Tuyệt Phối

chương 31: 31: khuê mật tác chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“A! Hi Tử, cuối cùng bà cũng mở máy rồi! Nửa tháng trời không có tin tức gì, bà đi đến núi Cơ Đốc khai thác đá hoa cương rồi à?” Một giọng nói vang vọng, tốc độ nói vừa nhanh lại vừa gấp, vang lên bùm bụp.

Phó Hi: “…”“Đồ chết tiệt, bà nói đi chứ! Thật là tức chết đi mà!”“Ờ… thì, tôi…”Phó Hi bị câu “đồ chết tiệt” của đối phương khiến cho ngẩn tò te.

Nếu có hiệu ứng đặc biệt, xin hãy giúp cô thêm ba vạch đen trên đầu.

“Bà làm sao thế hả?! Có phải là lại bị cái tên Tô Thiên Lâm đó ức hiếp không? Bà đợi đấy, tôi đến tìm bà ngay đây! Cứ ở nguyên chỗ cũ không động đậy gì đâu nhé, tôi đến ngay đấy…”Trong lòng ấm áp, chút cảm giác ngại ngùng thiếu tự nhiên ban nãy cũng đã tan tành mây khói.

“Ài, bà đừng có rối, tôi không sao cả.

”“Không sao á?” Giọng nói ngừng lại, sau đó lại bộc phát, “Sao lại không sao được chứ? Lần nào bà nói vậy chắc chắn là đều có chuyện cả.

Bà bị ngu luôn rồi à? Chịu ấm ức như thế mà còn định một mình cắn răng chịu đựng? Chẳng phải chỉ là một tên đàn ông có hai cái chân thôi sao, chỉ có mình bà mới để ý đến cái hạng đàn ông đó!”“Tôi…”“Bà bà bà, bà cái gì? Nhất định không được nói những câu như kiểu bà cam tâm tình nguyện gì đó đấy nhé, bà không thấy buồn nôn nhưng tôi thấy buồn nôn đấy!”“Không phải, tôi không…”“Không? Không đau lòng ấy hả? Xì, bà cứ giả bộ tiếp đi!”“Tôi…”“Được rồi! Không cần nói gì nữa, đều là chị em cả, tôi hiểu cả mà! Một câu thôi, bà đang ở đâu, để tôi tới đón.

”“… Tô gia.

”“Chẹp, tôi biết ngay mà…” Giọng nói hòa hoãn lại, “Ngoan nhé, đừng có khóc nhè, lát nữa chị sẽ dẫn cô em đi quẩy!”Phó Hi dở khóc dở cười, đang định mở miệng thì đối phương đã dứt khoát tắt máy.

Chị em sao?Kiếp trước, cô lăn lộn với một đám đàn ông, xưng huynh gọi đệ, ăn thịt uống rượu, không chuyện gì không nói, còn về thứ đồ chơi “khuê mật” này, cô thực sự chưa bao giờ có.

Dù sao thì quan hệ giữa phụ nữ và phụ nữ vi diệu hơn nhiều mối quan hệ giữa phụ nữ và đàn ông, cũng phức tạp hơn nhiều.

So với những người đồng giới ăn nói chua ngoa, ra vẻ ta đây, cô thích chơi với những người khác giới hào sảng phóng khoáng hơn.

Chơi đến mức vô pháp vô thiên, điên cuồng, không cố kỵ điều gì.

“Ài…”Nghĩ lại cũng thực sự thấy có chút hoài niệm…Bây giờ, bỗng nhiên lòi ra một “người chị em”, nói chuyện suồng sã, ngoài việc không quen lắm, thấy không được tự nhiên cho lắm, còn lại thì… cũng tàm tạm!Lật tìm danh bạ điện thoại, “Tiểu Ảnh Tử…” Phó Hi đọc thầm thành tiếng.

Trong đầu lướt qua từng khung cảnh hai người ở bên nhau.

Lớp , hai người ngồi bàn trên bàn dưới, gần như chưa bao giờ nói chuyện.

Lớp , Đàm Hi bị mấy đàn chị lớp trên chặn lại ở WC, là Vệ Ảnh kéo cô chạy như điên về phòng học.

