Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kẻ yếu ớt, sợ hãi ngay chính cả hạnh phúc, chạm phải bông vải cũng bị thương. Thậm chí đến hạnh phúc cũng có thể làm tổn thương anh ta.’

—— ‘Thất lạc cõi người ’ ( Dazai Osamu)

***

Ngày bốn tháng mười Tô Nam trở lại trường, trước khi đi cô để lại cho Tô Tĩnh hai ngàn tệ. Tiền lương thực tập nhận được ở Bắc Kinh, trừ đi tiền thuê phòng, chi tiêu hàng ngày cùng lộ phí bôn ba khắp nơi tham gia tuyển dụng sau khai giảng, cũng chỉ còn lại được từng đó.

Cũng may mỗi tháng còn có tiền trợ lý nghiên cứu*, học bổng học tập có lẽ cũng đã được chuyển vào đầu tháng.

(*Tiền trợ lý nghiên cứu – R esearch Assistantship – RA: tiền được trả khi làm việc cho trường hoặc cho giáo sư.

Nguồn tài chính để làm nghiên cứu của các giảng viên trong khoa chủ yếu đến từ các Grants. Vì vậy mà một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của các thầy là viết Proposal để xin tiền làm nghiên cứu: có thể là từ chính phủ hay từ các công ty. Có tiền nhưng để nhận đựơc trong các năm tiếp theo thì phải làm ra kết quả và publish… C ác giảng viên bận rộn với các ý tưởng để viết proposal, rồi rất nhiều việc nên phải thuê người làm. Người được thuê ở đây có thể là Post doc nhưng rẻ hơn hết là Graduate Students và được nhận Research Assistanship – T heo Đại học Nha Trang.)

Trước khi đi, Tô Nam đến siêu thị tìm mẹ Tô, nói với bà những lo lắng của mình, bảo mẹ Tô khoảng thời gian này cố gắng quan tâm Tô Tĩnh nhiều hơn —— cô ấy không có công việc, hai mẹ con lại thường xuyên nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa, thời gian dài, sợ sẽ…

Sau kỳ nghỉ, Tô Nam nhận được email của tập đoàn S, thông báo cô đã vượt qua vòng bốn, tiến vào vòng phỏng vấn tiếp theo.

Tim Tô Nam đập loạn nhịp, nín thở đọc thật nhanh, đọc xong lại quay ngược ra ngoài nhìn tiêu đề ‘S – Xin chúc mừng’ trong hộp thư đến, như thể mình đột nhiên không nhận ra được mặt chữ.

Cô nhớ tới lời hẹn ngày mười lăm đi huyện W khảo sát cùng Trần Tri Ngộ, nếu có thể mang theo offer của tập đoàn S đến gặp anh thì còn gì tốt bằng.

Tựa như trong sắc trời ảm đạm, cuối cùng cũng ló ra chút ánh sáng, cái cảm giác bất lực nghẹt thở sau chuyến về nhà cũng biến mất đôi phần.

Mười gương mặt của vòng trước, chỉ còn lại cô và một nam sinh khác của đại học Đán tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng.

Xác suất là năm mươi phần trăm, hơn nữa, biết đâu cả hai đều sẽ được tuyển dụng?

Trao đổi với HR những vấn đề vô cùng thực tế, tiền lương, kế hoạch công việc, nơi làm việc mong muốn vâng vâng. Trò chuyện rất nhanh, hai mươi phút đã kết thúc.

Sau đó là chờ đợi tin tức, thời gian ba ngày, quả thực sống mỗi ngày bằng một năm.

Trang web chính thức, weibo, ins… của tập đoàn S bị cô lật tung đảo lộn. Trụ sở chính của tập đoàn S ở Trung Quốc đặt tại thành phố Sùng, thực tập sinh phải trải qua các dự án toàn cầu, các khóa thực tập, huấn luyện của tập đoàn… rất nhiều giai đoạn, mất khoảng gần hai năm mới có thể bắt tay vào tham gia quản lý công ty, năm đầu tiên làm việc sẽ nhận được tiền lương mười lăm vạn.

Bất luận là ‘thành phố Sùng’ hay ‘mười lăm vạn’ đều khiến cô kích động đến mức không kìm được tưởng tượng, nếu lấy được offer sẽ thế nào.

