Ngây người trong thoáng chốc, rất nhanh ông liền khôi phục dáng vẻ bình thản.
“Cô nương, ngươi đợi ta một lát tuy những dược liệu này không phải trân quý nhưng Hàn trưởng lão đang có việc dùng đến, để ta lên hỏi Hàn trưởng lão nếu trưởng lão đồng ý bỏ ra thì ta sẽ thông báo cho cô nương một tiếng.”
Phượng Nguyệt Hi gật đầu biểu thị nàng có thể đợi được.
Lão giả vừa rời đi không lâu, từ cửa sảnh chính có một đôi nam nữ đi tới, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mặt, nữ tử nhịn không được lên tiếng giễu cợt.
“Ta còn tưởng mình nhìn nhầm, hóa ra đúng là Phượng muội. Nghe nói ngươi trong đại hội không thức tỉnh được thiên phú, bây giờ chạy đến Đan Dược các là muốn mua một chút linh dược để bồi bổ thân thể sao?”
Nữ tử chính là Lâm vương gia ái nữ, Lâm Tú Ảnh.
Nàng một thân y phục hồng phấn, dáng vẻ bất quá mười lăm, mười sáu tuổi. Gương mặt thanh tú, dáng người cực kỳ nóng bỏng, tuy không được tính là một đại mỹ nhân nhưng cũng là mỹ nhân ngàn dặm khó cầu.
Chỉ là thật uổng cho bộ dáng xinh đẹp của nàng, vừa mở miệng ra lời nói chẳng hề có ý tứ tốt đẹp.
“Tú Ảnh đừng làm loạn.” Nam tử bên cạnh lên tiếng trách mắng, nhưng giọng điệu ôn nhu, mềm mỏng hiển nhiên không có một tia khí lực.
“Xin lỗi Phượng tiểu thư, tiểu muội của ta không hiểu chuyện mong ngươi bỏ qua cho nàng.” Tư Hàn Duệ hướng về phía Phượng Nguyệt Hi ôm quyền, sắc mặt hào sảng khiến người đối diện khó mà sinh ra một tia bất mãn.
Thấy hắn như vậy, Phượng Nguyệt Hi chợt sững người, người này sao nàng có thể không nhận ra, chỉ là thật không ngờ đến vị Nhị hoàng tử này lại hướng về nàng nói ra một câu xin lỗi, hơn nữa nàng cũng không phải phụ thân cũng không có mặt mũi lớn đến vậy, để Tư Hàn Duệ thay Lâm Tú Ảnh chủ động mở miệng xin lỗi một người như nàng thật không khỏi làm người sinh ra một tia kinh ngạc.
Tư Hàn Duệ một thân áo bào trắng, trên tay mang theo một chiếc quạt xếp, cả người thoát tục toát lên khí chất nho nhã, thoạt nhìn qua không hề có chút uy nghiêm của bậc đế vương mà trái ngược lại đôi mắt hoa đào luôn luôn mỉm cười hệt như một con hồ ly đang âm mưu tính kế.
Hơi thở của Phượng Nguyệt Hi dần trở nên trầm ổn. Vị nhị hoàng tử này không giống với những huynh đệ khác của mình, đôi mắt hoa đào kia không khỏi khiến nàng cảm thấy một chút bất an. Loại người này, tốt nhất nàng vẫn không lên dây vào thì hơn.
Phượng Nguyệt Hi gật đầu coi như đáp lễ, dù sao nếu đã biết thân phận nàng thì chắc chắn cũng phải biết nàng không thể nói chuyện.
“Cô nương theo ta lên lầu hai, những dược liệu cô nương cần Hàn trưởng lão đã đồng ý bỏ ra.” Lão giả từ trên bước xuống, sắc mặt hòa hoãn đối với Phượng Nguyệt Hi mở miệng.
Phượng Nguyệt Hi theo lời lão giả cùng nhau đi lên lầu hai.
Lâm Tú Ảnh một bên trông thấy Tư Hàn Duệ ánh mắt dõi theo bóng lưng của Phượng Nguyệt Hi, trong lòng nổi lên một tia ghen ghét.
“Nhị ca, huynh đừng nhìn nữa nàng ta có gì xinh đẹp, che mặt như vậy còn không phải sợ mình xấu xí đến nỗi không dám gặp người sao.”
Tư Hàn Duệ mỉm cười, bàn tay sủng nịnh mà xoa đầu Lâm Tú Ảnh, thật lâu sau mới quay đầu đối với nàng mở miệng: “Tú Ảnh nhìn người cũng không thể chỉ nhìn dung mạo mà còn phải để ý đến cử chỉ, khí chất của người đó.”
Lâm Tú Ảnh nghe vậy hiển nhiên không phục, nàng ôm chặt cánh tay Tư Hàn Duệ, không cam lòng nói nhỏ: “Có ai trong thành mà không biết đến tam tiểu thư của Phượng gia, đến ngay linh căn mà còn không thể thức tỉnh, vô dụng như vậy có gì đáng để ý chứ.”
Tư Hàn Duệ lắc đầu, nụ cười treo trên khóe miệng, không trả lời vấn đề của nàng mà nói sang một chuyện khác.
“Muội không phải đến đây để tìm dược liệu luyện đan sao? Đi thôi ta dẫn muội lên đó, xem có dược liệu nào muội cần đến hay không.”
Phượng Nguyệt Hi đi theo lão giả lên lầu hai, không bao lâu sau có một Luyện Đan sư thân mặc áo bào từ một căn phòng bước ra, thần sắc cao ngạo, nét mặt không gì sánh được ngạo nghễ.
Mọi người trong Đan Dược các tất cả đều cung kính hành lễ, trên mặt lộ ra một tia sùng kính.
“Là Hàn đại nhân, có nghe nói hay không, Hàn đại nhân vài tuần trước vừa mới thông qua Luyện Đan sư nhị giai khảo hạch, bây giờ đã trở thành một tên Luyện Đan sư nhị giai được tấn chức thành trưởng lão Đan Dược các.”
“Chưa đến bốn mươi tuổi đã là Luyện Đan sư nhị giai, Hàn đại nhân thật là thiên tư lỗi lạc, tiền đồ vô lượng a.”
“Theo ta thấy, lấy Hàn đại nhân thiên phú, tương lai bước vào Luyện Đan sư tam giai cũng không phải quá xa vời.”
“Luyện Đan sư tam giai, ngẫm lại có người nào không phải người có thân phận tôn quý, đến lúc đấy ngay cả hoàng đế cũng phải cấp cho ba phần mặt mũi.”
Người xung quanh xôn xao nghị luận, từng người đều là cảm thán không thôi.
Phượng Nguyệt Hi ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào huy hiệu trước ngực Hàn Lương, hai sợi tơ ngân sắc, biểu thị cho thân phận Luyện Đan sư nhị giai của mình.
Dựa vào cái huy hiệu này, vô luận đi tới nơi nào, đều có Đan Dược các đãi ngộ.