Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Bất quá, bên ngoài huyên náo cùng hung hãn, nhưng Vân Hiểu Nguyệt bị nhốt ở giữa vách núi đen cũng sẽ không biết, mấy ngày nay cả ngày Bảo Bảo đáng yêu vẫn theo dính bên người Vân Hiểu Nguyệt, nàng làm một ít dược thiện cho hắn bổ thân mình, cùng hắn chơi cờ, thời gian mới hai ngày, mặt tiểu tử kia liền hồng nhuận lên, môi cũng có huyết sắc, người cũng dần dần đẫy đà lên, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ khôi phục lại bộ dáng.
Đương nhiên, Vân Hiểu Nguyệt thừa dịp thời gian làm dược thiện cho Bảo Bảo làm chút thảo dược cho bản thân nàng giải độc, nhưng một mặt, thảo dược này cần nhiều loại, mặt khác, phải chế biến chậm là quan trọng hơn, căn bản bọn Hạ nhi không để cho nàng tiếp xúc với thảo dược, cho nên cho dù nàng kiếm được phương thuốc cũng sẽ xác nhận sau, làm xong nhìn tận mắt Bảo Bảo ăn hết tất cả, chỉ sợ thừa cơ nàng làm ra được giải dược, độc trên người nàng giải sẽ mang theo Bảo Bảo chạy thoát!
Vân Hiểu Nguyệt biết đây là Huyền Kha phân phó, bởi vì Huyền Kha biết y thuật của nàng rất lợi hại, hắn từng thấy tận mắt, cho nên nàng cũng không cần làm khó các nàng, ngược lại là vô cùng phối hợp, vốn như vậy, oan có đầu, nợ có chủ, khó xử với các nô tài để làm gì đâu?
Ba ngày, thoáng một cái đã qua, hôm nay đã định là thời gian tốt, Vân Hiểu Nguyệt vốn cũng đã chuẩn bị xong mang theo Bảo Bảo hướng phủ Thái Tử đi, không nghĩ tới, vừa mới ăn sáng xong, Hạ nhi liền vội vàng tới bẩm báo, nói là hiện thời Thái Tử có một số việc còn chưa có làm, muốn chậm chút mới tới đón bọn họ qua phủ, thời gian cụ thể còn chưa có xác định.
Mặc dù Vân Hiểu Nguyệt thủ đoạn ngoan độc kế hoạch chạy trốn của nàng bị làm rối loạn, nhưng mà nghĩ lại, nếu có thể không nhìn thấy bản mặt chán ghét kia, còn có thể làm cho Bảo Bảo mau chóng khôi phục khỏe mạnh, cớ sao mà không làm đâu nhỉ? Liền vui vẻ nhận, tiếp tục ở đây mà ” tiêu dao”.
Cứ như vậy, lại qua một tuần, Huyền Kha vẫn không có xuất hiện, trong hang động Vân Hiểu Nguyệt ở trong phòng thật nhàm chán, chờ Bảo Bảo thân thể tốt lên, liền lôi kéo hắn tìm nơi vui đùa, tuy rằng trong hang động này có rất nhiều nơi nàng là không thể đi, nhưng là thông qua quan sát, nàng phát giác cái lối lần trước hắn tới cứ cách mỗi năm ngày sẽ có một con thuyền lại đây đưa rau dưa non tươi và trái cây lên, nhưng là những người này tới sau đó sẽ theo đại rổ đi lên. Sau đó lại không thấy tăm hơi, vì thế Vân Hiểu Nguyệt biết, ở một đầu kia sẽ có thông đạo khác, nhất định có một cái, nhưng hiện tại nàng không có nội lực, căn bản không có khả năng tiếp cận huống chi là tra xét?
Buồn bực nha!
Cuộc sống con sâu gạo như vậy làm Vân Hiểu Nguyệt muốn điên, trong lòng lại nhớ bọn Viễn, không biết hiện tại bọn họ đã thành bộ dáng ra sao rồi, aizz… Rất nhớ nha!