Viết luận văn mà những ý nghĩ ngốc nghếch cứ bật ra, rồi tự cười ngô nghê một mình.

Cô nghĩ, việc đầu tiên làm là gọi điện cho Trần Tri Ngộ, nhưng thoạt tiên sẽ không đi thẳng vào vấn đề, mà chỉ lấp lửng gợi ý khiến cho anh tò mò.

Cô sẽ sớm đi thực tập, như vậy có thể đến thành phố Sùng;

Địa chỉ của tập đoàn S cách đô thị đại học không xa; cô có thể, có thể được nhìn thấy Trần Tri Ngộ mỗi ngày;

Ban ngày đi làm, buổi tối viết luận văn, gặp phải những chỗ không viết được, còn có thể thỉnh giáo anh;

Cô thích góc đọc sách của anh, sau đó muốn anh ngồi trên sofa nhỏ đọc sách ru cô ngủ…

Cửa sổ đóng kín, bên ngoài trời nổi gió, tiếng gió lao xao như vọng về từ nơi nào xa lắm, càng làm bật cái không khí yên ắng tĩnh mịch của ký túc.

Cô không nhận ra mình đang đặt bút viết hoài lần này đến lần khác ba chữ Trần Tri Ngộ lên mặt sau của tập đề tài báo cáo.

Tên anh rất đẹp mắt, nghe cũng thật hay, nhìn một lần tựa hồ khắc sâu vào lòng chẳng thể quên.

Đột nhiên trên màn hình bật ra thông báo có thư đến, Tô Nam luống cuống tay chân, quăng bút xuống cầm chuột click vào.

Đúng lúc đó, điện thoại để trên bàn cũng rung lên.

Cô vừa nhận điện thoại, vừa xem nội dung email.

Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Tô lẩn khuất tiếng nức nở: “Nam Nam, con có thể về nhà một chuyến không… chị con…”

Tô Nam sửng sốt: “Sao vậy mẹ?”

“… đi tìm người phụ nữ kia của anh rể con, xô đẩy cô ta bị thương… đang ầm ĩ, muốn kiện chị con…”

Trên màn hình máy tính, mấy chữ ‘sorry’, ‘failed’ chen chúc đâm vào mắt cô.

Đầu óc bỗng chốc trống hoang.

Cúp điện thoại, đóng máy tính, Tô Nam đi tới cây nước nóng lạnh rót một ly nước.

Nỗi hốt hoảng sợ hãi tràn ngập trong lòng, định ra mở cửa sổ, điện thoại lại reo lên.

Cô cuống quýt bước tới lấy, chân lê đôi dép sandal, ngón chân vấp mạnh vào ghế.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói Trần Tri Ngộ.

Cô bụm miệng, cúp máy, khom người ngồi xổm xuống nắm lấy ngón chân, đau buốt thần kinh, nước mắt vô thức rớt xuống.

Bạn cùng phòng nghe thấy tiếng động hỏi thăm có chuyện gì, cô huơ huơ tay, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Di động trên bàn lại vang lên, Tô Nam không dám treo máy, sợ anh lo lắng.

Bàn tay cứ liều mạng nắm chặt ngón chân, cảm giác đau đớn kia như bị xé toạc ra thành vô vàn lát nhỏ.

Cô nuốt nước mắt xuống, hắng giọng, cảm thấy thanh âm của mình đã trở lại bình thường, vội ấn điện thoại trả lời.

“… Lúc nãy anh gọi, em không cẩn thận làm rớt điện thoại xuống khe giường, vừa mới nhặt ra…”

Trần Tri Ngộ bật cười, bảo cô vụng về: “Anh tưởng em xảy ra chuyện gì…”

Ngón chân sưng tấy rất to, toàn bộ phần móng rướm máu bầm đen.

“Không có đâu, em có thể xảy ra chuyện gì chứ…” Cô gắng gượng, trong giọng nói còn đong đựng tiếng cười: “Có chuyện này… Anh có thể đừng giận em được không?”

Bên kia dừng một thoáng: “Chuyện gì vậy em?”

