"Phụ thân, người xem, chúng ta đã ở chỗ này chờ lâu như vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng của nàng.” Phong Vân Nhã đứng ở cửa, giơ tay che lại ánh mặt trời, nhìn bóng lưng Phong Chiến Quân lầu bầu một câu.
"Nhã nhi, nhẫn nại một chút.” Trên mặt Loan Như không nhìn ra biểu cảm gì, ôn nhu nói.
"Mẫu thân, chúng ta đã đợi hơn một canh giờ rồi còn gì, trời lại nóng như vậy, ngay cả đại giá hẳn là cũng tới rồi. Huống hồ, nàng ta cũng không phải là cái gì.”
"Câm miệng!” Phong Chiến Quân lạnh mặt xoay người tràn đầy bất mãn nhìn Phong Vân Nhã, “Ngươi muốn cho tất cả mọi người chôn cùng thì cứ việc nói tiếp.”
Phong Vân Nhã ngậm miệng, trong mắt tràn đầy ủy khuất, trong lòng lại đổ hết sai lầm cho Phong Vân Ngạo, thầm thề tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.
"Phụ thân, người cũng phải nói tỷ tỷ, có lẽ, cái tiện nhân..... Ngốc vương phi không biết hôm nay là ngày lại mặt, hoặc là căn bản không nghĩ trở về.” Sắc mặt Phong Vân Ngưng không tốt nói.
Phong Chiến Quân quay đầu nhìn về phía người đến người đi ở ngã tư đường, trong mắt chợt lóe lên một tia bi ai, nháy mắt lại khôi phục vẻ lạnh như băng, thân thể tản ra hơi thở nồng liệt, người quen thuộc ông đều biết ông đang tức giận.
"Thân phận tôn ti, từ xưa giống nhau, ngươi cho rằng ngươi có quyền gì? Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ, vô luận là bao lâu.” Trong mắt tràn đầy băng lãnh, nhưng cũng không có sát ý, nhìn Phong Vân Ngưng, nói: “Nhớ kỹ, có một số việc chỉ có thể nhịn, không thể hành động theo cảm tình!”
Phong Vân Ngưng nghe phụ thân mang theo giọng điệu thương cảm, cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy đau lòng, nhưng mà biết phụ thân đang giáo dục mình, kích động gật đầu, ứng tiếng trả lời: “Vâng, Vân Ngưng đã rõ!”
Sắc mặt Phong Chiến Quân lạnh lẽo, nhưng trong mắt lại mang ý cười, tiện đà quay đầu nhìn ra ngã tư đường, tràn đầy mong chờ. Không biết là chờ mong nữ nhi trở về hay là chờ mong sự lượng thứ của nàng!”
Xa xa, Phong Vân Ngạo vén màn xe ra, nhìn mọi người đang chờ đợi trước cửa, trên mặt tràn đầy khinh thường cùng không vừa lòng, chỉ có Phong Chiến Quân là đứng thẳng bất động, trên mặt không có biểu cảm gì. Phong Vân Ngạo che giấu nét thê lương trong ánh mắt, khóe miệng giương lên một chút ý cười trào phúng, buông màn xuống.
"Vương gia, vương phi, đã đến phủ tướng quân!” Ngoài xe, giọng nói Lãnh Dịch đánh xe truyền đến.
"Nương tử còn không xuống xe sao?” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn gợi lên một chút trêu đùa, trên mặt xẹt qua một tia lạnh như băng. Hắn đã cảm nhận được tình huống bên ngoài, xem ra lại có một trận chiến đây!
Phong Vân Ngạo nhếch miệng tạo nên nụ cười giống Lãnh Tứ Hàn, trong mắt lóe lên tia sáng, mở miệng nói: “Tướng công cũng nên cẩn thận, bằng không lúc xuống xe sẽ bị vấp chân đó!”
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, trong mắt thoáng qua một tia kinh hỉ, nháy mắt biến mất, kề sát vào Phong Vân Ngạo, nói: “Có nương tử ở đây, bổn vương còn sợ cái gì chứ! Ha ha ha......” Nói xong, dẫn đầu xuống xe.
