Trong nháy mắt, Phượng Nguyệt Hi biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại, nàng đã đứng giữa một mảnh tinh không vô tận.
Mà trước mặt nàng không xa, một tòa hắc tháp lơ lửng, tháp cao chín tầng, cứ vậy trôi nổi ở đó. Bốn phía tháp có bốn cây cột lớn cột chặt xích sắt. Phủ trên tòa tháp là một tầng sương mỏng, ánh sáng mờ ảo cùng với lượng hàn khí tỏa ra khiến cho nơi này càng thêm mấy phần lạnh lẽo, âm u.
Phượng Nguyệt Hi hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn về lối vào tầng thứ nhất. Nàng thật không ngờ đến bên trong hắc sắc giới chỉ lại ẩn giấu một tòa hắc tháp kinh khủng như vậy. Xem ra hắc sắc giới chỉ, chỉ sợ cũng không đơn giản như nàng nghĩ.
Tất cả những thứ trước mắt này, đã vượt qua xa xa tầm hiểu biết của nàng.
Rất nhanh, nàng cưỡng ép để bản thân bình tĩnh lại. Nàng biết, thứ này có thể là kỳ ngộ, hoặc cũng có thể là nguy hiểm khó lường…
Phượng Nguyệt Hi cuối cùng vẫn lựa chọn đẩy cửa tháp đi vào, hiện mà rời đi, nàng không cam lòng.
Bước vào bên trong, không gian đột nhiên biến đổi, Phượng Nguyệt Hi nhìn lướt qua bốn phía, vách tường vẽ đủ loại dị thú mà nàng chưa từng nhìn qua, trừ đó ra còn có một vài tờ giấy, bút mực trên bàn đá cùng với những cuốn sách cổ được xếp ngăn nắp trên một chiếc kệ.
Phượng Nguyệt Hi đi tới, nhặt một quyển sách ra lật xem, không ngờ sách mới vào tay, thoắt cái đã hóa thành tro, lọt qua đầu ngón tay nàng rồi bay lả tả xuống đất.
Nàng ngẩn ra, hắt hơi một cái, đưa tay dụi dụi mũi.
Xem ra nơi này đã tồn tại rất lâu rồi, nếu không sao ngay cả sách cất trên giá cũng nát thành bụi chứ.
Phượng Nguyệt Hi dời qua đẩy lại giá sách một hồi, phát hiện chỉ có mấy quyển trúc giản là còn nguyên vẹn, nhưng chữ trên đó lại không giống với chữ trên tâm pháp, mỗi quyển trúc đều nói về cách luyện chế một loại đan dược.
“Thu lấy đi, sau này đối với nha đầu ngươi sẽ có tác dụng.” Tần Hỏa đột nhiên lên tiếng.
Phượng Nguyệt Hi nghe vậy, lập tức thu hết quyển trúc trên mặt bàn vào hắc sắc giới chỉ, bây giờ nàng chưa thể luyện đan nhưng tương lai hẳn là phải cần đến nó.
Trong lúc nàng lục đồ trên giá sách, thì bỗng nhiên chân nàng chạm đến một ô gạch bên dưới…
Giá sách lập tức rung lên, phát ra tiếng ma sát trầm trầm, những quyển sách nhìn có vẻ hoàn hảo trên giá sách đều đổ sụp xuống hóa thành tro vì cơn chấn động này, bụi bặm bay mù mịt khắp phòng, làm người ta ho sặc sụa.
Phượng Nguyệt Hi bịt miệng bụm mũi thụt lùi lại mấy bước, nhướn mày nhìn chiếc giá sách đang dịch ra chậm rãi, để lộ một cánh cửa đá.
Phượng Nguyệt Hi còn đắn đo có nên bước vào hay không, Tần Hỏa đã lên tiếng: “Bước vào đi, bên trong mới là tầng thứ nhất của Hắc Tháp đối với ngươi chỉ có trăm lợi chứ không có hại.”
Nàng thở nhẹ một hơi, rồi hạ quyết tâm đẩy cửa đá ra.
Cửa đá mở ra theo lực đẩy của nàng, một tia sáng chói lọi bất ngờ bắn từ trong ra, làm cho nàng phải khép hờ mắt lại, cảm giác như bước ra từ một nơi tối tăm mù mịt, rồi đột nhiên tắm mình dưới ánh mặt trời gay gắt, hiện tại trước mắt chỉ toàn là ánh sáng trắng rực rỡ, chói lòa hoàn toàn không nhìn rõ được thứ gì.
Đợi tới khi thích ứng được với ánh sáng, Phượng Nguyệt Hi mở mắt ra mới phát hiện, đằng sau cửa đá là một vườn linh khổng lồ, những loại linh dược bên trong hoàn toàn nàng chưa nhìn thấy, nghĩ thôi cũng biết chúng không phải là vật phàm tục.
Thật không ngờ đến bên trong Hắc Tháp lại có một nơi linh khí dồi dào như vậy, linh dược sinh trưởng trong đây cũng phải nhanh gấp bên ngoài đến mười lần. Không chỉ vậy nếu nàng tu luyện tại đây chỉ sợ một năm ở trong cũng phải bằng mười năm ở bên ngoài.
Phượng Nguyệt Hi đứng thất thần hồi lâu, cuối cùng ánh mắt rơi vào một quả trứng cách đó không xa.
Nhìn thấy nó xuất hiện tại đây Phượng Nguyệt Hi không khỏi kinh ngạc, nàng còn tưởng nó đã rời đi nhưng thật không ngờ đến nó vậy mà lại chui vào Hắc Tháp, nhìn dáng vẻ hiện tại xem ra không bao lâu nữa là trứng cũng nở rồi, đến lúc đấy nàng thật mong ngóng yêu thú bản mệnh của nàng sẽ có bộ dạng như nào.
Nhìn quả trứng một hồi, nàng cũng không có dự định đem nó ra ngoài dù sao ở trong này linh khí nồng nàn, ở đây nó sẽ sớm nở hơn rất nhiều.
Nàng nhìn về phía vườn linh thảo, trước mắt có đầy ắp linh dược như vậy nàng có chút không nhịn được mà muốn hái toàn bộ.
Chỉ là còn chưa đến nơi, dường như có một tấm màn vô hình chắn ngang trước mặt, Phượng Nguyệt Hi đưa tay vỗ vào hư không, quả nhiên sờ thấy một tầng lá chắn kiên cố. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, vườn linh này trồng toàn là kỳ trân dị thảo, có kết giới cũng đâu lạ lùng gì, nhưng cứ thế này thì đồ ăn tới miệng lại bay mất...
Nàng cắn chặt bờ môi, gương mặt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Tần Hỏa thấy sắc mặt thất lạc của nàng, hắn nhịn không được mà bật cười: “Nha đầu tham lam, trước mắt ngươi vẫn nên đề cao tu vi thì hơn với thực lực hiện tại của ngươi cho dù kết giới đã suy giảm nhưng vẫn không thể phá bỏ được đâu.”