má của hắn , giọng nói nhẹ nhàng của nàng làm lòng hắn tựa như muốn chảy ra nước .

" Ta là nam nhân , không thể dùng đáng yêu được " hắn cũng hôn nhẹ lên môi nàng một cái nhẹ mà trìu mến .

" Thật yêu nghiệt , tới giờ lên đường rồi ta chuẩn bị một chút "

" Ân " hắn ngồi dậy chỉnh y phục ngay ngắn lại ngồi trên giường đợi nàng .

Nàng vẫn như cũ một thân tử y , nhẹ nhàng đầy khí chất cao ngạo .

" Thần , ôm " nàng dang hai tay về phía hắn .

" Được " hắn ôm nàng lên , đi ra ngoài .

Mọi người cất bước theo Nam Cung Hàn Thần để xem kịch vui nhưng cũng không ai dám vận động đi vào trong phòng chỉ đứng đợi ngoài viện chỉ có ba người Hàn Lâm và hai mẹ con Hàn Như Yên vào trong viện nhưng cũng không theo Nam Cung Hàn Thần vào tư phòng của Hàn Nguyệt Băng Y .

Cửa phòng một lần nữa mở ra , nhưng khiến ba người Hàn Lâm đứng người đó là Hàn vương điện hạ đang bế phế vật nữ nhân , Hàn vương điện hạ không hề nổi giận mà trên mặt lại lộ ra vẻ sủng ái yêu chiều .

" Nghịch nữ " hắn thật hối hận sao lúc mới sinh ra không bóp chết nghịch nữ này .

" Phụ thân , đừng tức giận nhị tỷ chỉ là quên hôm nay là ngày tỷ ấy và Hàn vương gia phải rời kinh thành " tuy là đang khuyên nhưng lời khuyên này giống như dầu châm vào lửa làm lửa giận của Thừa tướng đại nhân càng tức giận thêm .

" Hàn Như Yên , đừng đóng kịch nữa , nhàm chán " nàng bây giờ không cần nhiều lời hay chơi trò giả nai con với nàng ta nữa , thật không thú vị .

" Ý tỷ là sao ta không hiểu " mặt Hàn Như Yên chợt tái đi , nhưng vẫn làm ra vẻ mặt .

" Thật biết đóng kịch "

" Hàn Lâm đại nhân cần quản giáo tam nữ nhi của ngươi rồi " nàng không hề khách khí kêu họ và tên của phụ thân hờ của nàng trong năm qua , đến giờ không cần che giấu điều gì nữa .

" Nghịch nữ ngươi , ngay cả phụ thân ngươi cũng kêu họ tên như vậy , thật thiếu quản giáo là ngươi chứ không phải là Yên nhi " bởi tức giận từ đầu tới cuối hắn không hề chú ý sắc mặt ngày càng khó coi của Nam Cung Hàn Thần.

" Vương phi của bổn vương , ta không cần ngươi quản giáo " sắc mặt hắn ngày càng lạnh lùng của hắn làm cho Hàn Lâm rung sợ .

" Ầm "

" Lão thần lỗ mãng mong vương gia thứ tội " Hàn Lâm lập tức quỳ xuống , còn mẹ con Hàn Như Yên cũng đồng loạt quỳ theo nhưng ánh mắt lộ ra vẻ không cam tâm .

" Ta không muốn có lần sao " tâm can bảo bối của hắn cần người phải quản sao , hắn cưng chiều nàng xem nàng như vật trân quý nhất thế gian , giờ lại còn có người không biết sống chết trước mặt hắn nặng lời với nàng thật chê mạng quá dài mà .

" Thần , chúng ta đi " nàng cười nhìn hắn .

" Ân " giọng hắn không còn sắc bén mà chỉ còn dịu dàng như nước , làm cho Hàn Như yên quỳ bên dưới nghe được càng thêm hận và ghen tỵ .

Khi đi ngang qua ba người , nàng nhìn thẳng vào Hàn Lâm .

" Ngươi không có tư cách quản ta " nói xong bóng dáng hai người khuất mất .

" Lão gia , người thấy chưa tiện nhân này ........" Trịnh Chi Hoa tức giận lên tiếng .

" Im miệng " câu nói đó là sao .

Đám người hầu thì thấy Hàn vương không chỉ không giận mà còn bế phế vật ấy như trân bảo , làm cho đám người hầu khiếp sợ nhất là ánh mắt cảnh cáo của hắn .

Mọi người đồng loạt rời đi .

Truyện Chữ Hay