Trải qua vài ngày đêm bí mật thương nghị, kế hoạch phát động đầu tranh, tổng quát đã được định, Hàn Dư dịch dung thành Bành Bác tham gia thương nghị bí mật ngày đó, xét thấy hắn đã mắc bệnh vừa mới phục hồi như cũ một bộ hình dáng khí nhược thể hư, đứng ở trong bọn người mặc dù yên lặng không nói gì, mọi người cũng không thấy khả nghi.
Thông qua này vài lần bí mật họp, Hàn Dư trên cơ bản nắm giữ tình huống, mỗi đêm lúc vào nhà xí, ngầm lén lút báo chi cho Bạch Quyết.
Từ sau khi hoàng đế trúng độc, đảo mắt đã qua sáu ngày, ngày mai đó là lúc hoàng đế phát độc mà chết, hội nghị bí mật tối qua, là mấu chốt, cũng là một lần tụ hội cuối cùng trước khi phát động..
Trong chánh đường một ngôi nhà ở hẽm nhỏ trong Hoa Vũ Phường, đèn cầy chiếu sáng, mùi rượu bốn phía. Viên Kiệt cao cao ngồi ở ghế chính, các cấp dưới Đường chủ, Phó đường chủ, các can sự theo thứ tự ngồi dưới hắn, bọn họ uống rượu, vừa uống vừa tâm tình, có ở mơ mộng về ngày phú quý sau khi chuyện thành công, có nghĩ đến mỹ nữ vây quanh. Mà Viên Kiệt đang ở âm thầm suy nghĩ sâu xa, hắn suy nghĩ mấy ngày không thấy Lâm Vũ, tuy biết đã bị hoàng đế mật chiếu vào Duyên Hi cung, lại vì đề phòng sâm nghiêm không thể đi vào thăm, hắn không khỏi cảm giác phiền muộn sâu sắc. Nhưng nghĩ đến sắp lấy được quyền vị, hắn lại kích động lên. Rượu quá ba tuần, Viên Kiệt đã là mặt mày hồng hào, hắn hưng phấn mà đứng lên, lớn tiếng nói: “Chư vị, hoàng đế Hoa Tiển quốc đêm mai chắc chắn phát độc chết, đến lúc đó ta sẽ thừa cơ hội thay thế, mấy Đường chủ các ngươi đi theo Trương Cửu lẫn vào trong cung, hợp tác thái giám trong cung đem hoàng cung nắm trong tay chúng ta. Các Phó đường chủ can sự khác thì trấn thủ các đường, chờ đợi điều lệnh.”
Người trên yến tiệc lập tức sôi sục, bởi vì một ít Phó đường chủ can sự không thể tham dự vài lần họp bí mật trước kia, đối với kế hoạch lần này còn không rõ ràng, vì thế có châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận, cũng có bưng ly rượu trầm tư, có mím môi cười.
Viên Kiệt liếc mọi người một vòng, trang nghiêm tuyên bố, “Chúng ta quyết định ngày mai phát động đấu tranh, ‘quốc hiệu’ vẫn là Đại Nhạc, niên hiệu —— Quang Khải. Tháng giêng đầu năm sau, tức là năm đuầ của Đại Nhạc Quang Khải.”
Lập tức dưới đường một trận tiếng động lớn, có ít người cũng không biết thân phận chân chính của Viên Kiệt, chỉ biết hắn là chủ tử, dẫn bọn hắn mưu hướng soán vị, nhưng không ngờ đây là người Nhạc quốc. Lan Trùng ngồi ở dưới hiểu được, chậm rãi đứng lên nói: “Chư vị, chủ tử của chúng ta là lục thái tử của Nhạc quốc hoàng đế Duệ Vũ, từ sau khi Tào tặc đánh hạ dịch khải, tiên hoàng tuẫn tiết, lục thái tử ẩn mình, tính ra, đã có vài năm. Thái tử chu du các nơi, vì cứu phục Đại Nhạc ta, dốc hết tâm huyết. Hiện tại rốt cục sắp phát động đấu tranh rồi, từ ngày hôm nay, chúng ta đem thờ phụng Lục Thái tử Viên Kiệt của Tiên hoàng là việc chính, hiện dùng chính danh này.”
