Tuyệt Sắc Yêu Phi

quyển 2 chương 100: yêu không hối hận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ác Từ Pé

Thời gian trôi qua Vân Hiểu Nguyệt cứ việc như cũ cùng Bảo Bảo ở chung, bồi hắn ăn điểm tâm, chơi cờ, bồi hắn làm trò chơi, kể chuyện xưa cho hắn nghe. Nhưng mà, sau nụ hôn kia, có ít thứ đã bị cải biến. Nhất là Bảo Bảo, sau sáng hôm đó, ánh mắt Bảo Bảo nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mang theo tình yêu thật sâu, tình yêu quyến luyến mà trần trụi, trực tiếp mà rõ ràng như vậy, liền ngay cả bọn thị nữ Hồng Nhi cũng nhìn ra đó, làm cho Vân Hiểu Nguyệt muốn xem nhẹ cũng làm không được.

Rất nhiều lần nàng muốn thử cùng hắn giải thích, làm cho hắn vui lên, nhưng mà nói đến bên miệng, cũng không biết nói từ đâu, đành phải hết một đến hai, hết hai tới ba tùy hắn kè kè tại bên người, Vân Hiểu Nguyệt nàng cũng kỳ quái, mà mệnh sống nàng có thể đối với mọi người lạnh lùng, lại duy độc nhất đối với tiểu khả ái ngoan này mà động tâm, hazz..

Bất quá, ngày đau đầu cũng không lâu lắm, ba ngày thoáng một cái đã qua, sáng sớm hôm nay, Vân Hiểu Nguyệt sớm dậy rời giường, cùng như thường ngày xuống dưới lầu đi trong hoa viên hít thở không khí, mới ra cửa lớn, đã nhìn thấy trong rừng cây dưới cây đại thụ, Huyền Kha lẳng lặng đứng ở nơi đó, ôn nhu nhìn nàng.

Một thân mặc Thái Tử bào sắc hoàng kim tôn hắn lên càng thêm phong thần tuấn lãng, phiêu dật xuất trần, trên đầu thắt một sợi giây long màu sắc hoàng kim tinh xảo, gió nhẹ nhẹ nhàng phất động chéo lên áo của hắn, giống là một bộ tranh mỹ lệ một loại.

“Nguyệt Nhi, nàng đã đến rồi!”

Phảng phất là cùng một bằng hữu biết nhau mà chào hỏi, Huyền Kha mỉm cười, ôn nhu khẽ gọi.

“Ngươi… Đứng đây đã lâu sao?”

Nhíu mày nhìn mái tóc hắn đã nhàn nhạt sương sớm, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy, đã lâu rồi…”

Tròng mắt cười, Huyền Kha xúc động than nhẹ:

“Nguyệt Nhi, nàng biết không, ta có một tâm nguyện, chính là hi vọng có một ngày, có thể cùng nàng tiêu trừ khúc mắc lẫn nhau, ngồi ở bên trong lương đình đây, nhấp một bình trà thơm, tâm bình hòa khí đánh một ván cờ, mà không biết, tâm nguyện của ta, có thực hiện được không à!”

“Đánh cờ sao?”

Cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn trong hồ sen đang nở rộ, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc khẽ nói:

“Huyền Kha, ta nghĩ rất khó, bởi vì ý nghĩ của ta và ngươi bất đồng, lập trường cũng bất đồng, chúng ta không thành bằng hữu được, làm sao có thể tâm tình hòa khí đánh cờ đây?”

“Đúng vậy… Nguyệt Nhi chính là Nguyệt Nhi, đối với người đáng ghét, vĩnh viễn đều sẽ không mềm lòng, ta lại thích nàng như vậy, hắc hắc…”

Đột ngột khẽ cười ra tiếng, Huyền Kha đi ra khỏi cây đại thụ, đến bên cạnh nàng cùng nhau thưởng thức sen đang nở rộ.

“Ngươi hôm nay không phải hẳn là bề bộn nhiều việc sao, thế nào có thời gian rảnh đến gặp ta như vậy?”

Đứng yên một lát, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

“Ta đêm qua một đêm chưa ngủ, vội sau khi xong việc lại nhớ nàng, cứ tới đây, nàng vẫn chưa rời giường, ta không muốn quấy rầy nàng, cho nên liền tại chỗ này đợi nàng dậy. Nàng bồi ta dùng bữa sáng được không? Nàng còn chưa từng bồi ta ăn bữa cơm thật ngon, được không?”

