Editor: Tường An
“Ma long, nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân hẳn là ở chỗ này, chúng ta mau hạ xuống đi.”
Một con hắc long bay lượn trên không trung Thần Môn, trên lưng nó là một tiểu nam hài tầm tám chín tuổi, hồng y ma mị bay trong gió, sợi tóc bạc nhẹ phất qua gương mặt phấn điêu ngọc trác, kinh diễm làm người ta không thể dời mắt.
“Ngươi là ai?”
Thông Huyền hồi phục tinh thần, nhìn gương mặt có chút quen mắt kia, lạnh giọng hỏi.
Tiểu nam hài không nói gì, khoanh tay đứng trên lưng ma long, tầm mắt đảo qua đám người phía dưới, mặt không biểu tình.
Không biết vì sao, đối mặt với đôi mắt đỏ kia, đáy lòng Thông Huyền run lên, bất giác cảm thấy sợ hãi.
Cường!
Tiểu nam hài này là một cường giả!Thông Huyền hít sâu một hơi, vừa định nói gì đó thì thấy thân ảnh hồng y nhanh chóng vot xuống dưới.
Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt xuất hiện phía sau lưng mình, Thông Huyền lập tức biến sắc, hô to: “Môn chủ, cẩn thận!”
Nhưng đã không còn kịp rồi, tiểu nam hài đã xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt…
Thời điểm mọi người cho rằng tiểu nam hài sẽ gây bất lợi cho Mộ Như Nguyệt, lại thấy hắn bỗng nhiên nhào lên, ôm chặt nàng.
Thông Huyền ngây ngẩn, thật sự không biết xảy ra chuyện gì…
Này… này rốt cuộc là tình huống gì?
Nam hài ngẩng đầu lên, tươi cười ngây thơ đáng yêu: “Mẫu thân, ta đã trở về…”
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng ôm thân thể nho nhỏ trong lòng, cười nói: “Hoàng Nhi rốt cuộc đã trở lại rồi, thế nào? Tiêu Uyển đâu?”
Nghe vậy, Dạ Tư Hoàng hơi ngẩn ra, lắc lắc đầu nói: “Hình như nàng bị người khác mang đi.”
“Bị người khác mang đi?”
“Đúng vậy, hiện tại ta còn chưa tra ra tung tích của nàng.”
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày.
Tiêu Uyển bị người khác mang đi? Tại sao người nọ lại mang nàng đi…
“Như Nguyệt đại nhân”, ma long cúi đầu nhìn nữ tử đứng trên mặt đất, nói: “Lần này ta và chủ nhân trở về là vì mang tiểu thư đi.”
Huyết Nhi?
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn Dạ Tư Hoàng.
Dạ Tư Hoàng nhẹ gật đầu, nói: “Mẫu thân, muội muội đâu? Ta muốn mang nàng đi, qua vài năm sẽ dẫn nàng về cho mẫu thân.”
“Được, ngươi đi theo ta.”
Mộ Như Nguyệt cười cười, nàng rất tin tưởng nhi tử mình, bất luận thế nào, nàng đều tin Dạ Tư Hoàng mang Huyết Nhi đi nhất định là có lý do…
Trong phòng, gió mát thổi qua làm tấm màn nhẹ lay động, Vô Vong đang ngồi trên giường chơi đùa với tiểu oa nhi, chọc nó cười khanh khách không ngừng, lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Vô Vong vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Dạ Tư Hoàng phấn điêu ngọc trác.
“Tiểu Nguyệt, đây chính là nhi tử ngươi?”
Vô Vong nhướng mày, tiểu tử này tuy còn nhỏ lại không đơn giản…
“Đúng vậy”, Mộ Như Nguyệt quay đầu cười nói với Dạ Tư Hoàng, “Hoàng Nhi, vị này chính là ông ngoại ngươi.”
Ông ngoại?
Dạ Tư Hoàng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Thì ra người chính là ông ngoại, lúc ở Ma giới mẫu thân đã từng nhắc tới người, còn nói thực lực của người rất cường đại, cho nên Hoàng Nhi đã sớm muốn gặp ông ngoại.”