Tối hôm đó cũng như thường ngày, Vân Hiểu Nguyệt cùng Bảo Bảo phân biệt tắm rửa, sau đó sẽ trốn trên giường lớn ở trong phòng chơi cờ năm quân, hai người cười cười nhốn nháo, vui vẻ vô cùng.
Xuân nhi sau khi hồi phục đã trở lại, bưng một dĩa trái vải tươi đi đến, thấy bộ dáng hai người bọn họ cao hứng, cũng nhịn cười không được.
Trong khoảng thời gian ở chung này các nàng phát hiện, Vân Hiểu Nguyệt thật ra là người cực kì hiền lành, chỉ cần không đánh chủ hướng lên kiêng kị của nàng, nàng rất dễ thân cận, không có một chút phòng bị nào cả, thật sự bình dị gần gũi, so cơ thiếp của chủ tử nàng giỏi hơn nhiều, tuy rằng không rõ trong lúc đó chủ tử cùng nàng vì sao giương cung bạt kiếm , nhưng trong tư tâm, các nàng vẫn hi vọng Vân Hiểu Nguyệt làm nữ chủ nhân của các nàng.
Nàng ấy lợi hại như vậy, hơn nữa là người đầu tiên khiến chủ tử học cách để hiểu rõ nữ nhân. Các nàng nhìn ra được, chủ tử rất để ý nàng, hoặc nói là yêu nàng, bởi vì nàng cùng chủ tử khiêu khích như vậy, thậm chí chỉ vào mũi hắn mà trách móc, chủ tử nhiều lắm là giận đỏ mặt tía tai mắng chửi người, căn bản thật sự không phái người đi giáo huấn nàng, còn dễ dàng tha thứ cho nàng cùng Chu Tước quốc Thái Tử có chút ngây ngốc kia ôm ôm ấp ấp cùng ngủ một giường. Hành động như vậy, rõ ràng đã phạm vào tội dâm tiện, sẽ mất đầu, chủ tử cũng bất đắc dĩ tiếp nhận rồi đó không phải sao?
Các nàng còn nghe nói, chủ tử đã phái người bắt đầu thêu y phục Hoàng Hậu. Xem ra, vị nữ tử xinh đẹp như tiên tử lại giống Tu La tràn ngập sát khí này nhất định tương lai sẽ trở thành Hoàng Hậu nương nương của các nàng. Đã thế, cần gì phải xem chặt chẽ như vậy?
“Vân cô nương, Thái Tử, ăn trái cây, trái vải tươi non vừa mới đưa tới, thật trân quý nha!”
Đem đặt lên bàn, Xuân nhi mỉm cười nói.
“Bảo Bảo thích, tỷ tỷ, cùng nhau ăn đi!”
Ném quân cờ trong tay, Bảo Bảo hưng phấn mà hoan hô.
“Xuân nhi, phiền ngươi giúp chúng ta mang đến, được rồi, uh, rất ngọt, ngươi cũng nếm thử”
Đưa một cái vào miệng Bảo Bảo. Vân Hiểu Nguyệt khẽ cắn một cái gật gật đầu, cầm một trái đưa tới bên miệng Xuân nhi.
“Nô tì… Tạ Vân cô nương!”
Có chút cảm động mà cầm lấy, Xuân nhi ngậm vào trong miệng, mật ngọt ngào ngọt hương vị thấm vào trong lòng, ăn ngon thật a!
“Trái vải rất khó giữ tươi, xem trái vải này giống mới vừa hái xuống, khi nào thì được đưa đến vậy?”
Cầm lấy khăn gấm xoa xoa tay, cười hì hì liếc mắt Bảo Bảo vì được ăn ngon mà vui mừng, Vân Hiểu Nguyệt tùy ý hỏi.
” Khoảng một chén trà nhỏ trước vừa mới được đưa đến, nghe nói là Thái Tử Điện Hạ phái người đến phía nam đi lấy, sau đó phái thuyền ngày đêm phải kịp đưa tới, Vân cô nương thích không ạ?”
Xuân nhi hâm mộ nhìn Vân Hiểu Nguyệt, hồi đáp.
“Vừa mới được đưa đến sao?”
