Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

chương 63: giải độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Khụ...... Khụ khụ” lại một trận tiếng ho khan kịch liệt, Lâm Vũ lấy bình thuốc ra, vội vàng mặc quần áo, mở cửa đi về phía phòng luyện độc.

Vừa định mở cửa, đã thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, Tử Minh cùng Lệnh Hồ Diệp đi ra.

“Đồ nhi, mười ngày tắm thuốc của ngươi đã chấm dứt, cảm giác như thế nào?”

Lâm Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Vẫn ho khan không ngừng!” Tuy nói là tắm thuốc, nhưng vật liệu sử dụng không chỗ nào không phải là chứa sáu phần độc tính, đây nên là tắm độc không hơn không kém mới đúng!

Vẻ mặt hồ ly cười tà nhìn nàng, tựa hồ đoán được trong suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn đi lên trước, cầm tay mềm của nàng, hết sức chăm chú bắt mạch, rồi sau đó nhẹ nhàng gõ đầu nói: “Ngày mai là ngươi hoàn toàn giải được độc rồi!”

“Thật sự?” Lâm Vũ không dám tin nhìn hắn.

Hồ ly vẫn cầm tay nàng, nghiêng qua liếc mắt một cái: “Không cần hoài nghi năng lực của ta!”

“Uh.”

“Ngươi đêm nay nghỉ ngơi tốt là được rồi.” Tử Minh ôn nhu nhìn nàng, hai người bốn mắt chạm nhau, chung quanh tràn ngập nhu tình vô hạn.

Hồ ly đứng ở chính giữa một tay kéo Lâm Vũ ra, “Thời tiết quá lạnh rồi, vào nhà đi!”

Yên lặng nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Phó Tử Minh như có suy nghĩ gì.

Sáng sớm gió nhẹ mang theo từng đợt mùi thuốc từ cửa sổ thổi vào, lông mi mảnh dài mà đen bóng chớp một chút, trên giường thiên hạ dần dần thức tỉnh.

“Đồ nhi, mau đứng lên!” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu như giết heo, Lâm Vũ nhẹ nhàng nhíu mày, hắn không thể kêu nhẹ nhàng một chút được sao, thanh âm này so với nàng trước kia dùng tiếng người làm đồng hồ báo thức còn muốn khủng bố hơn, chắc là xuyên thủng cả sơn cốc ấy.

“Này, tỉnh chưa?”

“Rời giường rồi!” Vì tránh cho cánh cửa lại bị hắn đá hư, nàng lớn tiếng trả lời, cũng nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, cũng không biết hắn sốt ruột cái gì.

Ra khỏi phòng, hít lấy không khí buổi sớm mai, Lâm Vũ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, nàng đã thật lâu không có giấc ngủ thư thái như vậy.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, nàng xoay người, nhìn thấy bóng dáng Tử Minh tư thái tựa đế tiên cùng một bên kia là tử hồ ly phong hoa tuyệt đại, nàng không khỏi mỉm cười nói: “Sớm!”

Một cơn gió nhẹ thổi úp lại, mang đến từng đợt mùi hoa xa xa, vài cánh hoa thưa thớt bay xuống bên cạnh bọn hắn, tình này cảnh này làm cho người ta cảm thấy như lạc vào tiên cảnh chốn nhân gi­an.

Nhưng không khí bình thản tuyệt vời này chỉ kéo dài không đến phút, một người lỗi thời đã phá hủy trầm tĩnh ngắn ngủi này.

“Đồ nhi, ngươi đi vệ sinh chưa?” (thô bỉ quá)

“Còn chưa có.” Hắn hỏi cái này, thực là bình thường, con người hắn vốn không phải là tư duy của người bình thường, nhưng hiện tại nàng cũng không phải rất muốn.

“Nhanh đi! Thời gi­an chờ giải độc rất dài, ngươi muốn đi cũng không còn cơ hội.” ( vô duyên quá >”

Truyện Chữ Hay