Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên khốn Gia Cát Phụng Thiên ( Sr vì ta bức xúc:v)
Đồ án cửa gỗ Phượng Hoàng được khắc tinh xảo toàn bộ khép lại nhưng cũng không kín, còn lưu một tia khe hở. Mùi nhàn nhạt giống như mùi lan bay vào chóp mũi, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, tinh thần thích mà đưa ra tán thưởng.
Đại Tế Ti này trong ngày thường đều không đề phòng như vậy sao? Hay là hắn rất chắc chắc uy tín của bản thân, không có người nào dám can đảm xâm nhập thần điện?
Nhăn nhíu mi, một tia nghi hoặc từ trong trái tim trào ra, bàn tay mềm của Vân Hiểu Nguyệt đặt lên bệ cửa sổ, động tác muốn kéo cửa gỗ ra, thân mình quá mức dễ dàng tiếp cận mà tìm cách đi vào.
Bên trong chính xác chỉ có tiếng hít thở của một người, thanh âm vững vàng, hẳn là đang ngủ, bốn phía tường cực kì yên tĩnh, nhưng không biết vì sao, Vân Hiểu Nguyệt lại cảm thấy trong không khí động đậy một tia quỷ dị, đang tính quay về phủ, nhưng thế nào cũng không cam lòng, đến cũng đã đến, cứ trở về như vậy, tiếc lắm thôi!
Cắn môi, trong khoảng thời gian ngắn, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu do dự!
“Ha ha… Vân Hiểu Nguyệt không sợ trời không sợ đất cũng có thời điểm do dự như thế sao? Nếu tới, liền vào đi, ta chờ nàng đã lâu rồi!”
Đột nhiên, tiếng cười khẽ như tiếng nước suối trong suốt trong sáng từ trong điện truyền ra, một giọng nam sáng sủa dễ nghe cùng ý cười trêu chọc, làm mặt của Vân Hiểu Nguyệt có chút ửng đỏ, trong lòng dâng lên nồng đậm phòng bị cùng kinh ngạc:
‘Hắn biết mình, nhất định điều tra qua mình, tại sao vậy chứ?’
“Mời vào, ta đối với nàng, không có ác ý!”
Phảng phất đã biết ý nghĩa trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, giữa lời của nam tử ý cười càng đậm.
“Két……”
Một tiếng, cửa gỗ rất nặng đột nhiên tự mở ra, cổ mùi dễ ngửi càng ngày càng thấy nồng nặc lên kia.
Chậm rãi dùng công lực toàn thân bảo vệ yếu huyệt quanh thân, nâng tay bỏ khăn mặt màu đen trên mặt đi, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười, bước vào trong điện, cửa phía sau nháy mắt đóng lại.
Điện không có cầm đèn, nhưng lại không tối, trên vách tường bốn phía màu trắng, được bao bọc rất nhiều long nhãn dạ minh châu lớn, lóe lên ánh sáng nhạt màu ngân bạch, mờ mờ ảo ảo.
Vân Hiểu Nguyệt nhìn chung quanh nàng, bố trí rất đơn giản, ngoại thất to như vậy chỉ có một bộ bàn đơn giản nhưng không mất đẹp đẽ quý giá, hai hàng giá sách, một cái tủ sách, một cây đàn tranh cùng một cái giường êm da lông màu trắng, trên bàn có một bình hoa lớn rất xinh đẹp, bên trong vừa mới cắm loại hoa màu vàng được thấy ở trong hoa viên.
Chính là trên tường đối diện với nàng có một cửa gỗ màu trắng chạm rỗng Phượng Hoàng màu vàng như cách người Nhật thời hiện đại hay làm, tinh xảo cực kỳ. Màu vàng cùng màu trắng hoàn mĩ dung hợp như thế, làm Vân Hiểu Nguyệt kinh thán không thôi, một gian gần ngoại thất, cũng có thể thấy được chủ nhân nơi này là phi thường chú ý đến chất lượng sinh hoạt, trong lòng tò mò ngày, càng đậm!
Chậm rãi dời đến trước cửa, bàn tay mềm của Vân Hiểu Nguyệt khẽ đẩy, cửa trượt ra, dõi mắt nhìn lại, không khỏi chợt ngẩn ra, không phải là bởi vì không gian vĩ đại, mà là vì, phòng này, bố trí thật quá đẹp!
Trong phòng chính giữa là một giường siêu cấp khổng lồ, đại điện màn sa màu trắng theo đỉnh chóp rũ xuống, che giường lớn, nhìn không ra trên giường có cái gì. Trên màn sa chứa đầy từng viên ngọc nho nhỏ, tản ra sáng bóng ôn nhuận, tựa như ảo mộng. Bên trái là tủ để quần áo, bên phải có một bình phong khổng lồ màu trắng, đồ án vẽ chim bách điểu phượng trên bình phong cực lớn, nhìn không ra phía sau có cái gì.
Mà làm cho Vân Hiểu Nguyệt khiếp sợ nhất chính là đỉnh chóp đại điện, lại là một bức tinh không đồhoàn chỉnh, tinh không đồ dùng dạ minh châu lớn lớn nhỏ nhỏ sắp hàng mà ra, ánh sáng quang mang đó chiếu lên đỉnh gian phòng như tiên cảnh, hư ảo mà thần bí.