Khoảnh khắc ngừng ngắt đó, Tô Nam đoán có lẽ Trần Tri Ngộ đã biết cô muốn nói gì rồi.

“Ngày kia, em có một buổi phỏng vấn rất quan trọng, không thể đến huyện W cùng anh…”

Một hồi im lặng.

“Phỏng vấn công ty nào vậy?”

“Dạ… Netease.” Cô nói bừa.

Trầm mặc thật lâu, lâu đến nổi tưởng chừng ngón chân đang sưng to không còn đau đớn nữa, rốt cuộc cũng nghe thấy Trần Tri Ngộ lên tiếng: “Được rồi, anh biết rồi. Em chuẩn bị cho tốt.”

Thanh âm bình thản, không nghe ra được cảm xúc gì.

Trong cơn đau, nửa người cô buốt lạnh.

***

Xử lý qua loa vết thương ở ngón chân, thu dọn hành lý, chạy về thành phố Túc.

Cửa khép hờ, Tô Nam đẩy cửa đi vào.

Mẹ Tô đứng bên cửa sổ lau nước mắt, góc sofa, Tô Tĩnh một tay ôm Ninh Ninh, nét mặt bằng lặng hững hờ. Ninh Ninh khóc đến khản giọng, vùng vẫy muốn leo xuống.

“Mẹ.”

Mẹ Tô quay lại: “Con về rồi à.”

Ninh Ninh càng giãy mạnh hơn, vươn cánh tay bé xíu ra thút thít gọi: “Dì nhỏ.”

Tô Nam đi qua, ôm Ninh Ninh từ trong tay Tô Tĩnh, dỗ dành mấy câu.

“Tình hình thế nào rồi ạ?”

“Vương Thừa Nghiệp đứng ra giải quyết, không khởi kiện, nhưng chị con phải đồng ý ly hôn với hắn.”

Vương Thừa Nghiệp chính là anh rể của Tô Nam.

Tô Nam đưa mắt nhìn sắc mặt lãnh đạm của Tô Tĩnh: “Chị trả lời thế nào ạ…”

Tô Tĩnh chậm rãi ngước lên: “Chị không ly hôn.”

Trên cửa sổ, đốm bùn nhìn thấy hồi đầu năm kia vẫn còn nằm đó chưa lau đi, mặt kính phủ một lớp bụi xám xịt, ánh sáng xuyên qua cũng mông lung mờ mịt, không gột sạch như nhau.

Khuôn mặt bé xíu của Ninh Ninh chôn trên bờ vai cô, nhỏ giọng nức nở.

Tô Nam dịu dàng vuốt ve lưng Ninh Ninh, lòng trống trải mệt mỏi không biết phải nghĩ gì làm gì, một cảm giác phiền muộn không tên trỗi dậy nuốt chửng cô.

Dường như, dường như mỗi lần cô cố gắng chạy thật nhanh đến nơi có ánh sáng, đằng sau luôn có một vòng xoáy tựa hố đen thăm thẳm không ngừng kéo cô lại.

Ánh mắt Tô Nam và Tô Tĩnh giao nhau giữa lưng chừng khoảng cách, thật sự có thể cảm giác được trái tim mình buốt lạnh như thép nguội, những lời kìm nén bao nhiêu năm, chẳng kịp nghĩ ngợi cứ thế lần lượt bật thốt ra: “Chị cho rằng chị chỉ vừa bước qua tuổi đôi mươi trẻ trung xinh đẹp? Chẳng cần phải làm gì, cũng có một đám đàn ông vây quanh…”

Tô Tĩnh trừng to mắt.

Tô Nam: “Không việc làm, đến tiền mua băng vệ sinh cũng phải hỏi xin đàn ông, chị sống như vậy có tôn nghiêm sao?”

Tô Tĩnh giận run người, chẳng màng nhìn ngó, ném thẳng vật gì đó đang cầm trên tay qua.

“Bộp” một tiếng, máy bay mô hình nhỏ của Ninh Ninh rơi xuống đất vỡ trước mặt Tô Nam.

Ninh Ninh hoảng sợ, ‘oa’ một tiếng khóc òa lên.

“Em và mẹ nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm từng chút để dỗ dành chị, làm chị vui. Chị, chị ích kỷ lắm.”

