Lúc chạng vạng,ma vương đang ở trong phòng nghị sự phê duyệt công văn bỗng nhiên nghe được ngoài điện một trận thanh âm ồn ào.
“Đứng lại, nơi này là nơi ngươi có thể tùy tiện vào là vào sao?” Thị vệ gào to .
” Van xin ngươi . Ta có việc gấp phải tìm bệ hạ!” Một giọng nữ lo lắng đau khổ cầu xin .
Ma vương nhíu mày,đây không phải là giọng của Y Trát Lạp hay sao?
Một bên Tuấn Đạt nhìn thấy ma vương đột nhiên nhíu mày, vội vàng giành trước một bước:” Thuộc hạ hiện tại sẽ đi đuổi người quấy rầy bệ hạ.”
“Không cần ,cho cô ta vào đây.” Ma vương buông văn kiện trong tay xuống.
“Dạ…..” Tuấn Đạt do dự đưa Y Trát Lạp đi vào phòng.
Mặt Y Trát Lạp đầy nước mắt, vừa vào cửa liền quỳ rạp xuống đất:” Bệ hạ, van cầu ngài mau đi xem Paul Ruffram một chút nha . Hắn,hắn cầm lấy một chai rượu đỏ,tự nhốt mình tại trong phòng,không cho bất luận kẻ nào đi vào. Tôi chăm sóc ngài ấy 10 năm , chưa từng có nhìn thấy thần sắc hắn quái dị như vậy. Tôi thực lo lắng……”
Cái gì?! Ma vương nhíu mày càng chặt hơm . Hắn đẩy ghế ra không nói hai lời liền đi ra khỏi cửa. Chỉ để lại Tuấn Đạt ngây ngốc sửng sờ ở một bên: Bệ hạ chưa từng vì người khác khẩn trương quá như thế?
Đẩy ra cửa phòng ngủ của Paul Ruffram ra, ánh vào mi mắt chính là dưới đất đầy bình rượu.Tiểu hài tử trầm tĩnh quật cường kia lại học theo người khác dùng rượu giải buồn? Ma vương nhẹ nhàng cười lắc lắc đầu. Dùng đầu ngón chân cũng biết Paul Ruffram làm sao thương tâm . Hai anh trai hắn xem ra cũng không cấp sắc mặt hòa nhã gì với hắn rồi.
Theo ào ào tiếng nước chảy, ma vương đi vào trong bể tắm nhưng không khỏi chấn động. Chỉ thấy Paul Ruffram nửa thân trần trụi nằm trong bể tắm, cầm trong tay một mảnh bể của bình rượu,đang vạch lên cánh tay mình. Động tác của hắn tao nhã mà nhẹ nhàng giống như mảnh bể đó không phải cắt trên thân thể của chính mình mà đang điêu khắc trên một tác phẩm nghệ thuật trân quý. Trên cơ thể tuyết trắng đã sớm có một vết thương chảy máu. Máu loãng ở trong bồn tắm đánh lốc xoáy, róc rách lưu động . Đáng sợ chính là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo kia hoàn toàn nhìn không thấy một tia đau đớn ngược lại lộ nụ cười thỏa mãn.
” Ngươi đang làm cái gì?!” Ma vương chỉ cảm thấy đầu rầm rầm vang,tim nhíu lại cùng một chổ,hắn bước nhanh đến bên người Paul Ruffram,đang muốn lấy mảnh thủy tinh nhỏ trong tay hắn.Thình lình trên mặt bị Paul Ruffram họa xuất một vết thương thật sâu.
” Tránh ra!”Giống như tiểu miêu đang hạnh phúc kiếm ăn bỗng nhiên bị người đoạt đi món ăn, Paul Ruffram kêu sợ hãi , quơ lung tung mảnh thủy tinh trong tay . Hắn hoảng sợ nhìn ma vương, giãy dụa nói :” Không, không được lại đây!”
Tay bởi vì khẩn trương mà nắm chặt, mảnh nhỏ thủy tinh kia liền càng sâu trát nhập vào trong lòng bàn tay Paul Ruffram, máu loãng không ngừng chảy ra. Nhìn thấy ma vương một trận đau lòng. Hắn liều lĩnh đi đến bắt lấy cánh tay bé nhỏ kia. Cổ tay dùng một chút lực, hung khí kia liền loảng xoảng một tiếng rơi xuống trên mặt đất .