Vân Hiểu Nguyệt trong lòng vừa động:
‘ Theo lý thuyết hẳn là năm ngày tới một lần, lúc này tại sao có ba ngày đây? Kỳ quái! ‘
“Ăn thật ngon, ta thật thích, bất quá, giống như có một con mèo ham ăn so với ta thì thích hơn nha, ngươi nói cho chủ tử các ngươi biết, lần sau kêu hắn đưa nhiều một chút lại đây nha, biết chưa?”
Vân Hiểu Nguyệt buồn cười xoa xoa nước đọng trên khóe miệng Bảo Bảo, cười hì hì phân phó.
“Còn gì nữa không ạ, Vân cô nương còn muốn sao, Xuân nhi mang tới.”
“Không cần, ăn nhiều lắm không tốt, lui ra đi, các ngươi cũng sớm đi xuống nghỉ ngơi đi, không cần giữ cửa, ta nói ta không trốn đi thì ta sẽ không đào tẩu. Hơn nữa, trước sau đều là thị vệ, ta mang theo Bảo Bảo, cũng trốn không thoát, có phải không?”
Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười phân phó.
“Vâng!”
Xuân nhi cười cười rồi lui xuống.
Đem tay Bảo Bảo dinh dính rửa sạch, lại bồi hắn chơi trong chốc lát, Vân Hiểu Nguyệt cùng hắn nằm đến trên giường, thổi tắt ngọn nến.
Tiểu tử kia chơi suốt cả một ngày, chỉ chốc lát sau liền vào mộng đẹp, nghe bên người truyền đến tiếng hít thở đều đều, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng rút tay bị Bảo Bảo chặt chẽ nắm về, xuống giường đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Huyền Kha nghĩ đến thật chu đáo, cho dù là cửa sổ cao như vậy, hắn cũng dùng thanh sắt thô làm thành hàng rào lưới sắt, e sợ nàng chạy, thật sự là tâm tư tỉ mỉ. Thở dài một hơi, ngước nhìn ánh trăng trên trời, trong lòng nồng đậm tưởng niệm cùng tình cảm tang thương:
‘ Viễn, Diệp, Câu Hồn, Bằng Triển, các ngươi rốt cuộc ở đâu vậy? Lâu như vậy, còn không có tìm được ta, cái gì “Quỷ môn” kia, ta xem hủy đi thôi nha, haz… không thấy ta nữa, các chàng nhất định sẽ lo lắng, khẳng định ăn không ngon ngủ không yên, nhưng chớ đem bản thân biến thành tiều tụy, ta sẽ rất đau lòng. Dường như nhốt trong lồng hàng ngày như vậy, còn muốn qua bao lâu nữa à, không biết tên Tần Vũ đần độn kia có chạy thoát hay không, hay vẫn còn trong tay Huyền Kha? Thật muốn mang tới chiến tranh tam quốc sao, Huyền Kha, ngươi chính là tội nhân thiên cổ, bất quá, hắn cái người điên này, căn bản sẽ để ý này nọ không, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình, đau đầu nha! ‘
Nâng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, tâm tư Vân Hiểu Nguyệt giật mình chuyển động, đột nhiên, tiếng bước chân cực rất nhỏ truyền vào trong tai nàng, trong lòng rùng mình, Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng đến bên giường, núp ở góc tối, nín thở, trong tay cầm ám kim châm, đã trễ thế này còn có ai xuống gian phòng của nàng, khẳng định không phải là người tốt lành gì, chẳng lẽ là Huyền Kha?
Nội lực không có, cho nên không có cách nào phán đoán rốt cuộc người nào, bất quá, trực giác sát thủ làm cho nàng biết sâu sắc, khẳng định không chỉ có một người,
Không phải là đến giết chúng ta chứ?
Lần đầu tiên, cảm giác có chút khẩn trương, bởi vì người bên ngoài, rõ ràng võ công không kém.
Gắt gao nhìn chằm chằm cửa chính, bản thân Vân Hiểu Nguyệt có chút hối hận đã đem bọn Xuân nhi đuổi đi.
Rốt cục, cửa lặng yên không một tiếng động bị mở ra, một thân ảnh nhanh tiến vào, cảm giác quen thuộc xông lên đầu, Vân Hiểu Nguyệt chợt ngẩn ra, nháy mắt một cái cũng không chậm nhìn hắn nhẹ nhàng tiến vào, sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư.
