Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Đứng ở trên tháp nhìn dõi mắt nhìn lại, xa xa là quân doanh có hàng rào cao lớn thật giản dị, chiếm cứ chân núi ngọn núi cao nhất ngoài thành.
Ở trong trí nhớ của Vân Hiểu Nguyệt, chỗ kia từng là tảng rừng rậm lớn cùng mặt cỏ. Không nghĩ tới Tần Ngạo lại muốn đại quân san bằng khu rừng rậm cây cối kia, làm thành hàng rào cao lớn, cắm thật sâu vào bùn đất, biến thành hàng rào gỗ giống trên TV rất nhanh được tạo thành.
Hơn nữa cây mặc dù không có nhánh cây cùng lá cây, nhưng cây cũng là sống, ẩm ướt, ngăn chặn người khác phóng hỏa, hàng rào đó luôn luôn kéo dài đưa tới chân núi, thường cách một đoạn khoảng cách liền cắm một cột quân kỳ phí trên thêu Thanh Long, theo gió phiêu lãng, rất là đồ sộ.
Hàng rào bên trong chặt chẽ bao quanh, là chi chít ma trận, giống như lều trại liên miên chập chùng nhìn không thấy bờ quân trướng màu sắc than chì,
Quân trướng này trình bày quy tắc hình tròn bao quanh bao vây lấy đỉnh đầu trung gian khổng lồ, quân trướng thêu một Thanh Long màu vàng giương nanh múa vuốt, dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ, tiên diễm loá mắt, không cần phải nói, địa phương đây là chỗ ở Tần Ngạo.
Vì khoảng cách rất xa, bóng người Vân Hiểu Nguyệt là nhìn không ra, bởi vì không có kính viễn vọng, nhưng từ dưới phản xạ ánh mặt trời ra giữa một mảnh tia sáng màu bạc, Vân Hiểu Nguyệt vẫn có thể đoán được những binh lính này, đại đa số tụ tập ở quanh than quân doanh, mà chung quanh lều lớn Tần Ngạo thì ngược lại không có bao nhiêu thủ vệ, hiển nhiên, người Tần Ngạo này, hiểu rõ đạo lý tận dụng mọi thứ, an bài vô cùng tốt.
“Nguyệt Nhi, thời điểm ở lâu ta vừa mới biết chuyện triều đình phái tới là Tống Ngôn Tướng quân đại khái đã đem đến mấy ngày nay, quân tiên phong Tần Ngạo trước đó ẩn núp đến nơi hai ngày này, thời gian một buổi tối, liền dựng xong doanh trại này, chờ sau hừng đông, bọn họ đã nhìn thấy như vậy.
Hơn nữa Tần Ngạo luôn luôn phái người bí mật trà trộn vào Bạch Hổ Quốc, bọn họ ý đồ theo hai bên rừng rậm ‘Bạch Uyên thành’ đến ẩn vào, đều bị người của chúng ta bức lui. Hai ngày qua, mọi người đấu vài chục lần, cũng đã chết đến hơn trăm người.
Nguyệt Nhi, bây giờ Tần Ngạo một lòng chỉ nghĩ đến như thế nào thôn tính Bạch Hổ Quốc của chúng ta, cho nên cho dù nàng xuất hiện ra ở trước mặt hắn, cũng chẳng qua là làm cho các tướng sĩ chứng thực nói dối trước kia của hắn, làm cho bọn họ nghĩ đến nàng thật sự bị bắt đến Bạch Hổ, làm tăng sĩ khí của bọn họ.
Ta nghĩ, cho dù muốn đánh giặc, chúng ta có hai mươi vạn tinh binh, chưa hẳn không thể cùng hắn đấu một trận, ta đoán nếu như bố trí ổn thì đợi khi Tần Vũ đến vẫn là không thành vấn đề, dù sao Câu Hồn đang dẫn theo hai mươi vạn đại quân lại đây sao, ta thấy, nàng vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện nơi này, giao cho ta xử lý là được rồi, được không?”