Mọi người ầm ầm mà dậy, hướng Viên Kiệt bái lạy, Viên Kiệt ngồi ngay ngắn nhận quà tặng, dương dương tự đắc. Hắn vẫy tay cho mọi người về chỗ, lai tiếp tục nói: “Ngày mai đúng lúc là thanh chi tiết (là ngày gì đó quan trọng của Tiển quốc), thánh lệnh các nhà các hộ đều có thể đốt pháo chúc mừng. Phát động đấu tranh thì chúng ta cũng lấy pháo đốt lửa làm thành chuyện, mấy người Đường chủ các ngươi liền tốc tốc tề tụ ngoài cung, từ Trương Cửu dẫn các ngươi đi vào. Chúng ta đã làm mười hai bộ y phục thái giám, ngay lúc đó phân phát xuống. Nhớ kỹ, trên cổ tay áo cột một sợi dây chỉ đỏ để làm ký hiệu. Trong cung nội ứng, đều có ký hiệu này.”
Hàn Dư suy đoán quần áo trong tay, cảm thấy sốt ruột, hắn không biết trong cung có bao nhiêu nội ứng. Bọn người này vào cung, là muốn liên hợp nội ứng chém giết đại bộ phận người trong cung, cũng giá họa cho Dục Vương, lấy tội Dục Vương mưu phản liên lụy mưu hại một số lớn quan viên để quét sạch triều cương, sau đó không ngừng đề bạt thủ hạ mình thay cho người có dị tâm trên triều đình, cuối cùng hoàng đế lấy thối vị nhượng hiền đạt tới mục đích thay đổi triều đại.
Tuy rằng kế hoạch của bọn họ đều đã báo cáo từng cái, nhưng hiện tại mấu chốt nhất, không biết trong cung bọn họ rốt cuộc dấu diếm bao nhiêu thủ hạ, ngộ nhỡ những kẻ xấu động thủ, đại nội nhất định sẽ tao ương. Hắn trầm tư một chút, liền đứng dậy, hướng Viên Kiệt khom tay thi lễ, lại làm một cái vái sâu, học tiếng nói của Bành Bác, đứng ở trong nội đường nói: “Lục thái tử, thuộc hạ có cái nghi ngờ.”
“Nga? Ngươi nói đi.”
“Thuộc hạ nghĩ, chúng ta tiến vào hoàng cung, chém giết trung sĩ bên người hoàng đế, lại không biết bên hoàng đế có bao nhiêu người thủ, nếu bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta chẳng phải là khó có thể chống đỡ?”
“Ha ha, Bành đường chủ quá lo lắng. Thái giám ở bên trong cung, có hơn hai trăm người là nội ứng của chúng ta, trong những người này đủ một ít võ công cao thủ, đến lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, nhất định có thể đem bọn người kia một lưới bắt hết.”
Hàn Dư cả kinh trong lòng, hơn hai trăm người thật đúng là không ít, xem ra là một phen kịch chiến rồi, thích thú lớn tiếng trả lời: “Lục thái tử anh minh!”
Sau khi kết thúc tụ hội, Hàn Dư trở lại trong phòng, nhanh chóng đem tin tức viết ở trên tờ giấy, hắn thừa lúc đi ngoài, đem tờ giấy hướng một chỗ tối ném một cái, tốc độ kia cực nhanh, nếu có người nhìn đến, cũng chỉ sẽ cảm thấy đó là nhất thời hoa mắt. Bạch Quyết trốn ở nơi đó nhanh tay lẹ mắt cầm lấy, sau đó âm thầm lặng lẽ rời đi.