Cửa, lại lặng yên không một tiếng động bị đóng lại, xuyên thấu qua cửa sổ chưa kịp đóng cửa gió nhẹ thổi vào, hơi thở tươi mát quen thuộc xâm nhập chóp mũi, nước mắt, cứ như vậy không bị khống chế, rớt xuống, mừng như điên, trong nháy mắt lắp đầy cả trái tim, nhóm người yêu của nàng, các chàng rốt cục cũng tới rồi!
“Diệp…”
Lau đi giọt lệ, tràn ra nụ cười xinh đẹp, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ khẽ gọi.
Bốn thân ảnh cùng lúc cứng đờ, sau đó nhanh như tia chớp đi tới, nháy mắt Vân Hiểu Nguyệt bị ôm sát mà ấm áp, cánh môi bị ngăn chặn chặt chẽ, cuồng nhiệt, mang theo ý tứ hàm xúc hôn trừng phạt xâm nhập mà đến, dường như muốn đem tất cả lo lắng cùng tình yêu toàn bộ đều trút xuống, dùng sức như vậy, gấp như vậy, chính là Câu Hồn, chỉ có hắn mới hôn nàng như vậy.
Thật lâu sau, cảm giác đầu lưỡi bị người kia hút đã được thả ra ngoài, rốt cục, nàng lại bị đưa vào một cái ôm ấp quen thuộc, cái ôm ấp đó làm cho nàng nhớ nhung thật sâu, môi mang theo hơi thở tươi mát mới hạ xuống, một tấc một tấc, thương tiếc triền miên, là Diệp của nàng, người yêu của nàng!
Diệp hôn là ôn nhu, cùng người của hắn giống nhau, nhẹ nhàng mà say lòng người. Không giống Viễn, Viễn hôn luôn mang theo một tia dè dặt cẩn trọng, không để cho nàng đau lòng, Vân Hiểu Nguyệt bị chuyển tới trong lòng Tư Đồ Viễn, gắt gao leo lên cổ của hắn, từ từ nhắm hai mắt cảm thụ được thâm tình của Viễn, cùng hắn triền miên tưởng niệm, tâm, bị vui sướng mà rót đầy!
“Nguyệt Nhi, nàng tiểu ngốc này, muốn giết chúng ta, rốt cục, rốt cuộc cũng tìm được nàng, Nguyệt Nhi…”
Bạch Bằng Triển gắt gao ôm tiểu nữ nhân trong lòng làm cho hắn gần như phát điên rồi, trong mắt chứa đầy nước mắt, kích động thì thầm.
“Bằng Triển…”
Cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng tràn ra, Vân Hiểu Nguyệt chủ động phủ trên môi của hắn, vươn đầu lưỡi, làm cho miệng hắn trên cánh môi dính đầy hơi thở của nàng mới cảm thấy mĩ mãn dò xét đi vào, tìm được lưỡi hắn có chút cứng ngắc tránh né, quấn đi lên, hôn thật sâu, Bạch Bằng Triển bị bất thình lình hôn sâu sợ tới mức cả người cứng ngắc, sau đó buông lỏng xuống, gắt gao ở trong lòng nàng thật lâu, tình cảm mãnh liệt ôm hôn.
Lửa nóng lên, cảm giác lẫn nhau đều không có hô hấp, chậm rãi buông cánh môi Bạch Bằng Triển ngon miệng ra, chân Vân Hiểu Nguyệt có chút nhuyễn ngồi phịch ở trong ngực của hắn, vuốt ve cánh môi bị sưng, mỉm cười khẽ nói:
“Các chàng rốt cục tới rồi, chờ các chàng thật lâu!”
“Hừ, tự tiện hành động, làm hại chúng ta kém chút nữa điên mất, tiểu nữ nhân, nàng muốn bồi thường chúng ta sao đây!”
Một phen đoạt lấy Vân Hiểu Nguyệt trong lòng Bạch Bằng Triển, Câu Hồn khẽ nói hung tợn, cúi đầu ngậm vành tai khéo léo của nàng, hung hăng cắn một cái.