Tay ôm Vân Hiểu Nguyệt tựa vào trước ngực của mình, Bạch Bằng Triển lo lắng mà ôn nhu hỏi.
“Đứa ngốc, có thể không đánh giặc mà, vẫn là tận lực không muốn chiến tranh, binh lính cũng là người, cũng có thê tử cùng song thân tuổi già muốn chiếu cố của họ.
Nếu hắn muốn gặp ta, để cho hắn gặp đi, ta muốn để cho hắn nhìn thấy ta hạnh phúc mĩ mãn, nhìn thấy có nhiều người yêu ta như vậy, nhìn thấy ta hoàn toàn khác trước, ta muốn cho hắn thấy người mà hắn biết – Vân Hiểu Nguyệt rời đi Hoàng cung, sống vui vẻ biết bao nhiêu, mà Điệp Nhi của hắn, đã sớm theo trận lửa lớn kia mà chết rồi, không có khả năng cùng hắn trở về.
Về phần Tần Vũ, ta tin tưởng chỉ cần hắn tỉnh, sẽ nói lại tình hình thực tế cho Tần Ngạo, đến lúc đó không có lý do đánh giặc, nếu là hắn còn muốn công thành, đúng là có ý định khiêu khích, đến lúc đó ta cũng tuyệt đối sẽ không nương tay, chắc chắn làm cho hắn và ba mươi vạn đại quân này, toàn quân bị giết, hừ!”
Híp mắt, trong con ngươi đen tràn đầy sát khí, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười trả lời, quanh thân kia là nồng đậm hận ý, làm cho đôi mắt Bạch Bằng Triển tê rần, ôm càng chặt hơn.
“Nguyệt Nhi, Tần Ngạo thương tổn nàng sâu vô cùng, ta cùng bọn Viễn, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nàng yên tâm đi, được không?
Ở trong cảm nhận của ta, Nguyệt Nhi vĩnh viễn khoái hoạt mà hạnh phúc, nàng nếu thương tâm khổ sở, ta sẽ càng thêm khổ sở.
Được rồi, chỉ cần nàng cao hứng thì nói thế nào cũng được, ngày mai mới là kỳ hạn cuối cùng, nàng mệt mỏi đã lâu rồi, trở về ngủ một giấc đi, được không?”
Khẽ hôn lên mái tóc Vân Hiểu Nguyệt, Bạch Bằng Triển đau lòng khuyên bảo.
” Bằng Triển có thể nói lên lời ngon tiếng ngọt vậy, thật sự là càng ngày càng thành thạo, ta thích, được rồi, cùng đi ngủ đi, buổi tối ăn cơm tối xong, chúng ta cùng đi xem doanh trại của địch, như thế nào?”
Xoay người ôm hông của hắn, vùi vào trong ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt nói.
“Thăm doanh trại của địch sao? Trời, Nguyệt Nhi, nàng thật đúng là cái gì cũng có thể nghĩ ra được. Được rồi, cùng nghỉ ngơi đi, buổi tối rồi tính.”
Kinh hô cười khổ một cái, Bạch Bằng Triển ôm Vân Hiểu Nguyệt đi xuống tháp, về phủ Tướng quân.
Bảo Bảo đang ngủ, Tư Đồ Viễn cùng Phong Tuyệt ngồi ở ngoại thất chính đang nói chuyện, thấy hai người Vân Hiểu Nguyệt đi tới, cao hứng tiến lên đón:
“Nguyệt Nhi, như thế nào?”
“Tần Ngạo còn đang thủ, ít nhất đến hiện tại không có dấu hiệu muốn tới đánh bất ngờ, ta quyết định buổi tối đi dò thám doanh trại của địch.
Viễn, chàng cùng Phong Tuyệt theo giúp ta đi, Bằng Triển ở trong phủ nhìn cho thật kỹ Bảo Bảo, hắn tỉnh đừng cho hắn chạy loạn khắp nơi, liền hỏng bét, như thế nào?”