Paul Ruffram cực lực khóc kêu giãy dụa :” Buông! Buông ra!” Ma vương không thể nhịn được nữa phiến cho hắn một cái tát:” Ngươi tỉnh táo một chút cho ta!”
Paul Ruffram bị một cái tát kia đánh cho ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn mặt ma vương. Một hồi lâu người dường như theo cồn tác dụng tỉnh táo lại một chút, biết ma vương đến đây. Hắn nở nụ cười u ám, chủ động đem thân thể dựa sát vào trong ngực ma vương, đem máu đang chảy đầm đìa trên cánh tay của chính mình giơ lên trước mắt ma vương, cười nịnh quyến rũ:” Đẹp không? Tàn phá thân thể đến như vậy, ngươi còn thích ta không?”
Ma vương vừa kinh ngạc vừa đau lòng nhìn khuôn mặt tươi cười mất tự nhiên của Paul Ruffram,sau đó ôm hắn chặt vào trong ngực:” Tiểu ngu ngốc, ngươi đang làm cái gì nha.” Hắn bắt lấy cánh tay Paul Ruffram, đầu lưỡi liếm lên vết máu kia, miệng vết thương liền chịu ma lực tác dụng nhanh chóng khép lại,không hề lưu lại một chút dấu vết:” Ngươi tại sao không yêu quý thân thể của chính mình ?”
Paul Ruffram mở lớn miệng, yên lặng nhìn vết thương của mình bị ma vương liếm đã khép lại. Bỗng nhiên hắn dùng một đẩy ma vương ra, lại chạy đến lụm mảnh thủy tinh trên mặt đất,sau đó mạnh mẻ đâm lên thân thể mình:” Ta hận thân thể này! Ta hận! Là nó mang đến sỉ nhục cho gia tộc chúng ta! Các anh trai cũng không muốn ta ! Ta còn để lại thân thể dơ bẩn này làm cái gì?!”
Ma vương bị hành động của hắn làm ngạc nhiên, một hồi lâu mới phản ứng lại,liền lập tức đi đến một lần nửa đem mảnh thủy tinh đánh rơi xuống mặt đất, đem người đầy máu kia gắt gao ôm vào trong ngực, không ngừng trấn an :” Đồ ngốc, bọn họ không cần ngươi. Ta cần!”
” Buông! Ta không cần ngươi! Ta không cần!” Khuôn mặt Paul Ruffram đầy nước mắt giống như tiểu dã thú đang phát cuồng, sử dụng cả tay lẫn chân đập , hắn hung hăng níu lấy mái tóc đen của ma vương, móng tay không chút lưu tình để lại trên khuôn mặt tuấn mỹ nhiều dấu vết,răng nanh cắn loạn khắp nơi.
Ma vương cũng không tránh né chẳng qua chỉ ôm chặt bả vai gầy yếu, mặc cho tiểu thú phát điên kia liều mạng giãy dụa ở trong ngực. Thẳng đến Paul Ruffram vô lực ở trong ngực hắn, cánh tay không ngừng đập ở trong ngực hắn, túm chặt áo hắn, không ngừng khóc nức nở :” Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ngươi là ma quỷ! Tại sao năm đó lại cứu ta! Để cho ta chết đi thì bây giờ không cần gánh chịu tội như thế này !” Paul Ruffram đem đầu chôn ở trong ngực ma vương ,gào khóc.
