Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trương Đại Thiểu, trời vừa mới chạng vạng tối thì ở quán bar Mê Tình đã vang lên tiếng động cơ xe chạy tới, trong xe có một lão tài xế tóc hoa râm, một người mặc áo gió, và một người trung niên đội mũ.
Từ màn hình theo dõi, Tôn Đại Phúc lập tức hưng phấn nói với người tâm phúc bên cạnh:
- Báo tin cho anh Trương, khách quý tới rồi.
- Lão già kia, không phải là ông rất phách lối sao, sao bây giờ lại chịu nhượng bộ như vậy chứ?
Tôn Đại Phúc đứng dậy cười ha ha, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, đi thẳng đến phòng khách, đứng trước mặt người trung niên kia.
- Cục trưởng Triệu, đúng là khách quý đến nhà mà.
Tôn Đại Phúc vô cùng nhiệt tình ôm vai chào đón Cục trưởng Triệu.
Vùng chân mày của Cục trưởng Triệu nhăn lại, dường như thấy khó chịu, hắn thực sự không quen với kiểu hành động lỗ mãng này, tuy nhiên lúc này cũng chỉ biết nhẫn nhịn, không đẩy Tôn Đại Phúc ra.
Vốn Cục trưởng Triệu có thân phận đặc biệt, hơn nữa bây giờ còn lăn lộn cùng với Lý quản gia nên bất luận thế nào hắn cũng sẽ không đích thân tới những nơi như thế này, cho dù con trai mình đang bị người ta bắt giữ.
Thế nhưng Trương Đại Thiểu lại gửi cho hắn một "lễ vật" khiến hắn tâm thần đại động, hơn nữa lúc Cục trưởng Triệu nhận được tin tức này thì cũng đã hiểu được tình hình cuộc ám sát kia nên hắn không có cách nào bình tĩnh được.
Đến cúi đầu trước Trương Đại Thiểu là điều cần phải làm.
Đợi Tôn Đại Phúc nhiệt tình hỏi thăm xong thì lúc này Cục trưởng Triệu mới không vui nói rằng:
- Tôn Đại Phúc, hôm nay tôi đến đây với thân phận không phải là Cục trưởng Triệu.
- Tôi hiểu, tôi hiểu mà Cục trưởng Triệu.
Tôn Đại Phúc cười ha hả rồi dẫn đường cho Cục trưởng Triệu.
- Anh Trương chờ ông đã lâu, mời đi bên này.
Tôn Đại Phúc đưa Cục trưởng Triệu tới một căn phòng trang nhã được trang trí theo phong cách cổ xưa ở lầu ba, Trương Đại Thiểu đã chờ bên trong. Tôn Đại Phúc rót cho Trương Đại Thiểu và Cục trưởng Triệu mỗi người một ly trà xong thì khom người ra ngoài, đứng đợi ngoài cửa.
- Trương Thiên, cuối cùng mày muốn gì, nói thẳng ra đi.
Cục trưởng Triệu bỏ mũ xuống, đi thẳng vào vấn đề, hắn luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng lo lắng vài phần.
- Không được làm tổn thương con của tao nữa.
Sau tất cả thì bây giờ lão cũng đã có chút kiêng kị.
Trương Đại Thiểu cũng không nói lời vô ích, ngẩng đầu lên nhìn Cục trưởng Triệu, ánh mắt sáng lên:
- Đối với việc làm bị thương con trai ông thì tôi cũng chẳng có hứng thú gì, quan trọng là thái độ của ông thôi. Việc tôi muốn Cục trưởng Triệu làm chỉ là cùng diễn trò với tôi mà thôi, thân là Cục trưởng Cục Công an, diễn trò không phải là sở trường của ông sao?
Cục trưởng Triệu bất chấp việc bị Trương Đại Thiểu chế giễu, lão hoàn toàn hiểu được ý tứ của Trương Đại Thiểu, dừng một chút thì lão mới mở miệng nói:
- Tao phải nhìn thấy Vân Đông trước.
- Được thôi.
Trương Đại Thiểu gật đầu, gọi với ra cửa:
- Đưa Triệu công tử đến.
Một lát sau cửa phòng mở ra, Tôn Đại Phúc tự mình đưa Triệu Vân Đông đến, không nói gì, đúng sau đá Triệu Vân Đông ngã xuống đất, nằm lăn quay trước mặt Cục trưởng Triệu.
- Ba, mau cứu con!
Triệu Vân Đông vừa nhìn thấy cha mình thì lập tức la to lên.
- Đông nhi, đừng sợ, có ba ở đây, ba sẽ không để con gặp chuyện gì đâu.
Nét mặt già nua của Cục trưởng Triệu bắt đầu co quắp lại, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của con mình thì khỏi phải nói là đau lòng đến chừng nào.
Nhất là khi nhìn thấy ngón tay út bên bàn tay trái của con trai bị băng bó thì lão cảm giác được trái tim mình đang rỉ máu.
Trương Đại Thiểu nhìn thấy tất cả, vẫy tay với Tôn Đại Phúc, Tôn Đại Phúc không nói gì liền đưa Triệu Vân Đông ra ngoài.
- Còn nữa, tôi muốn gặp Lý quản gia.
Trương Đại Thiểu nói thêm, thấy Cục trưởng Triệu biến sắc thì Trương Đại Thiểu lại bổ sung:
- Cục trưởng Triệu đừng căng thẳng, ý của tôi là sẽ âm thầm quan sát Lý quản gia một chút thôi, sẽ không lộ mặt đâu.
Nghe vậy sắc mặt của Cục trưởng Triệu mới dễ nhìn hơn một chút, trầm ngâm một lát, bưng tách trà lên uống sạch, cầm theo cái mũ và nói:
- Tao sẽ liên lạc lại với mày, hy vọng mày sẽ giữ đúng lời hứa.
