"Bây giờ tôi sẽ tiếp tục hỏi cậu, hy vọng cậu thành thật trả lời, nếu không tôi cam đoan cậu sẽ rất đau khổ."
Lưu Phong giơ ngón trỏ lên: “Các người thuê đội lính đánh thuê nào tới Hoa Hạ?”
Trong mắt Phỉ Đao Giáp hiện lên vẻ giằng co, "Tôi sẽ không nói, tôi là dân tộc Đại Hàn cao quý…”
Rắc… Ah!
Không đợi Phỉ Đao Giáp nói hết, tay của Lưu Phong đã đặt lên vai anh ta, cũng không nhìn thấy hắn ra tay thế nào, khớp vai của Phỉ Đao Giáp đã phát ra tiếng rắc, bị trật khớp rồi.
Phỉ Đao Giáp đau đớn hét lên: "Đồ khốn, mày lại bẻ khớp vai của tao, mày…”
“Tôi nói rồi, nếu cậu không trả lời, tôi sẽ khiến cậu rất đau khổ.” Tay Lưu Phong vẫn giữ lấy vai Phỉ Đao Giáp, khiến anh ta không thể thoát ra được.
"Tao sẽ không nói đâu, tao là dân Đại Hàn..."
Rắc!
Lưu Phong bất ngờ đá chân, lần này trực tiếp làm gãy khớp gối chân trái của Phỉ Đao Giáp.
"A! Lưu Phong, mày thật độc ác." Phỉ Đao Giáp ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm lồng ngực.
Lưu Phong cười nói: "Vừa rồi không phải cậu cũng rất tàn nhẫn sao? Không phải cậu muốn vệ sĩ của cậu đánh gãy tay chân của tôi trước rồi mới nói chuyện vui vẻ với tôi sao? Tôi chỉ đang thực hiện lời cậu nói mà thôi." "Mày……"
Rắc … Ah!
Phỉ Đao Giáp còn dám nói bậy, Lưu Phong lại ra tay, bẻ khớp vai trái của Phỉ Đao Giáp.
"Ba chi rồi, nếu cậu không chịu trả lời đàng hoàng, vậy thì tứ chi của cậu thật sự không giữ được rồi!" Vừa nói, Lưu Phong vừa vung tay ném Phỉ Đao Giáp xuống ghế sofa. “Tôi nói.” Phỉ Đao Giáp cũng không dám cứng đầu nữa, “Chúng tôi đã mời lính đánh thuê Falcon đến từ Pháp, tất cả 13 người bọn họ sẽ đến Hoa Hạ.”
Rắc… Ah!
Phỉ Đao Giáp vừa nói xong, Lưu Phong lại ra tay, hơn nữa, đá gãy chân còn lại của anh ta.
"Tại sao... Không phải tôi đã nói rồi sao?" Phỉ Đao Giáp toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
"Rất đơn gian, bởi vì cậu đang lừa tôi." Lưu Phong nói.
"Tôi không có lừa anh, tôi nói thật.” Phỉ Đao Giáp kêu thảm thiết.
"Ồ! Tôi chỉ lừa cậu một chút thôi, để tránh cậu lừa tôi." Lưu Phong mỉm cười gãi đầu.
Mẹ nó!
Phỉ Đao Giáp tức giận đến mức suýt chửi rủa.
Sau đó tay của Lưu Phong lại cử động.
Rắc... Ah!
"Đừng la hét nữa, để thưởng cho cậu vì đã nói thật, tôi đã chỉnh lại khớp vai phải của cậu rồi."
Lưu Phong thu tay lại, cười nói: "Câu hỏi tiếp theo, Lính đánh thuê Falcon hiện tại đang ở đâu?"
Phỉ Đao Giáp không dám do dự, lập tức trả lời: "Ở Bắc Âu, chỉ cần tôi gửi tin tức, họ sẽ đến Hoa Hạ bằng đường Nga, nhiều nhất là mất hai ngày."
Rắc… Ợ!