Bút tích bố trí lớn như vậy, Vân Hiểu Nguyệt chưa từng thấy qua, liền tính là ở hiện đại cũng tuyệt đối không thể có.
Đại Tế Ti này, thật sự là không đơn giản à!
“Vân cô nương, nàng đối với chỗ đã thấy, có vừa lòng không?”
Tiếng cười nhợt nhạt từ trên giường giữa màn sa lớn truyền ra, trong nháy mắt kéo ý thức của Vân Hiểu Nguyệt có chút hoảng hốt lại, bên môi nổi lên ý cười tán dương, Vân Hiểu Nguyệt nhấc chân bước đi vào.
“Rất xinh đẹp, là ta chưa từng gặp chỗ nào đến xinh đẹp như thế, thật phi thường thích!”
“Phải không? Nói thích, hoan nghênh Vân cô nương đến ngồi một chút, được không?”
Mang theo tiếng động hơi hơi vui sướng truyền ra, một bàn tay thon dài trắng bạch đưa ra màn sa, chậm rãi vén lên, một bạch y nam tử chứa nụ cười tuyệt diễm, hơi hơi nhoáng lên một cái, liền đứng ở cạnh giường.
Trên người mảnh khảng cao to, mặc một bộ cẩm bào như tuyết một loại trắng hoàn mỹ, bộ phận tóc màu bạc dài đến eo không có bất kỳ trói buộc, mềm mại buông rơi tự nhiên, lóe ánh sáng nhàn nhạt. Đôi môi mỏng màu hồng nhàn nhạt, hoàn mĩ tinh xảo, mũi thẳng, mang theo độ cong tuyệt mỹ, mắt to như sao sáng giống như bầu trời đêm thâm thúy xa xưa, phảng phất toàn bộ trời sao đều cô đọng ở trong đó, làm cho người ta không tự chủ được mà hãm sâu, nhờ mắt màu lam độc nhất vô nhị như vậy, lúc này lại bắn ra ánh sáng nhu hòa ấm áp, mang theo một tia vui sướng, một tia cảm động, một tia kinh diễm, lẳng lặng ngắm nhìn nàng.
Đứng ngây ngốc trong nháy mắt, có chút không thể tin nhìn nam tử trước mắt này, trong thoáng chốc, nhìn thấy đế ti tiên tử không nhiễm bụi trần lạnh nhạt mà đứng, cao quý thanh nhã như vậy, tao nhã xuất trần hơn Viễn và Diệp cùng Huyền Kha, không thuộc về phàm trần tuyệt đại tao nhã, theo Vân Hiểu Nguyệt thì chưa bao giờ thấy qua thánh khiết cùng tuyệt mỹ như thế, tâm Vân Hiểu Nguyệt rung động thật sâu!
“Ngươi… Chính là Gia Cát Phụng Thiên?”
Thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt rốt cuộc tìm được thanh âm của nàng, nhẹ nhàng mà hỏi.
“Vâng, tại hạ Gia Cát Phụng Thiên, tham kiến Vân cô nương!”
Khẽ khom người, trên mặt Gia Cát Phụng Thiên nụ cười càng sâu, chậm rãi hướng Vân Hiểu Nguyệt đi tới.
“Đêm khuya quấy rầy, là Hiểu Nguyệt có lỗi, kính xin Đại Tế Ti thứ lỗi!”
Mặt đỏ lên, Vân Hiểu Nguyệt có chút ngượng ngùng trả lời.
“Đối với Phụng Thiên mà nói, là không phân chia ngày đêm, cô nương không cần để ý, chúng ta đến gian ngoài ngồi một chút, được không?”
Đứng ở trước mặt Vân Hiểu Nguyệt, Gia Cát Phụng Thiên khẽ cười trả lời, giống như mùi lan chậm rãi đánh úp lại, làm Vân Hiểu Nguyệt có chút hoảng hốt, không tự chủ gật gật đầu, hai người xoay người nhảy đi ra ngoài.
“Nếu chúng ta đã quen biết, Phụng Thiên có một yêu cầu quá đáng, không biết cô nương có thể đáp ứng không?”
Ngồi ở trên ghế, chậm rãi tao nhã rót nước trà, Gia Cát Phụng Thiên khẽ mỉm cười hỏi.
“Mời nói!”
“Ta là Thái phó của Thái Tử Chu Lân, một trong người thân cận nhất của nó, mà cô nương cũng thế, không bằng, cô nương gọi ta Phụng Thiên, mà ta, gọi nàng Hiểu Nguyệt, được không?”
Tròng mắt che lại ánh sáng nơi đáy mắt, Gia Cát Phụng Thiên mỉm cười đề nghị.
“Được, không thành vấn đề!”
Cười xán lạn, Vân Hiểu Nguyệt sảng khoái đáp ứng rồi, nói thật, muốn nàng gọi luôn “Đại Tế Ti” cũng được, nàng thật cảm thấy như thế rất không thoải mái, mà nàng cũng không biết, tên “Phụng Thiên” này, ở toàn bộ Chu Tước quốc, chỉ có nàng có thể gọi như vậy, liền ngay cả Chu Tước Hoàng, cũng không được!
( Ụt: Tỷ cũng tự biết mình đặc biệt cơ à, tỷ không thấy tên này quá dễ dàng với tỷ sao? Hắn là có âm mưu a, ta là ta ghét >.