Ngón tay Tô Tĩnh run rẩy, chỉ vào mặt Tô Nam: “Em đọc sách mấy năm thì cao quý rồi sao?! Nhuộm lông rồi cũng không thể vượt số kiếp đã định biến thành phượng hoàng đâu!”

Cô ấy xông lên, giơ tay giật Ninh Ninh lại.

Ninh Ninh khóc đến tắt tiếng, không ngừng hét gọi ‘Dì nhỏ, dì nhỏ…”

“Dì nhỏ của con tốt, sao con không đi theo làm con gái luôn đi?! Mẹ vất vả cực khổ nuôi con lớn thế này, mẹ mới ‘thật khốn kiếp’ là mẹ con!”

Hốc mắt mẹ Tô đỏ hoe, vội vàng chạy tới ôm Ninh Ninh: “Ninh Ninh còn nhỏ như vậy! Con nổi giận với nó gì chứ!”

“Chẳng phải kể từ lúc con bắt đầu gả cho Vương Thừa Nghiệp, hai người đã coi thường con rồi sao? Vì cái gì mà con không chịu ly hôn? Từ nhỏ đến lớn, bị không ít người chỉ vào mũi hỏi, Tô Tĩnh ba mày đâu, Tô Tĩnh có phải mày không có ba không, Tô Tĩnh có phải mẹ mày đẻ hoang không…”

Tô Nam lạnh lùng cắt ngang lời cô ấy: “Chị đừng có kéo mẹ xuống nước. Em thật sự coi thường chị…”

‘Bốp’ một tiếng.

Một cái tát khiến hai tai Tô Nam ong ong, hồi lâu sau mới lấy lại được phản ứng.

Mẹ Tô duỗi tay kéo Tô Tĩnh: “Con làm gì vậy hả!”

Tô Nam cắn chặt răng, nói hết những lời còn lại: “Sao chị lại nỡ giày xéo bản thân mình thành ra ma quỷ như thế này.”

Lồng ngực Tô Tĩnh phập phồng kịch liệt, trừng mắt nhìn Tô Nam chằm chằm hồi lâu, tông cửa đi.

Mẹ Tô ôm Ninh Ninh vào phòng ngủ lấy sữa cho con bé, Tô Nam đứng thẫn thờ nhìn ra song cửa sổ.

Một bóng hình xuất hiện dưới lầu, bước thật nhanh xuyên qua con ngõ nhỏ, rồi biến mất trong chồng chất những mái nhà cao thấp chếch xéo.

Ninh Ninh uống sữa xong, ngủ thiếp đi.

Mẹ Tô đi ra, bước lại gần nhìn dấu tay trên mặt cô: “Có đau lắm không…”

Tô Nam xoay mặt đi: “Dạ không.”

Cầm lấy chìa khóa: “Con xuống dưới xem chị ấy…”

Đi hai bước, ngón chân bị dồn ép trong giày đau đến hít thở không thông.

“Chân con bị sao vậy?”

Tô Nam huơ huơ tay.

Xuyên qua ngõ, trên ven sông, nhìn thấy bóng dáng Tô Tĩnh.

Không mặc áo khoác, một chiếc áo đơn bạc phong phanh, thân hình gầy guộc tựa hồ chực chờ cái gió lồng lộng ngoài bờ sông thổi cuốn đi.

Hồi nhỏ, hai chị em trốn trong chăn nói chuyện.

Tô Tĩnh thường nói, Nam Nam em học thật lợi hại, sau này nhà chúng ta phải dựa vào em đó, chị không được rồi, đầu chị ngốc, thật sự đọc sách không vô. Em thấy chị có xinh đẹp không? Chị nộp đơn làm người mẫu cho trang bìa tạp chí, có thể được chọn không?

Còn Tô Nam? Tô Nam thì hâm mộ lúc nào mẹ Tô cũng đặt hết tâm tư lên cô ấy, hâm mộ cô ấy làm bất cứ chuyện gì cũng không cần suy nghĩ làm như vậy có thể giúp được gia đình giảm bớt gánh nặng hay không.

Yêu thương và ghen tị, đều khắc vào trong xương.

Ruột rà đâm dao vào tim nhau, nhát dao trí mạng.