Nói xong thì lão vội vã đứng dậy rời đi.
Trên thực tế đây mới đúng là mục đích thật sự của Trương Đại Thiểu, như lời hắn nói thì Cục trưởng Triệu chỉ là một con rối, then chốt là Lý quản gia đứng sau giật dây.
Nhưng quan trọng là bây giờ Trương Đại Thiểu lại không điều tra ra được Lý quản gia đang ở đâu, không biết Lý quản gia sẽ hành động vào lúc nào.
Chỉ cần gặp được Lý quản gia thì hắn sẽ để lại dấu hiệu thần thức trên người Lý quản gia, như vậy Lý quản gia sẽ không còn đáng lo nữa.
Sau đó Trương Đại Thiểu gọi Tôn Đại Phúc đến, dặn dò vài câu rồi trở về biệt thự.
Những ngày tiếp theo, tình hình thế giới ngầm ở Tĩnh Hải vẫn căng thẳng như cũ, nhiều bãi của Tôn Đại Phúc liên tục bị cảnh sát quét.
Nhưng có điều khác là Tôn Đại Phúc và vài người nòng cốt khác không thấy lo lắng hay căng thẳng nữa.
Trong lúc này Tứ Thiểu đã liên lạc với Tôn Đại Phúc, muốn Tôn Đại Phúc làm người trung gian, mời Trương Đại Thiểu đi ăn, nói là trước đây đắc tội với Trương Đại Thiểu nên muốn xin lỗi Trương Đại Thiểu.
Từ lúc biết được Trương Đại Thiểu dám đánh cả Long Thiên Tôn thì Tứ Thiểu cực kì hoảng sợ, biết mình không thể đối địch cùng Trương Đại Thiểu nữa.
Trương Đại Thiểu từ chối Tứ Thiểu, tiểu tử này muốn gì hắn cũng không quan tâm mà bắt đầu luyện chế đan dược.
Đem Cửu Lê Hồ, những dược liệu cần thiết và nhu yếu phẩn cất vào trong Nạp Giới, sau đó hắn dặn dò mọi người nếu không có việc gì khẩn cấp thì ngàn vạn lần không được liên lạc với hắn. Dặn dò xong hắn một mình đi vào núi hoang, tìm một sơn động, dùng một tảng đá lớn lấp kín cửa động rồi bắt đầu luyện đan.
Phá nguyên đan và Thất bộ linh lung thảo trước đây khác nhau, cấp bậc của Phá nguyên đan cao hơn, độ khó để thành công cũng tăng lên gấp bội, Trương Đại Thiểu phải luyện mất bảy ngày bảy đêm.
Thần thức đảo qua, ở giữa Cửu Lê Hồ có một viên đan dược xuất hiện trong đầu Trương Đại Thiểu, hắn vui mừng:
- Đan bôi đã thành, nhiều nhất là ba ngày nữa có thể luyện thành Phá nguyên đan rồi.
......
- Trương Thiên này rốt cuộc đã làm gì vậy?
Trong biệt thự, Tô Tâm Lam hai tay nâng cằm, bực bội nhìn Liễu Thanh Thanh trước mặt:
- Đã bảy ngày rồi mà không có lấy một chút tin tức nào.
- Tâm Lam, cứ yên tâm.
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu cười, thái độ khác hoàn toàn:
- Hắn là người thần bí, không cần lo lắng quá.
- Ai thèm lo cho hắn chứ?
Tô Tâm Lam chu miệng, ấm ức nói.
Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Nha đầu chết tiệt kia, còn cứng đầu.
- Thanh Thanh, cậu còn nói vậy được à?
Hai người cãi nhau ầm ĩ một phen.
- Leng keng!
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, cả hai cô nàng đều sửng sốt, nhất tề ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chợt Tô Tâm Lam vui vẻ, vội vàng đi mở cửa:
- Trương Thiên về rồi!
Nhưng Liễu Thanh Thanh thì không động đậy, cô không cho là như vậy, tên kia chưa bao giờ về mà bấm chuông cửa.
Hấp ta hấp tấp mở cửa, khuôn mặt tươi cười của Tô Tâm Lam sững lại một lát rồi mới cười lại, nhìn mỹ nữ đẹp tuyệt trần trước mặt:
- Sao cô lại tới đây?
Mỹ nữ này cũng không xa lạ gì với Tô Tâm Lam, chính là Hàn Mộng Di tiểu thư lần trước đi cùng với Lý Sát, đến từ Yến Kinh.
Lúc này Hàn Mộng Di mặc một bộ váy liền thân màu đỏ nhưng cũng không che giấu được vẻ yếu đuối của mình, đôi chân mày mệt mỏi, điều này khiến cho người khác nhìn vào Hàn Mộng Di dấy lên một cảm giác đau lòng.
- Tôi tìm Trương Thiên.
Hàn Mộng Di nói.
- Hắn không có ở đây.
Tô Tâm Lam có chút lạnh lùng nói, không biết tại sao đối với mỹ nữ này cô lại có một sự thù hận không rõ ràng.
- Tâm Lam, cậu làm gì vậy?
Liễu Thanh Thanh trừng mắt với Tô Tâm Lam, đẩy cô ấy qua một bên rồi nói với Hàn Mộng Di:
- Đúng là Trương Thiên không ở đây, hắn có việc ra ngoài rồi, cô cứ vô nhà trước đi.
- Hắn đang ở đâu?
Hàn Mộng Di không đi vào mà có chút lo lắng hỏi ngược lại:
- Tôi tìm hắn có việc rất quan trọng.