Trong mắt, là tràn đầy ôn nhu cùng khẩn cầu, Huyền Kha có chút không xác định hỏi.

Nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn hắn, không biết tại sao, Vân Hiểu Nguyệt lại từ trong mắt hắn, thấy được bi thương, nồng liệt cùng thâm trầm bi thương như vậy làm cho nàng nao nao, không tự chủ được gật gật đầu.

“Nguyệt Nhi, nàng thật tốt, cám ơn nàng!”

Trên mặt nháy mắt tách ra thần thái sung sướng, Huyền Kha kích động vẫy vẫy tay, thị nữ đứng ở ngòai tiểu lâu thật tự giác đặt thức ăn lên.

Bảo Bảo vẫn chưa rời giường, trên bàn cơm chỉ có hai người, Vân Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, an tĩnh ăn, một câu nói cũng không có nói, mà hai mắt Huyền Kha, từ đầu đến cuối, nhìn chằm chằm vào nàng, trong con ngươi kia đến mà trút xuống tình yêu nồng đậm, nóng cháy làm cho nàng muốn bỏ qua cũng khó khăn, cắn cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt buông bát đũa, ngước mắt nhìn về phía hắn.

“Huyền Kha, ngươi có phải có lời gì muốn nói hay không?”

“Ha ha, Nguyệt Nhi thật sự là đáng yêu, ta thế nào cũng nhìn không đủ, thật muốn một đời một kiếp nhìn như vậy cũng tốt! Nguyệt Nhi, nàng nói đi, ta có cơ hội này sao?”

Trong lòng vừa động, tròng mắt Vân Hiểu Nguyệt cười:

“Ta không biết, cho nên tự nhiên sẽ không thể trả lời ngươi, đúng không?”

“Phải không…”

Thở thật dài một hơi, Huyền Kha thật sâu nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười, mở miệng nói:

“Bạch Diệp là Bạch Hổ Quốc Hoàng Tử, người thừa kế duy nhất, Chu Lân là Hoàng Thái Tử Chu Tước, cũng là Hoàng Đế Chu Tước tương lai, Câu Hồn đường đường môn chủ thiên hạ đệ nhất tổ chức tình báo ‘Quỷ môn’, Tư Đồ Viễn là thống lĩnh Hoàng cung Thanh Long Quốc, đệ nhất cao thủ, Tần Vũ cùng Bạch Bằng Triển – một là hộ quốc Vương gia, còn một là Tịnh Kiên Vương.

Nguyệt Nhi, nam nhân chung quanh nàng, quả nhiên người người cũng đều là nhất phẩm phi phàm, Nguyệt Nhi, ta ích kỷ chỉ ý muốn độc chiếm nàng, nàng nhất định rất hận ta, có phải hay không?

Nàng không cần trả lời, ta biết nàng hận ta, mà ta, cũng dần dần mê mang, ý nghĩ của ta cho tới nay, có phải hay không sai lầm rồi?

Nguyệt Nhi, nàng biết không? Từ sau khi chính mắt ta thấy mẫu thân đi, ta liền thề, nếu ta yêu một ai, ta nhất định phải toàn tâm toàn ý đối với nàng thật tốt, quyết không phụ nàng, không giống với mẫu thân tái diễn ở trên người nàng, cho nên ta chưa từng có nghĩ tới muốn lấy vợ, đúng là ta đang ở Hoàng thất, thân bất do kỷ, Thái Tử phi của ta cùng các phi tử khác, đều là phụ hoàng chỉ định, ta không thương các nàng, cho nên trừ bỏ Thái Tử phi, kỳ thực mấy vị phi tử kia, ta đều không có chạm qua, đứa nhỏ Ngọc Nhi mang cũng không phải của ta, Nguyệt Nhi, nàng tin ta sao?”

“Huyền Kha, ta tin hay không cũng không quan trọng không phải sao? Các nàng không phải ta, đối với các nàng mà nói, ngươi chính là cùng thiên cùng địa với các nàng, toàn bộ cuộc sống các nàng.

Hành vi của ngươi đem các nàng ném ở trong phủ, cùng Huyền Tà có gì khác nhau sao? Thái Tử phi của ngươi chỉ sợ không phải thân thể yếu kém nhiều bệnh, mà là tưởng niệm thành tật, hậm hực mà chết đi, ngươi còn không phải hại chết một nữ tử đáng thương ư? Còn có Ngọc Nhi, nàng quả nhiên thật đáng giận, nhưng mà nàng cũng là thật đáng thương.