Tô Nam bước tới: “Chị.”

Đôi bờ vai kia run rẩy.

Tô Nam vòng tay, ôm siết.

Tô Tĩnh khẽ giãy ra, nhưng ngay sau đó lập tức xoay người lại, ôm chầm lấy Tô Nam.

Gió xơ xác từ lòng sông thổi vào, mang theo cái ẩm ướt se lạnh của mưa hồi đêm.

Tô Tĩnh siết chặt cánh tay ôm Tô Nam, cổ họng phát ra tiếng khóc khàn đục lặng tắt, hòa vào tiếng gió lao xao.

Như muốn nôn hết tim gan phổi ruột ra ngoài, thống khổ như vậy mà đè nén xuống.

Tô Tĩnh đồng ý ly hôn, Vương Thừa Nghiệp chỉ chi một khoản tiền rồi định kỳ hàng tháng sau này đưa phí cấp dưỡng nuôi Ninh Ninh. Ngôi nhà hiện giờ là tài sản trước khi kết hôn của Vương Thừa Nghiệp, Tô Tĩnh phải dọn đi.

Tô Tĩnh mang Ninh Ninh trở về nhà mẹ Tô, nhà vốn không rộng, thêm hai người, thêm rất nhiều đồ đạc, càng có vẻ chật chội hơn.

Nhưng mẹ Tô rất vui, loay hoay quét dọn hết một lượt từ trong ra ngoài, còn cố ý nghỉ nửa ngày ở nhà làm một bàn đầy ắp thức ăn.

Lúc vào bàn cơm, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Nam Tô Tĩnh, rồi rót cho mỗi người nửa chung rượu, cười nói: “Bốn người chúng ta bắt đầu lại từ đầu, khổ một chút không đáng sợ. Chẳng mấy chốc Nam Nam sẽ tốt nghiệp, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn…”

Tô Tĩnh co rụt bờ vai, một giọt nước mắt rơi vào chung rượu, cô ấy bưng lên, uống một hơi cạn sạch.

***

Tô Nam trở lại thành Đán.

Mấy ngày nay, vẫn thường xuyên liên lạc điện thoại với Trần Tri Ngộ.

Chuyện trong nhà, chuyện bị rớt phỏng vấn ở tập đoàn S, một chữ cũng không nói với anh, vẫn như thường ngày, tán gẫu lung tung những chuyện đứng đắn, không đứng đắn.

Có khi Trần Tri Ngộ gửi cho cô một bức ảnh, chụp hồ đầy sen khô trụi lá, những cánh hoa rơi rụng trong mưa, hay thác nước sương giăng huyền ảo.

Ngày cuối cùng ở huyện W, anh gửi bức ảnh do người khác chụp, cảnh anh đang ký hợp đồng với đối tác.

‘Thầy Trần của em lại kiếm được một khoản tiền, tiếc là em không chứng kiến.’

Lại gửi qua bức ảnh khác, một vùng đất trống mây giăng khắp chốn cỏ dại ngập lối chân: “Nơi này chuẩn bị xây homestay, chính tay anh thiết kế. Rất yên tĩnh, đêm có thể nhìn thấy sao.”

Ký túc xá không người, Tô Nam siết chặt điện thoại, nước mắt cứ trào ra không lý do.

Trần Tri Ngộ lại nhắn: “Chờ homestay xây xong, anh đưa em đến xem, anh giữ lại cho em cả trời sao. Lần này không có chuyện thương lượng đâu đấy.”

Con chữ trên màn hình mơ hồ.

Cô đáp: ‘Dạ.’

Trần Tri Ngộ: “Ngày mai anh về thành Sùng, xử lý chút chuyện, thứ bảy đến tìm em.”

Cô vẫn đáp: “Dạ.”

Trần Tri Ngộ nhìn những con chữ hiện trên màn hình, buông tiếng thở dài.

Nếu bây giờ gọi cho học trò ngốc, nhất định sẽ nghe thấy giọng nói của cô bất thường.

Anh không biết cô gặp phải chuyện gì, xin việc hay là luận văn, nhưng chắc chắn đang thỏm mình trong trũng muộn phiền.