Chân mày Phong Vân Ngạo giãn ra, đứng dậy chậm rãi theo xuống xe ngựa “Nương tử cẩn thận nha!” Chỉ nghe một giọng nói mềm yếu truyền đến làm cho bước chân Phong Vân Ngạo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là trực tiếp từ trên xe ngựa ngã rạp xuống mặt đất.
Khóe miệng co rút, đứng trên mặt đất, ngước mắt nhìn người trong mắt tràn đầy nước mắt, khóe miệng vểnh lên, Lãnh Tứ Hàn, lại cúi đầu nhìn thịt mềm dưới chân, trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy ý cười “Không phải là kêu ngươi cẩn thận sao? Ngươi xem, không bị vấp ngã nhưng lại chạy đến dưới lòng bàn chân của ta rồi.”
Trên trán Lãnh Tứ Hàn tràn đầy hắc tuyến, "Hừ!"
Lãnh Dịch cúi đầu, khóe miệng không dấu vết co rút, chạy đến dưới lòng bàn chân nàng? Lời này, thật cường đại! Trong lòng nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Phong Vân Ngạo.
"Hừ!" Phong Vân Ngạo cùng Lãnh Tứ Hàn xoay người nghĩ muốn đi đến cửa Phong phủ, liền nhìn thấy sắc mặt Phong Vân Ngưng khó coi, tràn đầy khinh thường.
"Thật sự xem mình là Vương phi!” Trên mặt Phong Vân Nhã mang theo ý cười, trong mắt lại tràn đầy hận ý cùng trào phúng, mang theo ý cười nhạo nói: “Gả cho một ngốc tử còn không biết xấu hổ mà trở về.”
"Vân Nhã!” Loan Như biến sắc, quát lớn, lại nhìn Phong Vân Ngạo, nói: “Vân Nhã đứng chờ lâu lắm rồi nên mệt mỏi, Vân Ngạo không cần cùng nàng so đo.”
Phong Vân Ngạo nhếch miệng, nhìn Loan Như giống như nhận lỗi với nàng, thật ra là đang chỉ trích nàng chậm chạp mới đến, làm cho mọi người chờ thật lâu “Thế bản phi cũng chỉ có thể so đo với ngươi thôi.”
Thân thể Loan Như ngừng một chút, rất nhanh che giấu vẻ mặt của mình, vừa muốn mở miệng.
"Phong Vân Ngạo, sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với mẫu thân ta?” Phong Vân Ngưng bước ra một bước chân, nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng ganh tị.
"Ha ha ha..... Bản phi thế nhưng lần đầu tiên biết trong thiên hạ này Phong gia lại cao hơn hoàng gia Sở Vân quốc, còn muốn vương phi được đích thân hoàng thượng cùng hoàng hậu sắc phong thỉnh an tướng quân phu nhân.” Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy ý cười, tùy tiện nhìn Loan Như “Làm phiền phu nhân có thể nói cho bản phi biết chuyện này có khi nào không?”
"Vương phi không nên nói lung tung!" Loan Như biến sắc, vội vàng nói.
"Nói lung tung? Bản phi cùng vương gia tới Phong phủ, mọi người chẳng những không hành lễ với bản phi cùng vương gia, còn chất vấn bản phi? Đây là đãi ngộ của Phong phủ, hay là Phong phủ căn bản không để quy củ của hoàng gia vào mắt, sớm đã tự cao tự đại?” Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy lạnh lẽo, trên mặt lại đầy ý cười, nói.
"Vương phi bớt giận, là do đại nương quản giáo bất nghiêm, thỉnh vương phi thứ tội!” Trong mắt Loan Như tràn đầy phẫn nộ, cũng không dám phát tán, cắn răng nói.
"Mẫu thân"
"Mẫu thân"
"Câm miệng!" Phong Chiến Quân lạnh giọng quát lớn, trong mắt tràn đầy không vui, làm cho Phong Vân Nhã cùng Phong Vân Ngưng nháy mắt ngậm miệng, nhưng ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo lại tràn đầy phẫn nộ cùng hận ý.
"Quản giáo không nghiêm? Đại nương? Ngươi xứng sao? Mọi người đều biết mẫu thân ta mới là con dâu Phong gia, mới là chính thê, ngươi tính là cái gì?” Trong mắt Phong Vân Ngạo hiện lên sát ý, cố gắng bỏ quả ý muốn kêu oan cho Vân Nguyệt Nhiễm. Nàng nhìn Loan Như, lạnh như băng nói.
