Hơi thở của Triệu Trụ bắt đầu nặng nề, bí thư Trương Hoàn là người phụ trách hàng đầu ở Liễu Thành. Triệu Trụ chỉ từng nghe qua về nhân vật này chứ chưa từng gặp mặt, huống chỉ là đích thân nói chuyện với ông ta.
Triệu Trụ dè dặt hỏi một câu, đợi câu trả lời của đối phương.
Trương Hoàn thấy đối phương lại hỏi thì xác nhận: “Là tôi, tôi sẽ đến đó ngay.”
“Vâng vâng vâng.” Triệu Trụ vội vàng nói ba từ vâng, đợi Trương Hoàn cúp máy mới cầm điện thoại hóa đá tại chỗ.
Nghĩ đến đây, Triệu Trụ sải bước đi tới phòng thẩm vấn.
Trương Hoàn gác lại công việc trong tay, bảo thư ký lái xe tới đồn cảnh sát Nam Thành ngay.
Ở bên này, Chu Bỉnh nhanh chóng dẫn người xuất phát. Ông ta lại cảm thấy không yên tâm, sợ sư công nổi nóng, đến lúc đó người trong đồn cảnh sát lại bị thương, nên gọi điện cho cục trưởng Phùng ngay.Cục trưởng Phùng tên là Phùng Đức Lập, là người đứng đầu hệ thống cảnh sát Liễu Thành. Cách đâu không lâu ông ta đã nhận được điện thoại của Trần Kính, bị mắng nhiếc một trận, ông ta cảm thấy mình cần phải chỉnh đốn lại tác phong hiện tại.
Hành hung, lừa đảo người khác ở chốn đông người. Đây đã thuộc về hành vi vô cùng nghiêm trọng.
Phùng Đức Lập tự biết mình chưa làm tốt mọi phương diện trong công việc, nên lúc Trần Kính dạy dỗ ông ta, ông ta đều im thin thít.
Lúc nãy Phùng Đức Lập đã gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát Nam Thành để nghiêm khắc phê bình. Chuyện này xảy ra ở khu vực ông ta quản lý, nên đây là thất trách của ông 1a.
“Haizz... một đám người không có năng lực làm việc.” Phùng Đức Lập thở dài với thư ký của mình.
“Cục trưởng Phùng, ông quản nhiều người, nên sẽ có vài nơi khiến cục trưởng Phùng không hài lòng, nên ông nguôi giận đi.” Dứt lời, thư ký đã bưng một ly nước ấm đặt trước mặt ông ta.
“Đúng vậy, nhiệm vụ công việc nặng nề.” Nói xong, Phùng Đức Lập cầm ly nước nóng ở trước mặt lên uống một ngụm.
Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, Phùng Đức Lập nhíu mày ngay. Lại là ai không xử lý ổn thỏa công việc thế?
Phùng Đức Lập cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy ba chữ trưởng phòng Chu này, lông mày khẽ run lên, vội vã đứng dậy bắt máy, khách sáo hô: “Trưởng phòng Chu.”
Phùng Đức Lập biết rõ sự đáng sợ của Chu Bỉnh. Ông ta là nhân viên đặc biệt, là kiểu người muốn xử lí bạn thì có thể điều tra rõ mười tám đời tổ tiên của bạn, hồi bé bạn tè dầm mấy lần, nhìn trộm bao nhiêu chị gái tắm, bọn họ đều có thể tra ra một cách chỉ tiết.
Ai cũng không dám dính dáng đến kiểu người như này. Ai mà chẳng có chút sai lầm, vào thời khắc mấu chốt bọn họ có thể phóng đại cực hạn chút sai lầm nhỏ bé này. Quả thật muốn bóp ch ết bạn là điều quá đơn giản.
Chẳng qua mấy người này không muốn bận tâm đ ến chuyện của bạn mà thôi. Sự tồn tại của bọn họ là để cho Hạ Quốc phồn vinh ổn định, người dân an cư lạc nghiệp. Nhưng bối cảnh lại hơi đáng sợ, nên không ai dám đắc tội với nhóm ông trùm này.
“Cục trưởng Phùng, ông giỏi nhỉ, ngay cả sư công của tôi mà ông cũng dám bắt về thẩm vấn. Bản thân ông muốn chết cũng đừng liên lụy đến tôi.” Giọng điệu của Chu Bỉnh hơi lạnh lẽo, hiện rõ vẻ không vui.
Phùng Đức Lập ngạc nhiên, suýt ném điện thoại trong tay đi.
Là sao? Bắt sư công của ông ta về thẩm vấn? Ngay cả ông tôi còn chẳng dám đắc tội, làm sao dám đắc tội với sư công của ông cơ chứ?
Phùng Đức Lập không hiểu gì cả, vội vàng ngạc nhiên hỏi: “Trưởng phòng Chu, có phải ông đã hiểu lầm chỗ nào rồi không? Tôi đâu có bắt sư công của ông về thẩm vấn.”
Phùng Đức Lập hơi ấm ức, mình làm gì có lá gan đó.