Nhưng lúc cô lao tâm khổ trí giấu diếm, anh thật sự không đành lòng vạch trần.

Trước đây, thời điểm dạy cho sinh viên đại học, đã từng trải qua một chuyện.

Trường có chính sách trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, hàng năm chọn lọc xong, sẽ dán danh sách công khai trên bảng tin trường.

Hôm đó là ngày thứ hai thông báo được dán lên, sau khi lấy xong bưu kiện ở hộp thư trên lầu, đi ra mấy bước, anh nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Quay người lại, nhìn thấy một nữ sinh đứng trước bản danh sách sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.

Dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, buộc một nhúm tóc đuôi ngựa thưa thớt.

Cô ấy nhìn chằm chằm bản danh sách thật lâu, rồi dáo dác dòm ra cửa học viện, thấy không có người qua lại liền đẩy cánh cửa thủy tinh bản thông báo, giật mạnh tờ giấy đó xuống, xé nát thành từng mảnh vụn như thể trút giận.

Sau đó, anh kiến nghị với viện trưởng, từ đó trở đi học viện báo chí truyền thông của đại học Sùng không công khai danh sách sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn nữa.

Anh không tính là người hòa nhã dịu dàng, nhưng trong những chuyện thế này, càng yêu thương Tô Nam ngần nào, càng không muốn cô bị tổn thương ngần ấy.

Có thể làm được gì đây?

Chỉ có thể đợi, đợi xem đến ngày nào cô mới chịu mở lòng mình nói ra, thậm chí tìm anh giúp đỡ.

“Giáo sư Trần, món này nhân lúc còn nóng ăn mới ngon…”

Trần Tri Ngộ định thần lại, cất điện thoại, cười nói: “Hương vị núi rừng quả thật không tệ.”

“Sau này giáo sư Trần hãy năng lui tới hơn! Nơi này sinh thái tốt, non xanh nước biếc…”

Lại một vòng nâng ly cạn chén, anh uống đến ngà say, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy vô vị, có lẽ vì không có Tô Nam bên cạnh.

Cách ngày, Tô Nam nhận được một cuộc điện thoại, doanh nghiệp tư nhân X tiếng tăm ở thành phố Sùng hỏi cô có thời gian đến tham gia phỏng vấn không.

Tô Nam giở sổ ghi chép ra xem lịch, chỉ còn trống vào thứ năm. Hai bên ấn định gặp mặt vào hai giờ chiều thứ năm tại khách sạn Hilton thành phố Đán.

Cúp điện thoại, Tô Nam đánh dấu thời gian vào sổ, cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, trong ấn tượng, cô không có gửi hồ sơ cho công ty X.

Hỏi bạn cùng phòng, bạn cùng phòng trả lời: “Chuyện này thì có gì mà lạ, không phải cậu gửi hồ sơ lên sàn việc làm online sao? Rất nhiều công ty không tổ chức tuyển dụng tập trung mà vào các sàn giao dịch tìm ứng viên có hồ sơ, bằng cấp và chuyên môn phù hợp, trực tiếp gọi đến phỏng vấn —— công ty X rất có tiếng, tớ có thể ‘bá mặt’ đi theo cậu được không?”

(*Bá mặt: là từ dùng để chỉ những người không nhận được thư mời phỏng vấn nhưng vì không kiếm được việc làm nên mặt dày đi thẳng đến địa điểm hẹn phỏng vấn của người khác đợi trước, đề nghị hoặc là ‘ép’ được tham gia phỏng vấn.)

Thứ năm, Tô Nam lê ngón chân sưng tấy không hề có một mảy may dấu hiệu chuyển biến tốt, đi đến buổi phỏng vấn của công ty X ở khách sạn Hilton.

Đến tham gia phỏng vấn, ngoại trừ cô còn có bảy ứng viên khác. Hỏi thăm qua, đều là không gửi hồ sơ nhưng lại nhận được điện thoại mời.

Quy trình phỏng vấn thông thường, không có thảo luận nhóm, tổng cộng ba vòng, hơn nữa hiệu suất rất cao, căn bản vòng một kết thúc chưa tới hai mươi phút, đã nhận được thông báo vào vòng hai.

Bốn giờ chiều, Tô Nam gặp HR của công ty X, là một người đàn ông mặc âu phục dáng dấp giống như cây sào trúc.