Thân thể Loan Như run lên, ngước mắt nhìn lãnh ý cùng bi ai đồng thời thoáng qua trong mắt Phong Vân Ngạo, há miệng thở dốc, không nói ra được lời nào, chậm rãi nhắm mắt lại che giấu bi thương trong mắt.
"Vi thần thỉnh an vương gia cùng vương phi, vương gia vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Trong mắt Phong Chiến Quân chợt lóe sáng, phất tay áo, quỳ xuống hô lên.
Theo sau là quản gia Vương Phúc, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng, cũng quỳ một gối xuống thỉnh an.
Mọi người đi theo hành lễ. Thân thể Loan Như run run cũng chậm rãi quỳ xuống. Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy không cam lòng lại bị Loan Như cứng rắn kéo xuống. Còn Phong Vân Ngưng, không nói thêm gì, trực tiếp quỳ xuống.
"Đứng lên đi! Nương tử, bọn họ không chào đón chúng ta sao? Hàn Hàn rất mệt nha!” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, kéo y phục của Phong Vân Ngạo, trong không gian yên tĩnh, giọng nói mềm yếu vang lên.
Khiến mọi người cả kinh, quản gia Vương Phúc đứng dậy, dẫn đầu nói: "Vương gia, vương phi thỉnh vào trong, là nô tài sơ sẩy!”
Phong Vân Nhã trừng mắt nhìn Phong Vân Ngạo, lại không dám nói gì, chỉ là gắt gao nắm chặt hai tay, tỏ vẻ hận ý càng sâu!
Mọi người cũng không có xem nhẹ, chỉ là khinh thường cùng trào phúng trong mắt vẫn như cũ tồn tại. Nhìn Ngốc vương đã đi vào trong phủ mới đứng dậy đi theo.
Vẻ mặt Phong Chiến Quân lạnh như băng, đứng thẳng người, bước nhỏ đi theo sau. Ông nhìn phía trước, Phong Vân Ngạo cùng Lãnh Tứ Hàn vừa đi vừa nói chuyện, trên mặt lại tràn đầy ý cười, trong mắt thoáng qua vui mừng, khóe miệng lại giương lên nụ cười khổ.
... ...... ...... .....
Khung cảnh xanh biếc, Bích Hồ thanh thuý, cành dương liễu tùy theo gió vũ động, chim chóc vây quanh rộn rã, tình ý hài hòa..... Không ai muốn đánh vỡ một phần yên tĩnh tốt đẹp này.
Chỉ thấy trong khung cảnh xanh biếc ấy thoáng hiện một bóng dáng màu trắng, một đầu tóc bạc mang theo nồng đậm thương cảm “Nói!”
"Dạ, hẳn là đã truyền đến tai của tam tiểu thư Phong gia. Chủ tử, xác định chính là nàng thật sao?” Vân La nhìn chủ tử nhà mình, nhịn không được hỏi.
Tóc trắng, bạch y, ống sáo bên người, đây chính là tiên y tử, Nguyệt Lâm, giữa trán mang theo một tia đau thương, cái không thay đổi chính là một chút ý cười ôn nhu kia.
"Chính là cảm giác đi.” Che giấu không được bi thương, làm cho thân thể Vân La ở phía sau cứng đờ một hồi.
"La thúc, giúp ta bảo vệ nàng!” Cúi đầu nhìn tiểu lục xà vừa trườn qua chân, ngồi xổm xuống thì thào tự nói: “Đây là lần cuối cùng vì nàng làm, Nhiễm nhi, Nhiễm nhi của ta.”
Vân La che giấu nước mắt trong con ngươi. Một đêm tóc đen hóa bạc, chỉ vì nữ tử này, đáng giá sao? Một tiếng không cưới, chỉ vì muốn giữ lại thân tâm trong sạch cho nàng, đáng giá sao? Mỗi ngày tưởng niệm, yên lặng thủ hộ, chỉ vì muốn nàng bình an, hạnh phúc, đáng giá sao?
Nhưng mà, câu trả lời của Nguyệt Lâm chỉ có một: Tình, không có đáng giá hay không, chỉ có yêu hay không yêu!