Nằm ở trong lòng Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt phân phó.
“Nhưng mà… Thôi, được rồi, mọi người đi ngủ đi!”
Lắc đầu, Tư Đồ Viễn không khuyên nữa, hắn biết, chuyện Nguyệt Nhi đã muốn làm, ai cũng không ngăn cản được, cứ vậy là phối hợp tốt với nàng đi!
…
Đêm tối yên lặng tiến đến, ngủ một giấc, đám người Vân Hiểu Nguyệt ăn cơm tối xong, sau một ngày luôn luôn ở trong thư phòng cùng Tướng quân Tống Ngôn cùng với nhóm phó tướng của Bạch Bằng Triển thương nghị chuyện đối chiến, biết Bảo Bảo ngủ, Bạch Bằng Triển đi đến phòng cùng hắn, Vân Hiểu Nguyệt mới cùng Tư Đồ Viễn, Phong Tuyệt thay y phục dạ hành, lặng yên tiến đi ra ngoài.
Cửa thành lại không thể đi, bởi vì đuốc chiếu lên sáng quá, thám tử đối phương thật dễ dàng phát hiện, ba người tới ẩn nấp chân tường phía bắc, Vân Hiểu Nguyệt lấy ra móng thép mà nàng sai người chế tạo đưa cho hai người, sau đó làm mẫu. Rất nhanh đến chân tường thành, rời tường thành đi đến chỗ một rừng cây nhỏ tối tăm, rất nhanh ẩn núp vào trong bóng tối.
Đứng ở thật cao trên tháp nhìn xa nên không biết, đi thật rồi, mới phát hiện ra hai mươi dặm này cách không xa đâu, ba người chạy như bay ước chừng thời gian một chung trà liền đến quân doanh Tần Ngạo.
Dọc theo con đường này, trạm gác ngầm rất nhiều, tất cả đều bị ba người Vân Hiểu Nguyệt điểm huyệt ngủ, nhưng sau cũng đã đến địa phương cách quân doanh không xa, ba người Vân Hiểu Nguyệt vào không được. Vì cự ly một ngàn mét quanh thân quân doanh, tất cả đều là một mảnh trụi lủi, bị cây lửa khổng lồ đem chiếu lên sáng trưng, binh lính đứng chi chít như ong, đừng nói là người, liền ngay cả ruồi bọ muốn bay vào chỉ sợ đều có thể nhìn thấy được luôn!
Ba người dọc theo bên cạnh quân doanh cẩn thận đi một vòng, phát hiện mỗi một chỗ đều là như thế này, phòng bị không rỉ một giọt nước, thật sự là lợi hại nha!
” Tên đáng chết này, xem ra, hôm nay chúng ta vô công mà trở về, vốn còn muốn thám thính một chút kế hoạch của hắn. Viễn, nếu không, chúng ta trà trộn vào đi được không?”
Đứng ở trong bụi cỏ, nhìn quân doanh phía xa, Vân Hiểu Nguyệt oán hận nói.
“Nàng điên rồi! Nguyệt Nhi, không được, kiên quyết không được!”
Tư Đồ Viễn cùng Phong Tuyệt trợn to hai mắt, quả quyết phủ nhận.
“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Ta ngược lại là cảm thấy biện pháp này tốt vô cùng, thuận tiện liền có thể xem lương thảo của bọn họ để ở đâu, nếu Tần Ngạo thật muốn đánh, đến lúc đó, đốt tất cả lương thảo của hắn, xem hắn làm sao bây giờ, Viễn, Phong Tuyệt, các ngươi là ám vệ của ta, phải nghe ta, biết không?”
Mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“Nhưng mà…”
Tư Đồ Viễn với Phong Tuyệt ngẩn ra, nhìn nhau ngẩn ngơ, vừa muốn tiếp tục khuyên bảo, đột nhiên, một trận tiếng bước chân truyền vào trong tai, ba người hoảng sợ, lập tức ẩn nấp thân hình và bất động!