Cô vừa bước vào, người đàn ông sào trúc liền đứng dậy: “Mời ngồi.”

Tô Nam vội cất lời: “Xin chào.” Rồi ngồi xuống đối diện sào trúc.

Sào trúc liếc dòm cô, lại dòm sơ yếu lí lịch trên bàn: “Em ở ngoài trông đẹp hơn trên ảnh ah.”

Tô Nam nghệt mặt.

“Những vấn đề cần trao đổi mấy người kia đã hỏi ở các vòng trước, anh chỉ có một câu, khi nào có thể đi làm?”

“Em vẫn chưa tốt nghiệp, có thể thực tập trước ạ.”

“Có thể lập tức đi làm ngay, đúng không?”

Tô Nam nghệt mặt: “Có thể xem như vậy ạ.”

“Được rồi, em về đợi thông báo đi, chậm nhất tối mai sẽ cho em câu trả lời chắc chắn.”

Tô Nam phảng phất lọt vào sương mù: “Chỉ như vậy… xong rồi ạ?”

Người đàn ông sào trúc liếc nhìn đồng hồ: “Ừm, mới một phút nhỉ.”

Tô Nam: “…”

“Thế thì trò chuyện thêm lát nữa vậy. Tôi thấy…” Hắn cầm sơ yếu lý lịch của cô lên: “Thành phố Túc có gì thú vị không?”

“Không ạ, không có gì đặc sắc.”

“Ừm… Vậy thì thành phố Đán có gì hay không?”

Tô Nam giới thiệu sơ qua một số điểm tham quan nổi tiếng của thành Đán.

Sào trúc gật gù, lại nhìn đồng hồ, mới qua có ba phút.

Sào trúc: “…”

Tô Nam: “…”

Sào trúc: “Có biết lập trình không?”

Tô Nam: “Dạ, chỉ học qua một ít ở đại học…”

“c? ja/va? c??”

“… html.”

Sào trúc: “Cái đó không gọi là lập trình…”

Sào trúc dường như hết lối, không biết phải nói tiếp chuyện gì: “Em có muốn hỏi gì không?”

Tô Nam: “Em muốn hỏi, sau này công việc chính của em là gì ạ?”

“Hoạt động truyền thông mới, trợ lý quản lý sản phẩm, hành chính… Em muốn làm gì?”

Tô Nam ngơ ngác: “Muốn làm công việc nào cũng được ạ?”

“Ờm… À không, lập trình thì em không làm được.”

Tô Nam: “… Vậy công việc trợ lý quản lý sản phẩm đó, cụ thể là chịu trách nhiệm về cái gì ạ?”

“Thì làm các công việc lặt vặt cho Product Manager ấy mà. Lăn lộn vài dự án học hỏi kinh nghiệm, người quản lý sản phẩm ban đầu bị đá đi, em có thể lên chức.”

(* Công việc của người quản lý sản phẩm – product manager: là gi úp nhóm và công ty phát hành sản phẩm thích hợp đến người dùng.)

Tô Nam: “…”

Cho tới giờ, cô chưa từng gặp qua HR nào kỳ quái như vậy!

Sào trúc lại nhìn đồng hồ: “Cũng đến giờ rồi, em về đi, sáu giờ tối mai sẽ thông báo cho em biết kết quả.”

Tô Nam cầm sơ yếu lý lịch, rời khỏi phòng.

Lúc cánh cửa gần khép lại, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng chuông điện thoại.

Không biết bị điều gì thôi thúc Tô Nam đứng sững lại, không bước tiếp.

Nghe thấy sào trúc nhận điện thoại: “Thầy Trần, đã phỏng vấn xong rồi ạ. Dạ… nhất định không có vấn đề gì… Không, không dám nhận món nợ của thầy, khi nào về thành phố Sùng, em mời thầy uống rượu.”

Tô Nam thất thần, thật lâu sau mà đầu óc vẫn trống rỗng.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Tri Ngộ.

Máy bận.

Rời khỏi khách sạn, Trần Tri Ngộ gọi lại: “Em mới gọi cho anh à?”

“Dạ… Phỏng vấn xong rồi ạ.”