“Hừ!”
Bị đau hừ nhẹ một tiếng, Vân Hiểu Nguyệt nâng tay hắn ra khỏi vòng eo mảnh khảnh của nàng, Điềm Điềm nở nụ cười:
“Các chàng cũng rất lớn mật, long đàm hang hổ mà cũng dám vào, không muốn sống nữa sao?”
” Nữ nhân hư, nàng sao lại nhẫn tâm tra tấn chúng ta như vậy? Nàng có biết hay không, người của ta, chỉ thiếu chút nữa đem sông núi mang lật lên này, chúng ta đã sớm nói trước, nếu tìm được nàng, nhất định phải trừng phạt nàng thật tốt, Nguyệt Nhi, nàng trốn không thoát đâu!”
Sau lưng lóe tia sáng, Vân Hiểu Nguyệt thấy trong nụ cười Câu Hồn lộ ra một cái ý cực kì xấu, tự nhiên sau đó bỗng thân nàng nhẹ nhấc lên, cả người bị áp ở trên giường.
“Đừng, Bảo Bảo hắn… á?”
Vừa quay đầu, Bảo Bảo không thấy nữa.
Hóa ra sớm đã bị Câu Hồn điểm huyệt đạo, ôm đến trên giường êm bên cạnh, nháy mắt mấy cái sẽ là.., Vân Hiểu Nguyệt đáy lòng nổi lên một tia hàn ý:
“Các chàng không phải là…”
“Đúng vậy, Nguyệt Nhi, nàng không ngoan như vậy, chúng ta đương nhiên muốn hảo hảo trừng phạt nàng à, đánh nàng chúng ta luyến tiếc, vậy cũng chỉ làm cho nàng không xuống giường được!”
Câu Hồn khẳng định, tay cũng không chút do dự gỡ ngoại y trên người nàng, chỉ một thoáng, trên người chỉ còn lại có một chiếc yếm ngực màu lam nhạt.
“Trời, các chàng điên rồi sao, nơi này là trụ sở bí mật của Huyền Kha, bên ngoài có rất nhiều người đang canh gác, không được đâu!”
Vân Hiểu Nguyệt có chút há hốc mồm, nhỏ giọng vội vàng cự tuyệt.
“Yên tâm đi, ở chung quanh phòng của nàng đều không có người, thật ra bọn họ đối với nàng đã yên tâm rồi, Diệp, Viễn, Bằng Triển, còn không qua đây, nàng đã làm cho chúng ta thương tâm muốn chết, lòng nóng như lửa đốt nếu cứ để như vậy sẽ hỏng mất, chúng ta trước mắt nên thu chút tiền lời, sau khi trở về mới tính sổ nàng!”
Câu hồn nói xong liền đè tay nàng lại, kéo cái yếm ngực ra, cúi đầu ngậm vào đỉnh của nàng mà mút, dường như muốn trừng phạt khẽ cắn một chút.
“Uhm…”
Cảm giác quen thuộc tê dại xông lên đầu, cắn môi, kềm chế sự rên rỉ, Vân Hiểu Nguyệt không có nội lực nên hoàn toàn bị hắn chế trụ, không có biện pháp chống cự.
Hương thơm quen thuộc ở trong không khí dần dần tràn ngập, chịu đủ tương tư tra tấn của con người. Ba người kia thấy thân thể Vân Hiểu Nguyệt trắng noãn dụ hoặc, chỉ cảm thấy huyết mạch bành trướng, nhìn lại người nào đó không có bất kỳ bộ dáng chống cự, bởi vì xem như nàng đã ngầm cho phép, đâu còn nhịn được nữa? Cởi ngoại y trên thân xuống, nhảy lên trên giường lớn, màn gấm, nháy mắt đã bị để xuống.
( Ụt: Cảnh thịt đã xuất hiện! P nhoa! Nàng Tiểu Dung không biết sẽ beta thế nào đây: ~ đỏ mặt-ing)
: có thể hiểu là cãi nhau, giận nhau, chiến tranh lạnh, tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau
: huyệt rồng hang hổ