“Đến ga Liễu Thành rồi, các hành khách xuống ga Liễu Thành hãy cầm hành lý của mình chuẩn bị xuống tàu.”
Nhân viên tàu nhìn tàu hỏa vào ga thì cao giọng hét lên.
Lâm Phi Vũ đi từ vùng núi xa xôi đến Liễu Thành, ở đó không có đường sắt cao tốc nên phải đi tàu hỏa đến đây.
Nghe thấy tiếng kêu của nhân viên tàu, Lâm Phi Vũ mang ba lô của mình, đi cùng đoàn người chuẩn bị xuống tàu.
Liễu Thành là một thành phố lớn có đầy đủ tiềm năng phát triển, đi từ thôn xa xôi đến thành phố lớn, Lâm Phi Vũ rất khó thích ứng.
Lối vào nhà ga chật kín các tài xế taxi dù đang mời chào khách hàng, họ nhìn đám đông bước ra và vẫy tay hào hứng như thể đang gặp lại mối tình đầu của mình, trông khá nhiệt tình.
“Chàng trai, cậu muốn đi đâu?” Lâm Phi Vũ vừa đi ra thì đã có mấy tài xế sáp đến hỏi. “Không cần, cảm ơn”
Nói đoạn, Lâm Phi Vũ liền xoay người đi đến trạm xe buýt, nơi anh muốn đi là tiểu khu Nguyện Phẩm năm ở đường vành đai thứ nhất của Liễu Thành. Sư phụ của Lâm Phi Vũ có một căn nhà ở đó, là Tam sư huynh đặc biệt mua cho sư phụ của anh, ông cụ thỉnh thoảng ra ngoài nhưng lại không muốn sống ở nhà của Tam sư huynh, vì vậy Tam sư huynh dứt khoát mua một căn nhà ở đó.
Hiện giờ sư phụ của anh đã nhiều năm rồi không xuống núi, không biết căn nhà đó có còn nữa không.
Lâm Phi Vũ từ nhỏ được một ông già nhận nuôi, còn tự xưng là người của Vô Trần Môn, là một môn phái tu luyện đặc biệt.
Sư phụ bảo anh ra ngoài rèn luyện để trải sự đời, trong túi không có tiền, ông cụ còn đưa năm nghìn tệ tiền mặt là tài sản duy nhất của mình cho anh.
Ông còn nói với anh răng chỉ có nhiêu đó thôi, muốn sống sót thì phải tự dựa vào bản thân.
Còn ông cụ đã đi xa vì theo đuổi đại đạo của mình.
Lâm Phi Vũ còn nhớ mang máng ông cụ chính miệng nói với mình răng: Cảnh giới của con bị mắc kẹt ở đây mà không có bất kỳ sự cải thiện nào, con xuống núi rèn luyện đi, có lẽ sẽ có kết quả bất ngờ.
Lâm Phi Vũ cứ thế bị đuổi xuống núi.
Còn rèn luyện trải sự đời như thế nào, theo đuổi đại đạo cao hơn như thế nào, anh vẫn cần phải thăm dò từng bước.
Tiểu khu Nguyện Phẩm.Lâm Phi Vũ đi xe buýt khoảng một tiếng đồng hồ mới đến cửa tiểu khu, sau đó báo tên chủ nhà với bảo vệ gác cửa mới được đi vào.
Số nhà 888 tòa nhà số Ba, đây là chỗ ở sau này của Lâm
Phi Vũ, đi đến trước cửa, Lâm Phi Vũ thử nhấn một dãy số trên ổ khóa mật mã.
Két...
Cánh cửa được mở ra, đập vào mặt là sàn nhà được lau sạch sẽ, đồ dùng trong nhà gọn gàng ngăn nắp, trên bàn ăn còn có hoa quả.
Căn nhà này có người ở sao?
Lâm Phi Vũ thoáng ngẩn người, nếu không có người ở thì sẽ không sạch sẽ đến vậy, trên bàn cũng sẽ không có hoa quả.
Trong lúc Lâm Phi Vũ đang nghĩ ngợi, cửa phòng tắm đột nhiên được mở ra, một người cô gái có dáng người thon thả dùng khăn tăm lau tóc đi từ bên trong ra.
Có thể nhìn thấy rõ ràng một khu rừng đen, hai chiếc đèn pha phía trước đã được bật hết cỡ, ánh sáng trắng chiếu vào
khiến Lâm Phi Vũ cảm thấy có chút chói mắt.
Thật là sáng...
“A.,"
Cô gái đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng trong phòng khách đang nhìn chăm chăm vào mình, cô ấy vô thức kêu lên, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng la hét của cô ấy.
Nghe thấy tiếng la hét của cô gái, Lâm Phi Vũ lúc này mới phản ứng lại, anh lập tức xoay người, áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi cứ tưởng bên trong không có ai, tôi không biết cô ở trong nhà của tôi.”
Bùm bùm...
Phía sau có tiếng ồn ào, sau đó là tiếng cửa đóng sầm lại, chấn động khiến cửa sổ trong nhà rung chuyển.
Đỗ Mỹ Thanh tức không để đâu cho hết, vậy mà mình lại bị một người đàn ông xa lạ nhìn thấy hết.
Vừa nãy nghe thấy mang máng người đàn ông đó nói răng đây là nhà của anh ta?
Cô ấy vốn định gọi điện thoại báo cảnh sát thì chợt dừng lại, câm điện thoại trong tay, mặc quần áo vào ló đầu ra khỏi cửa phòng ngủ mắng chửi: “Anh là ai? Không nói rõ ràng là tôi sẽ báo cảnh sát ngay đó.”