Trong hoàng cung, nhận được tình báo Bạch Quyết đưa về, Tào Thịnh chấn động, trong cung tổng cộng có một ngàn thái giám, còn có hai trăm người đầu nhập vào môn hạ Viên Kiệt, hơn nữa mười hai đường của hắn, phỏng chừng sẽ có mấy nghìn người. Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Tào Thịnh vội vàng tuyên triệu Dục Vương và đại thần Tiếu Võ thống lĩnh đại nội thị vệ vào cung.
Tiếu Võ vẫn trải qua ngày an toàn nghe tin tức như thế, lập tức thay đổi sắc mặt. Làm Làm con rể thừa tướng Hồ Tường, hắn vị con này hoàn toàn dựa vào cha vợ ngồi trên, trong ngày thường chỉ biết sống phóng túng, lại đem chuyện của mình để ở một bên, vừa nghe đến có tai họa, hắn liền khẩn trương không chịu nổi. Hắn rất sợ, một khi đạo tặc đột kích, hắn làm thủ lĩnh nhất đứng mũi chịu sào. Nghĩ như vậy, hắn lại yên lặng không dám đáp lời, cúi đầu âm thầm tự hỏi làm sao có thể tránh thoát một kiếp này.
Bởi vì một mực tham dự mưu đồ này, Dục Vương lập tức ý thức được mục đích hành động của đạo tặc lần này, nghĩ đến một đám quân mã của mình cũng còn trú đóng ở bên ngoài kinh thành, thích thú nói: “Thần đệ nguyện mang binh tróc nã phản tặc.”
Tào Thịnh khẽ gật đầu, “Một đám ô hợp, không cần phải thiên quân vạn mã. Nhưng nhớ kỹ, hành động của ngươi phải nhanh! Trẫm cho ngươi một đạo mật chỉ, ngươi đi Duệ bộ binh điều động năm ngàn quân mã, cần phải ở sau khi phát động đêm mai đem những kẻ trộm các nơi tiêu diệt, mặc kệ nam nữ già trẻ giết không cần hỏi!”
“Vâng!”
Tào Thịnh xoay mặt nhìn về phía Tiếu Võ vẫn cúi đầu không nói gì, trong lòng không khỏi ghét một trận, hắn sớm biết người này ngu ngốc vô năng, chỉ vì bận tâm mặt Thừa tướng chưa từng cách chức, nay đại biến lửa sém lông mày, đã thấy mặt thứ nhất khiếp đảm, hắn nhịn không được quát to một tiếng: “Tiếu Võ!”
Tiếu Võ chợt nghe hoàng thượng uống kêu, sợ tới mức run lên cúi xuống, “Thần... Thần ở!”
“Ngươi phụ trách chém giết phản tặc gây loạn trong cung đêm mai.”
“Này...... Thần......”
“Huh? Ngươi có gì nói, cứ nói đừng ngại!” Vẻ mặt Tào Thịnh không kiên nhẫn nhìn hắn.
“Thần, thần tuân chỉ!”
“Được, ngươi trước lui ra.”
Thấy Tiếu Võ vội vội vàng vàng rời đi, dục Vương lo lắng nói: “Thần đệ lo lắng bên hoàng huynh...”
“Hoàng đệ yên tâm, tính toán đâu ra đấy bọn họ cũng chỉ có gần hai trăm người, có cái gì khó lường, trẫm ứng phụ được. Chính là Tiếu Võ kia, trẫm xem chừng ngày mai hắn sẽ cáo ốm không đến.” Cho dù hắn không cáo ốm, hắn cũng muốn làm cho hắn không thể rời giường, người như vậy giữ ở bên người, sớm hay muộn sẽ là cái mối họa. Hắn có thể thừa cơ hội lần này miễn chức dẫn người của chính mình, mà bên Hồ Tường cũng không dám có bất kỳ lí do thoái thác, nghĩ vậy, Tào Thịnh lớn tiếng kêu: “Bạch Quyết!”
“Thần ở!” Bạch Quyết vẫn đứng thẳng ngoài điện lập tức khom người đi vào.
