Cô độc, là từ nói về kiếp này của nàng, trong lý lịch, nàng cũng chỉ có một mình, cho nên nàng cũng không biết nàng có người thân hay không.
Cô nhi viện nuôi nấng vài năm, khi nàng tuổi, người phụ nữ nhìn rất có khí chất nhận nuôi nàng, “Sau này ta chính là mẹ của con, từ giờ con sẽ được gọi là Tư Mã Nguyệt Trần.” Người phụ nữ đó mỉm cười nói với nàng.
Tư Mã Nguyệt Trần theo mẹ đi vào biệt uyển rất lớn, trong những năm tháng sau này, phần lớn thời gian của nàng đều sống cùng mẹ trong biệt uyển này, đương nhiên nàng biết mẹ của nàng có biệt uyển khác, nhưng dường như mẹ thích nơi này nhất. Mẹ là một ngôi sao rất có tiếng tăm trong giới điện ảnh và truyền hình, người rất dịu dàng, chăm sóc Nguyệt Trần rất tốt, trong mắt Nguyệt Trần người chính là một người phụ nữ hoàn mỹ. Nhưng, có đôi khi nàng thường thấy mẹ nhìn lên ánh nắng trời chiều nhẹ nhàng thở dài ở trên ban công biệt thự. Vì thế nàng thường lơ đãng nói: “Mẹ, người có gì phiền não sao? Con có thể giúp người không?” Mẹ nàng lại nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu.
Mẹ của Tư Mã Nguyệt Trần hình như cũng muốn đào tạo Nguyệt Trần thành giống nàng, không gì không làm được. Vì thế, từ nhỏ Nguyệt Trần đã không ngừng học về cái gọi là cầm, kỳ, thi, hoạ, thiên văn địa lý. Không biết vì sao, mẹ cố chấp bắt nàng học nhạc cụ cổ điển. Nhưng nàng càng thích đàn violon, một khi có thời gian rảnh, nàng đều tự luyện tập. Thiên tư (tư chất trời ban) của nàng rất cao, cũng rất nghe lời, mẹ cho nàng học gì nàng đều cố gắng học tất cả.
Nguyệt Trần là người rất nhớ bạn cũ, sau khi theo mẹ, nàng thường đến cô nhi viện trước kia từng ở, cố gắng hết khả năng trợ giúp cô nhi. Nàng đem học vấn của bản thân dạy cho bọn họ, thấy bọn họ tươi cười vui vẻ, trong lòng nàng cảm thấy như ấm áp hẳn. Nhưng, có số chuyện nàng luôn không ngờ đến, ví dụ như, bệnh của mẹ. Nguyệt Trần không ngờ người tài hoa như vậy lại bị bệnh. Hơn nữa lại là bệnh nan y, khi nàng tuổi biết được mẹ chỉ còn sống được hơn năm, giống như phát điên mà bắt đầu dốc hết sức học y. Trong lòng Nguyệt Trần, mẹ chính là nơi gửi gắm tâm tư của nàng. Nàng không đành lòng nhìn mẹ biến mất dần dần ở trước mắt nàng như vậy.
Nhưng, số mệnh sẽ không vì con người ta cố gắng mà thay đổi. Năm sinh nhật tuổi của nàng, trong lúc hấp hối mẹ đã giữ một mình nàng lại bên cạnh, từ từ nói ra bí mật mà nàng đã giấu kín cả đời. Bí mật về Tư Mã Nguyệt Trần.
Thật ra, Nguyệt Trần vốn là người đứng đầu Nguyệt cung (cung trăng), vì một lần làm sai mà bị đày xuống trần gian, sống lại ở một thời không nào đó, nhưng lúc đầu thai lại nhầm không gian, trở thành nàng bây giờ. Mẹ được phái xuống đây, chờ thời cơ thích hợp thì đưa nàng trở lại cái thời không mà nàng vốn nên sống ở đó.
“Nguyệt Trần, người con sắp đầu thai hiện tại tuổi, năm trước chúng ta phái người đi chiếm cứ thân thể đó, bây giờ, thời cơ đã đến, con cần phải trở về cái niên đại con nên ở. Mà trí nhớ của con và người tuổi kia đều ở lại trong đầu con.”
“Sau khi con trải qua cảnh khổ ở nhân gian, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại thiên đình.”
Sau khi nàng nói xong câu đó, chỉ thấy ánh sáng trắng nổi lên bốn phía quanh thân, linh hồn Nguyệt Trần tựa như từ từ rời cơ thể của mình, nàng lưu luyến không rời nhìn mẹ – ràng buộc duy nhất của nàng ở kiếp này, cố gắng đem tất cả vết tích, ấn ký về mẹn để vào sâu trong lòng. “Hy vọng, không lâu sau chúng ta sẽ gặp lại.”