“Cảm, cảm ơn…”“Ồ, cậu đừng khách khí.

”Sau đó, không có sau đó nữa.

Cho đến một ngày.

“Thưa cô, em muốn xin đổi chỗ ngồi.

”“Em muốn đổi đến đâu?” Đối với “học sinh ngoan”, “bông hoa nhỏ của Tổ quốc” luôn luôn là vẻ mặt tươi cười hài lòng.

“Bên cạnh bạn ấy.

” Chỉ về phía sau, học sinh đồng loạt quay đầu lại.

Phó Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt lơ ngơ, rõ ràng là còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.

Cứ như vậy hai người tính cách một cực nam một cực bắc đã trở thành bạn cùng bàn.

Buổi tối trước ngày khi tốt nghiệp trung học, Phó Hi hỏi cô ấy, tại sao có bao nhiêu vị trí tốt như vậy không chọn mà lại chọn ngồi cạnh cô.

Vệ Ảnh đã nói thế nào nhỉ?“He he… bởi vì tôi cảm thấy bà có vẻ dễ bắt nạt nhất.

”Đáp lại là một cái lườm.

Nói thật, với tính cách như vậy của nguyên chủ, nói dễ nghe là dịu dàng uyển chuyển, nói khó nghe, chỉ một từ thôi – yếu đuối!Năm lớp , nếu không có Vệ Ảnh che mưa chắn gió cho cô, hộ giá hộ tống thì chắc chắn nguyên chủ đã bị nghiền nát thành cám, đến cả mảnh xương cũng không còn.

Rất nhanh, sau đó đã mơ hồ truyền đến tiếng động cơ xe hơi ầm ầm.

Phó Hi xoay người ngồi dậy, đi xuyên qua vườn hoa, tiến về phía cổng lớn.

“Tôi đã nói rồi, tôi đến tìm Phó Hi! Mợ Hai nhà các người! Understand?”Người đang giữ cổng là thím Lâm, tâm phúc của Lục Thảo, đặt ở thời cổ đại chính là Dung ma ma bên cạnh Hoàng hậu.

Là chó săn, là tay sai.

“Xin lỗi, không được bà chủ cho phép, tôi không thể mở cổng được.

”“Bà chủ? Mẹ của thằng Tô Thiên Lâm ấy sao?” Cánh cửa xe chiếc Chevrolet Code R hạ xuống, một cái đầu thò ra ngoài.

Mái tóc ngắn nhuộm màu khói xen lẫn màu lam nhưng lại gắn với một gương mặt nhỏ nhắn non nớt, trắng như tuyết hiện lên dưới ánh sáng mặt trời.

Vươn cái cổ dài ra, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền bằng bạc hình đầu lâu, ở cạnh cổ hình như còn có hình xăm.

Sắc mặt thím Lâm không hề do dự, “mẹ của thằng Tô Thiên Lâm”?Lời này tuy không sai nhưng sao nghe không được thuận lỗ tai cho lắm…“Tô gia chỉ có một bà chủ.

”“Ai quan tâm nhà mấy người có mấy bà chủ làm gì chứ?” Bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ chán ghét, “Này bà thím, khả năng lý giải của bà kém thật đó!”Dựng ngón giữa lên.

“Cô!”“Ui chao! Tôi thấy vậy là được rồi đó, cái gì mà cô cô tôi tôi, tôi tìm Hi Tử, hoặc là để tôi vào nhà, hoặc là để cô ấy ra đây, nếu không thì…”“Hừ! Nếu không thì cô làm được gì?” Gương mặt già nua hiện lên một nụ cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ đắc ý.

“Báo cảnh sát chứ sao! Khi đi học cô giáo đã nói, có chuyện gì thì đi tìm chú cảnh sát!”Thím Lâm: “…”“Hừ!” Gương mặt nhỏ trầm xuống, oai phong lên tiếng, “Kiện các người giam cầm phi pháp, làm tổn hại đến quyền con người!”Thân người thím Lâm khẽ lảo đảo một cái, ánh mắt tránh né.