Huyền Kha, tàn nhẫn của ngươi so với Huyền Tà càng sâu hơn. Nếu trong chỗ loạn thế, ngươi thật sự là người kiêu hùng, nhưng bây giờ thiên hạ thái bình, ngươi bởi vì riêng tư bản thân muốn khơi mào chiến tranh, chuyện này gọi là làm loạn thần tặc tử, ngươi biết không?

Có lẽ đối với ngươi mà nói, ngươi cho rằng chỉ có chặt chẽ ôm quyền lực, đứng ở trên đỉnh quyền lực, có thể có được hết thảy ngươi mong muốn, mà đối với ta mà nói, những thứ này đều là vật ngoài thân, chỉ có người yêu cùng bằng hữu, mới là quan trọng nhất, chúng ta đạo bất đồng bất tương vi, ngươi cần gì phải dây dưa với ta, ngươi hay là đi làm chuyện ngươi muốn làm đi, trời không còn sớm, lâm triều đã bắt đầu rồi đấy!”

Cười nhẹ, nhìn bên ngoài dần dần rải đầy màu vàng ánh mặt trời, Vân Hiểu Nguyệt trả lời, vạn dặm không có mây nha, quả thật là thời tiết vô cùng tốt!

“Đúng vậy, ta phải đi, thời gian không còn sớm, bọn họ liền muốn động thủ, ta đây là Thái Tử, không chừng ngày mai sẽ biến thành Hoàng Đế chân chính, cũng có thể là hôm nay.

Cám ơn nàng, Nguyệt Nhi, nguyện ý bồi ta trò chuyện, ta thật sự cao hứng. Nàng hãy bảo trọng, nếu ta thất bại, nàng cũng không cần lo lắng, giải dược ta cho cấp dưới tín nhiệm nhất của ta rồi, chỉ cần nàng ở chỗ này không cần đi đâu, sáng sớm ngày mai, hắn sẽ đưa qua tới cho nàng. Nếu ta thành công, ngày mai khoảng giờ này, ta sẽ nắm tay nàng, cùng nhau nhận quần thần cúi lạy, đến lúc ta đi rồi!”

Đứng lên, Huyền Kha đi ra ngoài cửa, đi đến bên người Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Kha dừng chân một chút, đột nhiên cúi người đem Vân Hiểu Nguyệt đang ngồi ở trên ghế ôm thật chặc vào trong lòng, ôm chặt thật lâu như vậy… thật lâu như vậy, sau đó bám vào bên tai nàng ôn nhu thì thầm:

“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, thật yêu thật yêu nàng, nếu buổi tối ta vẫn chưa về, nàng không cần chờ ta, hi vọng nàng vĩnh viễn nhớ được, có một người gọi là Huyền Kha, hắn thật sự nguyện ý dùng toàn bộ sinh mệnh của mình mà yêu nàng, cho dù dùng mọi phương thức sai lầm, bị đâm cho đến đầu rơi máu chảy cũng chưa từng buông tha cho, Nguyệt Nhi, gặp lại sau!”

Ở bên tai của nàng, để lại một vài lời vô hạn quyến luyến, khẽ hôn, Huyền Kha nhẹ buông tay, sải bước đi ra ngoài, Vân Hiểu Nguyệt ngồi lẳng lặng, không quay đầu lại, thật lâu sau, nâng tay nhẹ nhàng một chút, lau đi lệ giọt ở cổ mà hắn lưu lại.

Tâm, đột nhiên có chút phiền muộn.

Ba ngày trước lá thư này làm cho nàng biết, đám người Huyền Dạ đã sắp xếp chuyện xong xuôi, không cần nàng phải ra mặt, cho nên nàng chỉ cần ở chỗ này lẳng lặng đợi là được rồi, nhưng mà không biết vì sao, nàng lại cảm thấy, nàng rất muốn đi ra ngoài một lần, tự nàng đi một lần, loại cảm giác này, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, quả thực làm cho nàng đứng ngồi không yên, giữa trưa bữa cơm dùng xong xuôi, cuối cùng Vân Hiểu Nguyệt ra quyết định, nàng muốn dẫn Bảo Bảo cùng đi đến Hoàng cung một lần!