Trong đầu ma vương nổ đùng một cái: Hắn nhớ rõ! Hắn nhớ rõ ven hồ Thánh Ca Lệ chính mình đã cứu hắn! Chẳng lẽ trong lòng tiểu tử này có sự tồn tại của hắn? Lòng Ma vương bỗng nhiên nhộn nhạo như mặt hồ, không xác định chờ mong lại có điểm ngọt ngào xôn xao. Hắn không ngừng dùng môi hôn lên tóc của Paul Ruffram:” Đem tim của ngươi toàn bộ giao cho ta đi. Giao cho ta, ta sẽ yêu thương ngươi thật nhiều……”
Paul Ruffram suy yếu ngồi ở trong lòng ma vương, mặc cho hắn liếm lên vết thương trên người mình, khôi phục làn da nhẵn nhụi tuyết trắng. Hắn cúi đầu khóc nức nở, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng nhìn ma vương thì thào nhắc lại:” Ngươi…… Ngươi thật sự muốn ta sao? Ngươi… sẽ yêu ta sao……”
” Yêu ngươi. Ta rất yêu ngươi……” Ma vương ở bên tai Paul Ruffram thấp giọng nói, cảm giác người trong ngực chấn động:” Nhưng ngươi luôn khi dễ ta ……”
“Tiểu ngu ngốc, bởi vì ta yêu ngươi mới muốn khi dễ ngươi a……” Đứa bé kia dùng sức hướng trong ngực hắn, im lặng không hề giãy dụa.
Ma vương cẩn thận đem thân thể Paul Ruffram tẩy trừ sạch sẽ, cẩn thận ôm hắn lên giường. Nhìn da thịt tuyết trắng bởi vì vừa rồi kịch liệt giãy dụa mà ửng đỏ, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, đau lòng nhìn hắn mất máu cho nên suy yếu, không cam lòng khẽ hôn một cái lên trán hắn,đem đệm chăn kéo lại,sau đó xoay người ngồi xuốnggiường.
Không ngờ Paul Ruffram giữ chặt góc áo hắn, ma vương kinh ngạc quay đầu liền thấy.Khuôn mặt kia không biết là bởi vì rượu hay là bởi vì thẹn thùng mà đỏ bừng, ánh mắt sương mù hơi nước chờ đợi nhìn chính mình, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở :” Không được đi, không được bỏ lại ta một mình…… Cầu ngươi…… Yêu, yêu ta……”
Ma vương yêu thương ôm lấy Paul Ruffram, vỗ nhẹ lưng hắn:” Ta không đi, ta không đi……” Bản thân ở trong lòng âm thầm thở dài: Như vậy chỉ có thể ôm, không có thể ăn thật khó chịu.
Ai ngờ cậu bé trong ngực hắn chủ động ôm chặt cổ, không ngừng mút cắn vào cổ hắn giống như cổ hắn là một món mỹ vị, thậm chí còn phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người. Ma vương nén dục vọng dùng giọng khàn khàn thấp giọng nói:” Bảo bối, ngươi đây là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của ta sao?”
Paul Ruffram ngọt ngào hôn lên khóe miệng ma vương:” Là ngươi…… Nói phải yêu ta ……” Hắn kéo quần áo của ma vương ra, khóc to :” Ta muốn…… Cho ta…… Yêu ta……”
Ma vương thật mạnh thở dài một hơi, mỉm cười hôn lên môi Paul Ruffram: Vốn muốn hắn nghỉ ngơi thật tốt một ngày. Ai da, đây chính là ngươi yêu cầu nha. Ngón tay liền không thành thật hướng tiểu huyệt non mịn của Paul Ruffram……
Sáng sớm ánh sáng ấm áp chiếu vào trong phòng ngủ ma vương, Paul Ruffram lười biếng mở to mắt,phát hiện chính mình nằm thoải mái ở trong ngực một người, không khỏi có điểm ngẩn người: Ngày hôm qua…… Đã xảy ra chuyện gì ? Mơ hồ nhớ tới bản thân uống rất nhiều rượu, mơ hồ nhớ tới chính mình khóc hô dán lên người ma vương cầu hoan, mơ hồ nhớ tới hắn hình như ôm chính mình nói yêu mình…… Tất cả là nằm mơ? Hay là chân thật ?
Paul Ruffram hơi hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ khi ngủ của ma vương, bảo bối giữa hai chân hắn thế nhưng còn ở bên trong thân thể chính mình, bị cảm giác tràn đầy thật thoải mái. Bỗng nhiên hắn lại vì ý nghĩ lung tung của mình mà ngượng ngùng không thôi. Nhẹ nhàng tránh thoát cánh tay đang ôm mình, đang muốn đứng dậy xuống giường, lại phát hiện trên người không có mặc quần áo. Đành phải kéo chăn mỏng, thật cẩn thận bọc thân thể đi xuống giường.