Thấy dáng vẻ Vệ Ảnh không sợ trời không sợ đất, bà ta cũng hơi hoảng hốt.

Dù sao thì trước đó đã có tin đồn bạo hành gia đình, đến nay phong ba còn chưa dứt, nếu lúc này lại dẫn dụ cảnh sát đến thì hậu quả…Chắc chắn là bà chủ cũng không muốn nhìn thấy chuyện này.

Thím Lâm không hổ là “nô bộc trung thành”, những chuyện nên nghĩ, không nên nghĩ bà ta đều suy nghĩ thấu đáo cả rồi.

Lập tức, đôi mắt lộ ra vẻ do dự.

Ở trong mắt Vệ Ảnh, đó chính là biểu hiện của sự chột dạ!Lại nhớ đến tin đồn “cậu Hai nhà họ Tô vũ phu thành tính, đánh vợ trọng thương hôn mê nhập viện” ở khoảng thời gian trước đó, Vệ Ảnh mà còn không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô đi ăn phân luôn cho rồi!Chẳng trách điện thoại của Hi Tử toàn tắt máy, đến cổng nhà họ Tô chặn người cũng không hỏi được gì, thì ra là… ở bệnh viện!“Tôi phải giết chết đám chó điên các người!” Xuống xe, đá cửa, dũng mãnh xông tới trước mặt thím Lâm, bắt đầu tay đấm chân đá qua cánh cổng sắt.

Dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi, dù thím Lâm phản ứng nhanh thế nào cũng không thể nhanh được bằng Vệ Ảnh đang giận dữ cần tìm người phát tiết.

Cứ thế bị túm lấy cổ áo, ăn mấy đạp, đau đến kêu cha gọi mẹ.

Một chân Vệ Ảnh dẫm xuống đất để làm trụ đứng vững, một chân còn lại vì dùng sức quá mạnh nên bị kẹt lại trong cửa sắt, không rút ra được, cũng không định rút ra, một mực mài đầu vào đạp mạnh, chẳng thèm quan tâm xem có làm chân mình bị thương hay không.

Hung tợn, liều mạng.

“Ai bảo bà không cho tôi vào! Ai bảo bà ức hiếp Hi Tử! Tô gia các người đều đáng chết! Đạp chết cái đồ rùa rụt cổ nhà bà! Cả tên đàn ông khốn kiếp không bằng heo chó nữa! Mẹ kiếp!”Phó Hi đứng cách đó không xa, trợn mắt há mồm mà nhìn.

Đây còn là một cô gái yểu điệu thướt tha nữa không?Rõ ràng là một cô nàng đanh đá, OK?Thế nhưng, sao cô lại có cảm giác ấm áp trong lòng thế này?Giống như bãi cát bị mặt trời thiêu đốt quanh năm trên đảo Tasmania, cho dù sau lưng là vách đá hiểm trở nhưng phía trước lại là trời cao biển rộng!“Bắt nạt Hi Tử của tôi chứ gì! Đi chết đi, đi chết đi!” Tiếng thét chói tai vang lên, xen lẫn vào đó là tiếng kêu cứu của thím Lâm.

Đúng vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ xa kéo đến.

Thôi xong!Nếu cô nhớ không lầm, nhà họ Tô có nuôi một đội vệ sĩ tư nhân.

“Tiểu Ảnh Tử! Đủ rồi, đủ rồi! Mụ già này đã ngất rồi, nếu còn đánh nữa sẽ chết người đấy!”Động tác khựng lại, đáy mắt hiện lên ánh sáng, “Hi Tử?! Bà có sao không?! Để tôi xem nào…”Cách một hàng rào sắt, Phó Hi bị cô lật qua lật lại, xem đi xem lại khắp người mấy lần mới xong.

“Cũng may… bà… bà dọa tôi sợ chết khiếp đó! Sao bà không lên tiếng sớm một chút, tôi còn tưởng bà ngỏm rồi chứ?”Mái tóc ngắn sành điệu giờ đây đã rối bù xù, ngay cả viền mép tóc cũng lệch hẳn đi, đầu mũi và trước trán đầy mồ hôi, gương mặt trái táo càng đỏ bừng lên.