“Rất tốt.” Lưu Phong cũng chỉnh lại khớp vai còn lại cho anh ta, “Cho tôi vị trí cụ thể của bọn họ.”
"Viborg, một thị trấn nhỏ ở Thung lũng Wormwood, Hà Lan."
"Rất tốt."
Rắc… Ah!
"Thật xin lỗi, tôi đã chỉnh lại khớp vai của cậu rồi, nhưng tôi quên mất, lại tháo bỏ vai trái của cậu!"
"..."
Sau khi dày vò Phỉ Đao Giáp xong, Lưu Phong lấy điện thoại di động ra và bấm một số điện thoại.
"Phần Lan Viborg, tìm nhóm lính đánh thuê Falcon."
Điện thoại vừa kết nối, Lưu Phong dùng giọng ra lệnh nói: "Hỏi rõ xem bọn chúng có phải nhận một nhiệm vụ đến Hoa Hạ hay không, nếu đúng, bảo chúng từ bỏ đi, dám phản kháng thì giết hết toàn bộ.”
Nói xong những lời này, Lưu Phong liền cúp điện thoại.
Phỉ Đao Giáp chịu đựng đau đớn, nhưng trong lòng lại thầm chửi rủa, tên khốn này thật khoác lác, mở miệng ra là có thể tiêu diệt được đoàn lính đánh thuê Falcon sao?
Tôn Kiến Nghiệp đứng ở một bên, cũng có suy nghĩ tương tự.
“Hai người có phải cảm thấy tôi đang khoác lác?” Lưu Phong ngồi lại trên ghế sô pha, bắt chéo chân nói: “Ếch ngồi đáy giếng, đợi một tiếng nữa, các người sẽ biết.”
Phỉ Đao Giáp lúc này sắp khóc rồi, tôi đang đau đấy, còn phải cùng anh đợi một tiếng?
Lưu Phong lại nói: "Lão Tôn, gọi điện đặt chút đồ ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa đợi."
Tôn Kiến Nghiệp: "..."
Một tiếng sau, Lưu Phong rút khăn giấy ra, vừa lau tay vừa ợ lên một tiếng: "Ăn no quá, hơn một tiếng rồi, chết tiệt, lại không gọi lại cho tôi." Phỉ Đao Giáp lại lần nữa lặng lẽ nhếch môi, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của anh ta reo lên.
"Này! Điện thoại của cậu đang đổ chuông kìa, nhấc máy đi!" Lưu Phong liếc nhìn Phỉ Đao Giáp, "Khớp vai phải của cậu đã được chỉnh lại và có thể sử dụng được rồi."
Hở!
Phỉ Đao Giáp vô cùng bất lực, lấy điện thoại di động ra ấn nút trả lời.
Trên điện thoại di động của Phỉ Đao Giáp, một giọng nói với cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ vang lên, hơn nữa là bằng tiếng Anh, "Tổng giám đốc Phỉ, tên Triều Tiên này, tao *** tổ tông mày. Nhiệm vụ của mày, Falcon chúng tao không nhận nữa, chúng mày đợi đấy, tất cả người của Công ty Gossa chúng mày sẽ không được chết tử tế.”
"Mày, mày, mày là ai?" Phỉ Đao Giáp tức giận đến môi run lên, ở đâu ra một tên điên vừa mở miệng đã chửi người khác rồi?
"Tao là Droo, thủ lĩnh của Falcon." Đối phương lại gầm lên: "Tên súc sinh, lại gây ra cho tao rắc rối lớn như vậy, một nửa anh em nhóm đánh thuê chúng tao đã chết rồi, mày đợi đấy, tao sẽ tìm mày báo thù.”
Tút tút tút!
Sau khi đối phương chửi bới xong, cuộc gọi đã cúp máy.
"Là người của Falcon gọi điện cho cậu đấy, thế nào, tôi có nói khoác không? Lưu Phong cười hỏi.
Cạch!
Sắc mặt Phỉ Đao Giáp tái nhợt, điện thoại trong tay trượt xuống đất. Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tuyet-pham-than-y/chuong-36