“Trẫm cho ngươi một khối lệnh bài, tấm bảng này có thể điều động tất cả thị vệ đại nội, ngày mai ngươi phân công mấy thị vệ âm thầm bảo vệ cho Thiên Trạch cung, Hoa Tiển cung, Duyên Hi cung cùng các nơi nghệ phường; còn có phía bắc Kiền Tông môn, đêm mai có vài vị quan viên ở nơi đó trực đêm, bọn họ đều là thư sinh tay không tấc sắt, cung thất có biến, bị thương bọn họ người nào đều hỏi ngươi!”
“Vâng!”
Sau khi Tào Thịnh an bài tất cả thoả đáng, gặp người liên can lui ra, liền triệu Hoàng Cách đến, cho hắn một đạo thánh chỉ, mệnh này ngày mai đến phủ Tiếu Võ tuyên chỉ. Trên nội dung là: “Tiếu Võ thống lĩnh đại nội thị vệ, thừa lúc trong cung nguy công nhiên giả bệnh kháng chỉ, tróc nã Hoa Thiên phủ cách chức điều tra!”
Sau khi đem ý chỉ truyền đạt cho Hoàng Cách, Tào Thịnh trở lại Duyên Hi cung, nhìn đến Lâm Vũ gục xuống bàn chờ hắn trở về đã nhắm mắt lại vào mộng đẹp, hắn không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới đem nàng ôm lấy, đặt ở trên giường, lại không thấy tỉnh lại, hắn không khỏi lắc đầu, nha đầu kia ngủ được cũng thật chìm, hắn còn muốn nói với nàng hắn đã hiểu tung tích độc Vương, cũng đã sai người tìm biện pháp hướng người này hỏi việc thuốc giải, mặc kệ độc Vương kia có yêu cầu gì, hắn đều phải đem thuốc giải nắm bắt tới tay.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, hồi tưởng đến mấy ngày nay cùng nàng ở chung, không khỏi mỉm cười. Hắn cảm giác tâm mình tựa hồ đã vì nàng mà thay đổi, mỗi đêm khi đi ngủ để nàng làm bạn bên cạnh đã thành thói quen của hắn, ngày thường rảnh rỗi trong đầu sẽ toát ra bóng dáng của nàng, cùng nàng ở chung là lúc làm hắn quên rất nhiều việc phiền lòng, tâm bình tĩnh nhìn đến nàng thì tạo nên đạo đạo gợn sóng. Hắn có một loại ý niệm muốn lưu lại nàng, nhưng lại giận nàng lảng tránh hắn. Hắn bất đắc dĩ thở dài, làm đế vương, hắn gặp mấy nữ nhân người nào không phải đối với hắn yêu thương nhung nhớ, lại chỉ nàng e sợ cho tránh né mà không cập, có thể nhìn ra được lòng của nàng không ở hoàng cung này, nhưng nghĩ đến nàng có thể sẽ rời đi, hắn sẽ không thể khống chế nội tâm co rút lại, liền tháo thắt lưng, nằm ở bên cạnh nàng, ôm nàng, trong lòng suy nghĩ phải lưu lại nàng như thế nào, không lâu liền dần dần đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ mở mắt ra thì đã không thấy bóng dáng hoàng đế, trong lòng không khỏi có một tia mất mát. Những ngày gần đây, hắn đều cùng nàng ăn sáng, trong quá trình cùng hắn ở chung, nàng may mắn hắn không có bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng xa không thể chạm không thể xâm phạm, làm nàng cảm thấy hắn giống một người bình thường. Cùng một chỗ với hắn, sẽ làm nàng quên rất nhiều việc phiền lòng, hắn, có lẽ là một người bạn không tồi. Nhưng hắn thật là một hoàng đế, nàng xem quen đế vương cổ đại ôm ba nghìn mỹ nữ cùng việc quân pháp bất vị thân, nàng không muốn trở thành một trong số oán phụ hậu cung. Cho nên, hoàng cung này nàng không dám ở nữa, thân thể của nàng, tâm đều không thể lưu ở nơi đây. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi sâu kín thở dài: “Tào Thịnh, xin thứ cho vô lễ của ta, thâm cung này, không thích hợp ta.”