Phó Hi chép miệng, thật muốn cắn cho một cái…Nhưng nhiệm vụ khẩn cấp lúc này vẫn là…Giơ tay, kéo mái tóc giả xiêu vẹo trên đầu Vệ Ảnh ra, đội lên đầu thím Lâm, Phó Hi mở cổng, lôi Vệ Ảnh vào, “Mau lên, ra tay đi!”Vệ Ảnh ngẩn người, “Ra tay cái gì?”“Giấu xác, xóa dấu vết.

”“Hả?!” Trợn trừng mắt, không dám tin vào mắt mình.

Phó Hi cạn lời, hít sâu, “Ý tôi là, đội vệ sĩ của Tô gia sắp đến rồi, chúng ta ném bà ta vào bồn hoa trước đã.

”“Hả? Ồ!”Một người khiêng vai, một người cầm chân, thở hổn hà hổn hển.

“Three, two, one… ném!”Thím Lâm bị ném thẳng vào vườn hoa, bụi cây hoàn toàn che khuất bà ta.

“Tiếp theo phải làm thế nào? Bản cô nương không muốn bị tóm đâu!” Vệ Ảnh lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt cực kỳ phô trương.

“Đã đến lúc nào rồi mà còn giả bộ nữa?”“He he… kịch bản yêu cầu thế cơ mà!”“Mặc kệ bà đấy!”“Nói thật, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”Hai người đối mặt nhìn nhau.

Phó Hi: “Ba mươi sáu kế…”Một cái búng tay, ngầm hiểu, “Chạy!”Đến khi nhóm bảo vệ mặc áo đen đuổi đến nơi thì đã không còn gì ngoài cánh cổng sắt nửa mở nửa khép và một cái đít xe đã chạy xa tít chỉ còn lại làn khói trắng xám…Trời vẫn xanh như vậy, cây cỏ xanh biếc như tấm đệm, hương hoa thơm ngát.

“Đội trưởng Lưu, chuyện này… các anh em đã tìm khắp nơi rồi, không có phát hiện gì cả.

”Lưu Toàn nhíu mày, “Vừa nãy rõ ràng là có tiếng động.

”Bỗng nhiên, ánh mắt khựng lại, “Đến bồn hoa lục soát.

”“… Đội trưởng, đúng là có người thật!”“Khiêng ra đây.

”“Vâng.

”“Thím Lâm?” Hít sâu một cái, “Có vẻ như là bị người ta đánh.

”Khóe miệng Lưu Toàn giật một cái, “Chuyện sờ sờ ngay trước mắt, còn phải nói nữa à?”“He, là tôi quá vui… à không… ngạc nhiên ấy mà.

”Mụ già này cũng có ngày hôm nay sao?Đáng đời!Bình thường cầm lệnh tiễn lại tưởng mình là quan chỉ huy, vênh mặt hất hàm sai khiến, coi thường người khác, đối xử với các anh em không ra gì, phần lớn trong số họ đều đã từng bị mụ già này ức hiếp!Bây giờ ngon rồi, tạo nghiệt quá nhiều nên bị trời phạt!“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”“Khiêng bà ta vào nhà trước đã, giao cho bà chủ toàn quyền định đoạt.

”“Vậy… có cần gọi xe cứu thương không?”Ánh mắt Lưu Toàn nghiêm khắc, “Cậu nghĩ sao?”“Đương nhiên là không gọi rồi!”“Thằng này khá!”“He he… cảm ơn đội trưởng!”“Cũng đúng, dù sao thì bà ta cũng không bị thương nặng lắm, cũng không chảy máu, không cần phải gọi.

” Vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Đàn em: Anh, liệu còn có ai âm hiểm hơn anh không?Lưu Toàn: Có.

Đàn em:?Lưu Toàn: Người ném mụ già này.

Đàn em: Ủa … sao lại thế?Lưu Toàn: Sáng nay, bác Vương vừa mới bón phân xong.

Loại phân thuần thiên nhiên do con người sản xuất.

Đàn em: …

Truyện Chữ Hay