Vì bảo vệ cho nàng, Huyền Kha đã phái trọng binh trông coi chặt chẽ tiểu lâu, tính cộng lại trạm gác ngầm, tổng cộng có bốn mươi tám người, trừ bỏ thị nữ tiểu lâu là mười tám người, người khác đều là cao thủ.

Thời gian dài như vậy, Vân Hiểu Nguyệt tìm hiểu không có gì, nhưng mà lại đem phương vị trạm gác ngầm này biết rành mạch, vốn sau khi công lực khôi phục, Vân Hiểu Nguyệt đã tính trốn đi ra xem nhóm hắn một chút, nhưng vì không thể đả thảo kinh xà, nên nàng nhịn, hôm nay thôi, giống như không cần nhịn, cho nên, ăn cơm tối xong, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Bảo Bảo, đến trong hoa viên tản bộ tán gẫu.

Cho tới nay, Vân Hiểu Nguyệt thường xuyên mang theo Bảo Bảo đến bên ngoài vui chơi, cho nên canh gác từ một nơi bí mật gần đó là ba mươi người, đã sớm tập mãi thành thói quen, hai người lại nhìn cười tủm tỉm, an tĩnh tiếp tục ẩn núp, căn bản sẽ không nghĩ tới, trước mắt vị tiên tử nũng nịu xinh đẹp này, căn bản chính là một ám sát thủ xác thực nhất, bọn họ nếu nói đến địa phương bí ẩn, đối với Vân Hiểu Nguyệt mà nói, không đáng kể chút nào, thủ đoạn ẩn nấp của nàng, có vẻ so với bọn hắn phải cao minh hơn.

“Bảo Bảo, mau nhìn, đóa hoa này rất xinh đẹp, có phải hay không?”

khi nói chuyện cười tủm tỉm, một cây kim châm điểm tới, một vị giám thị nằm sấp ở trong bụi hoa, đã bị chế trụ!

“Bảo Bảo, nhìn bầu trời con chim nhỏ này nhìn có được hay không?”

“Ai nha, một con bướm bị mạng nhện quấn lấy, chúng ta đi cứu nó, được không?”

Lôi kéo Bảo Bảo, đi qua địa phương ba mươi người ẩn núp, Vân Hiểu Nguyệt vừa có cơ hội chế trụ, vừa bắn ra kim châm, đi vòng dọc theo tiểu lâu vẻn vẹn một vòng, cuối cùng một canh giờ, ba mươi trạm gác ngầm, toàn bộ thu phục, về phần thị nữ trong phòng, còn lại là dùng mê dược, hắc hắc, tất cả đều đã ngã!

“Bảo Bảo, có nghĩ là đi chơi đâu không?”

Lôi kéo Bảo Bảo xông lên lâu, từ trong tủ chỉ lấy ra hai bộ nam trang bình thường nhất, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm vừa giúp Bảo Bảo thay quần áo, vừa cười hì hì hỏi.

“Muốn a, nhưng mà có rất nhiều người xấu nhìn, chúng ta thế nào chạy ra ngoài đây?”

Nháy mắt mấy cái, Bảo Bảo thở phì phò nói.

“Không sao, tỷ tỷ dẫn đệ đi, được không?”

Đem trên mặt Bảo Bảo dùng bút chì vẽ vài nét bút, cải biến một chút bộ dạng của hắn, Vân Hiểu Nguyệt động thủ cho bản thân thay đổi một chút.

“Được rồi, Bảo Bảo sắp buồn muốn chết, rốt cục có thể đi chơi, quá tuyệt vời!”

Chu Lân kích động ‘hựu bính hựu khiêu’, Vân Hiểu Nguyệt cấp tốc thay xong nam trang, lôi kéo Bảo Bảo đi đến bên giường, mỉm cười nói:

“Đệ muốn đi phải cam đoan nghe lời của tỷ tỷ, không có mệnh lệnh tỷ tỷ, không được tùy tiện mở miệng, được không?”

“Được!”

“Thực ngoan! Nhắm mắt lại, chúng ta phải xuất phát!”

Tay ôm eo Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở trên ngọn cây, hướng tới phương hướng tòa thành kiến trúc xanh vàng rực rỡ kia mà đi, chỗ nào nhỉ, chính là Hoàng cung Huyền Vũ Quốc!

Truyện Chữ Hay