” Muốn đi đâu ?” Giọng ma vương dày đặc vang lên bên tai, Paul Ruffram cả kinh quay đầu lại liền nhìn thấy ma vương một tay chống đầu, nằm ngang ở trên giường buồn cười nhìn hắn.
Paul Ruffram nhìn thấy gương mặt trêu chọc kia, nhớ tới đêm qua chính mình điên cuồng kích tình,mặt không khỏi đầy rặng mây đỏ, trợn ánh mắt, cắn môi nói:” Quay về, quay về phòng của ta……”
Nhìn Paul Ruffram đứng quay lưng về phía mình, vẻ mặt e lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi thật dài kia rũ xuống ở trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp.Chiếc chăn bao lấy thân thể trơn bóng mê người lộ ra một mảnh lưng tuyết trắng. Ma vương nhịn không được kéo lấy tấm chăn,tiểu mỹ nhân vang lên một tiếng thét kinh hãi sau đó bị hắn ôm vào trong ngực.
“Không được trốn! Về sau ngươi đều phải ngủ ở nơi này.” Ma vương vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên lổ tai Paul Ruffram, dao động qua lại hắn kiên nhẫn đem phân thân tai mút vào trong miệng, ngón tay không thành thật khẽ động nhũ tiêm mẫn cảm kia, thẳng đến nghe được tiểu yêu tinh kia nhịn không được thở hổn hển.
Nhìn ánh mắt ướt át của Paul Ruffram,dáng vẻ nhẫn nại cắn môi yên lặng vô cùng đáng yêu, ma vương thở dài một tiếng:” Ngươi lại muốn lui vào trong vỏ cứng của mình sao?” Paul Ruffram chẳng qua chỉ trầm mặc, im lặng nằm ở trong vòng tay ma vương. Ma vương cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia, một lúc sau mới đột nhiên hỏi:” Paul Ruffram, ngươi hận ta sao?”
Paul Ruffram run lên, đôi mắt to xanh biếc giật mình nhìn ma vương. Ma vương nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mịn trên mặt Paul Ruffram, vô cùng sủng ái nói:”Ta thường xuyên tra tấn ngươi. Ngươi hẳn là hận ta lắm?” Đôi môi hắn khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Paul Ruffram, thì thào nói:” Ta tình nguyện để ngươi hận ta. Chứ không đồng ý ngươi tự phá hoại thân thể mình.” Ma vương lại kéo nhũ tiêm trước ngực Paul Ruffram,nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ bật ra, mỉm cười tiếp tục nói:” Mỗi lần nhìn dáng vẻ ngươi thống khổ rên rỉ, ta thật rất thích, bởi vì lúc đó trong mắt ngươi có ta.” Hắn lại trấn an dùng đầu lưỡi liếm mút lên nhũ tiêm sưng đỏ kia:” Thật ra, trong thống khổ rên rỉ kia nhất định cũng có cực hạn khoái cảm nha?”
Ma vương ngẩng đầu nhìn ánh mắt Paul Ruffram ướt đẫm, thỏa mãn mỉm cười:” Ngươi cứ như vậy hận ta đi.Như vậy trong mắt của ngươi chỉ có thể có ta!” Paul Ruffram lay động lông mày nhẹ nhàng lắc lắc đầu:” Ta cũng không hận ngài. Ta chỉ là hận chính mình! Rõ ràng bị vô số lần nhục nhã, thân thể đãng này lại luôn có phản ứng…… Anh trai nói, ta là sỉ nhục của gia tộc……”
Ma vương đau lòng liếm đi nước mắt ở khóe mắt Paul Ruffram, bàn tay ấm áp tỉ mỉ dao động trên thân thể hắn:” Ta yêu thân thể này của ngươi. Không cần đi nhớ thương những người khác . Thử yêu ta, được không?” Paul Ruffram mở to con ngươi ngập nước, bình tĩnh nhìn ma vương thật lâu. Rốt cục đưa tay ôm cổ ma vương, chủ động hôn lên cánh môi hắn đã sớm mê luyến.
Ma vương dịu dàng đâm vào trong thân thể Paul Ruffram, cảm thụ được dục vọng của hắn ở chính bụng mình ma xát, phóng thích.Tiếng rên rỉ uyển chuyển triền miên, từng đợt ở trong phòng lượn lờ không dứt .