Đỗ Mỹ Thanh là tiếp viên hàng không của hãng hàng không Tây Nam, bởi vì cuộc sống bay ba ngày nghỉ ngơi bốn ngày, cô ấy không muốn sống ở ký túc xá mà công ty sắp xếp. nên mới tìm một căn nhà ở trung tâm thành phố để ở.
Mới đầu cô ấy định tìm một căn hộ đơn nhưng hai đồng nghiệp của cô ấy lại đề nghị muốn sống cùng, xúi giục cô tìm một căn nhà ba phòng, cuối cùng lại bị cho leo cây.
Cô ấy đã thuê nhà, giá cả cũng không đắt, vì vậy Đỗ Mỹ Thanh chỉ đành phải sống tạm trước.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, chủ hộ của căn nhà này là Trương Hoành Bác, tôi không biết anh ấy đã cho thuê nhà.”
Lâm Phi Vũ biết mình đuối lý, bèn lập tức giải thích.
Lâm Phi Vũ từ nhỏ sống với sư phụ ở trong núi, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hiện giờ đối diện với lời chất vấn của Đỗ Mỹ Thanh, anh có vẻ hơi xấu hổ.
Nhìn thấy Lâm Phi Vũ nhanh nhẹn nói ra tên chủ nhà như vậy, trong lòng Đỗ Mỹ Thanh hơi buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn nhìn anh nói: “Hiện giờ căn nhà này đã được tôi thuê lại, mời anh ra ngoài.”
Nghe vậy, Lâm Phi Vũ hơi khó xử, Liễu Thành là một nơi xa lạ đối với anh, nhất thời anh không biết nên đi đâu.
Có điều căn nhà này đã được người khác thuê, đương nhiên Lâm Phi Vũ sẽ không ở lì không chịu đi.
Sau đó Lâm Phi Vũ áy náy thoáng nhìn về phía phòng ngủ, nói: “Tôi xin lỗi, làm phiền rồi.” “Khoan đã...”
Lâm Phi Vũ vừa quay người định rời đi, nhưng lại bị Đỗ Mỹ Thanh gọi lại.
Chàng trai trông có vẻ bình thường này ăn mặc cũng rất quê mùa, dù nhìn thế nào cũng không giống người xấu, trong lòng cô ấy bắt đầu tính toán.
Lúc đầu tiền tiết kiệm đã tiêu hết sạch vì thuê căn nhà này, may mà hiện giờ chủ nhân của căn nhà này tìm đến, vậy chẳng phải có thể anh ta thối lại một ít sao?
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Phi Vũ xoay người lại hỏi.
“Tôi thấy anh khá thật thà, mới đến thành phố lớn lần đầu phải không?” Đỗ Mỹ Thanh quan sát anh từ trên xuống dưới, khẳng định nói.
“Ừ, tôi sống ở trong núi từ nhỏ, rất ít khi ra ngoài” Lâm Phi Vũ gật đầu trả lời.
“Vậy bây giờ anh không có chỗ ở phải không?” Đỗ Mỹ Thanh truy hỏi.
“Ừ” Lâm Phi Vũ tiếp tục ừ.
“Căn nhà này cũng rất lớn, một mình tôi ở cũng hơi lớn, một tuần tôi cũng không sống ở đây mấy ngày, hay là anh ở lại đi, trả lại cho tôi một nửa tiền thuê nhà, thế nào?”
Đỗ Mỹ Thanh hỏi Lâm Phi Vũ với giọng điệu thăm dò.
Nếu Đỗ Mỹ Thanh tìm người để thuê chung thì cô ấy cũng sẽ không tìm đàn ông, chẳng qua là bây giờ trời xui đất khiến, Lâm Phi Vũ xông vào đây, anh còn là một chàng trai thật thà chất phác, cộng với việc anh còn quen biết chủ cho thuê nhà, nên Đỗ Mỹ Thanh mới đề nghị thuê chung.
“Có thể sao? Phải trả cho cô bao nhiêu?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Căn nhà này 3500 tệ một tháng, tôi đã nộp tiền ba tháng và tiền cọc, anh cứ trả cho tôi đi” Đỗ Mỹ Thanh tính toán một chút rồi nói.
“Nhưng tôi không có , trên người tôi chỉ có .” Lâm Phi Vũ bất lực nói.
“ cũng được, vậy anh nợ tôi , trả tiền cho tôi sớm một chút.” Sau khi Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ đã thành công hợp tác với nhau, lúc này Đỗ Mỹ Thanh mới rời khỏi phòng ngủ đi ra phòng khách, trong tay vẫn cầm điện thoại.
Lúc này Lâm Phi Vũ mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú hoàn hảo như được tạc khắc, thân hình thon thả mảnh mai với những đường cong đều đặn, mái tóc dài buông xõa trên vai làm ướt áo, đôi mắt to sáng hai mí càng thêm quyến rũ động lòng người.
Trước đây Lâm Phi Vũ chưa bao giờ nhìn thấy một người khác giới xinh đẹp như vậy, nhưng bây giờ khi ở gần thế này, anh lại cảm thấy hơi xấu hổ, quay đầu lại để tránh nhìn thẳng vào Đỗ Mỹ Thanh.
Thấy biểu hiện của Lâm Phi Vũ, Đỗ Mỹ Thanh tự tin thẳng lưng và nói với giọng ra lệnh: “Chuyện hôm nay không được phép nhắc đến nữa, cứ coi như là chưa từng xảy ra”