Giọng nói của anh vô cùng bình thản: “Sao rồi?”

“Không biết nữa, rất suông sẻ…”

“Suông sẻ còn không vui sao?”

Tô Nam ngồi xổm xuống bồn hoa phía trước, gió táp vào se sắt.

Tựa hồ không còn nghe rõ thanh âm của chính mình, trong tầm mắt chỉ có những chiếc lá khô xoay tròn chao đảo rồi bị gió cuốn bay đi.

“Thầy Trần… Anh không tin em sao?”

***

Ngón chân vẫn không đỡ hơn chút nào, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.

Buổi sáng, đến phòng y tế trường kiểm tra, bác sĩ nói bên trong bị tụ máu, phải tiểu phẫu rút bỏ móng chân để máu tụ thoát hết ra, bằng không để lâu sẽ nhiễm trùng. Phòng y tế của trường không có thiết bị phẫu thuật, bác sĩ viết giấy giới thiệu cho cô đến bệnh viện nhân dân.

Thứ sáu đông đặc người xếp hàng chờ trước phòng khám.

Tô Nam cầm giấy giới thiệu, nhìn chằm chằm con số nhấp nháy trên màn hình điện tử.

‘Số 118, Tô Nam, phòng 2; Số 118, Tô Nam, phòng 2…”

Tô Nam giật mình phản ứng, vội vàng cầm tờ bệnh án đang đặt trên đầu gối, thẻ bảo hiểm y tế và ví tiền lên.

Có một bóng người vụt thoáng qua trước mặt.

Tô Nam sửng sốt, ngước đầu lên.

Trần Tri Ngộ nhiều ngày không gặp, sắc mặt nghiêm nghị sa sầm.

“Thầy…”

Anh không hé môi, đưa tay đỡ cô đứng dậy khỏi ghế.

Đồ đạc trên tay cầm chưa chắc, thẻ bảo hiểm rơi xuống.

Anh khom người nhặt lên, nhét vào tay cô. Cánh tay vòng qua thắt lưng, dìu cô vào phòng.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ kéo khẩu trang lên: “Mời người nhà ra ngoài đợi.”

Tô Nam ngồi trên mép giường, ngẩng đầu nhìn Trần Tri Ngộ.

Trần Tri Ngộ không nhìn cô, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Anh tựa vào tường, duỗi tay tìm thuốc lá, sực nhớ ở đây không được hút thuốc, động tác dừng lại.

Bên trong truyền ra giọng nói trong veo khẽ run rẩy của Tô Nam: “… Có chích thuốc tê không ạ?”

“Dĩ nhiên là có rồi, rút bỏ toàn bộ móng chân, không chích thuốc em chịu được sao?”

“Rút xong rồi, lúc mọc lại có đau không ạ?”

“Rất đau, phải cố chịu thôi.”

Trái tim Trần Tri Ngộ tựa hồ cũng run rẩy theo, ngón tay siết chặt, hộp thuốc lá trong túi quần bị bóp dẹp không còn hình dáng.

***

(* Dazai Osamu (1909 – 1948) l à nhà văn Nhật Bản tiêu biểu cho thời kỳ vừa chấm dứt Thế chiến thứ Hai ở Nhật. Osamu sống và viết thành thực mà bi đát.

Th ất lạc cõi người (Nhân gian thất cách) là một tiểu thuyết ngắn mang yếu tố tự thuật với giọng văn thành thực đến tàn nhẫn, không có chỗ trống cho tình cảm, tiểu thuyết này trở thành một trong những tác phẩm kinh điển của Văn học Nhật.

N ăm 1948, ông tự tử chết ở hồ nước ngọt của sông Tamagawa.

Không chỉ Yochan của Thất lạc cõi người, mà những nhân vật khác của Dazai đều có khao khát tự tử. Bởi thế, văn chương Dazai luôn mang lại cảm giác cùng quẫn tuyệt vọng, mang dấu ấn về sự úa tàn cực đoan. Yochan phải sống, còn Dazai đến lần tự tử thứ 5 đã từ bỏ được sự phải sống.)

***

(Một trong những homestay độc đáo nhất thế giới The Seashell House – Mexico)

Truyện Chữ Hay